'Còn có ...' Lý Uyển ở bên cạnh tiếp lời, mắt vẫn nhìn Lâm Y không rời: 'Cá
nhân ta cảm thấy cô cũng không muốn tiếp tục đến công ty của Nghị nhi đi làm, cả ngày cứ ngồi ở văn phòng của Nghị nhi, thậm chí còn ngồi lên cả ghế tổng giám đốc của Nghị nhi, đối với Nghị nhi ảnh hưởng không tốt
...'
Lâm Y cắn môi, không lên tiếng, lần đó ngồi lên ghế của Lãnh Nghị để Từ Giai bắt gặp, không ngờ lại để lại hậu quả khôn lường như
vậy ...
Thấy Lâm Y không lên tiếng, giọng lạnh lùng của Lý Uyển
lại tiếp tục vọng đến: 'Sau này công việc của cô chính là chăm sóc cho
Lãnh Nghị, sinh cho nhà họ Lãnh một đứa cháu ...'
'Mẹ, Lâm Y ở
công ty làm việc là ý của con, không phải cô ấy muốn ... liên quan đến
chuyện công việc, con thấy vẫn nên để Y Y tự quyết định ...' Lãnh Nghị
ngắt lời mẹ mình ...
'Nghị nhi, mẹ đang nói chuyện với Lâm Y, con đừng xen vào!' Lại một lần nữa Lãnh Nghị bao che cho Lâm Y khiến Lý
Uyển tức giận vô cùng, bà lớn tiếng ngắt lời con trai.
'Mẹ ...'
Lãnh Nghị cũng cau mày, còn đang muốn nói gì thì Lâm Y ở bên cạnh đã kéo tay hắn, ngăn hắn đừng nói tiếp nữa. Lãnh Nghị quay đầu nhìn cô, rốt
cuộc nhịn xuống.
Lâm Y nhìn Lý Uyển, giọng thật rõ ràng: 'Dì, xin dì yên tâm, sau này cháu sẽ không đến công ty làm việc là được ... Con
sẽ ở trong nhà, chăm sóc tốt cho Lãnh Nghị, sinh một đứa bé cho Lãnh
Nghị ... con, cũng sẽ không vì chuyện danh phận gì đó mà làm khó anh ấy
nữa!'
'Y Y ...' Lãnh Nghị quay đầu nhìn Lâm Y, đáy mắt nồng đượm
tình yêu lẫn cảm động, còn có một loại cảm xúc phức tạp không thể gọi
tên cứ trào dâng trong lòng, bàn tay đang nắm tay cô gái càng thêm dùng
sức --- Hắn biết, công việc đối với Lâm Y mà nói là rất quan trọng, hắn
cũng biết, áo cưới là giấc mộng của Lâm Y, hắn càng biết, Lâm Y quyết
định vì hắn sinh con mà không cần danh phận là sự thỏa hiệp lớn đến mức
nào!
Trong phòng khách im lặng lại bủa vây, ánh mắt ai nấy nhìn
Lâm Y đều thật khác thường, Từ Giai thì hơi bĩu môi, trên mặt vẻ không
vui lộ ra thật rõ ràng, những lời này rõ ràng là cô nói, sao bây giờ Lâm Y cũng nói giống hệt vậy? Vương Khiết thì nhướng mắt nhìn cô gái trước
mặt như dò xét.
Mắt Lý Uyển dậy sóng dữ dội, tình cảm giữa con
trai và cô gái này dường như đã vượt ra ngoài dự liệu của bà, nếu như cô ta thật sự có thể thay thế cho Hạ Tịch Họa, bà không biết mình nên vui
mừng hay buồn bã ...
Trên gương mặt không giận mà nghiêm của
Tương Mân lại lộ ra một nụ cười từ hòa, giọng bà cũng thật nhu hòa: 'Ân, Y Y, bà nội biết con là một đứa bé hiểu chuyện, là người xứng đáng được Nghị nhi nhà chúng ta coi trọng, hôm nay con nói như vậy là bà nội yên
tâm rồi!'
'Cám ơn bà nội!' Lâm Y mỉm cười, nhẹ giọng nói.
'Ừ, hai đứa chắc cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi!' Tương Mân mỉm cười vẫy tay về phía hai người.
Gần như là cùng lúc đó, trong căn biệt thự của nhà họ Tương, ông Tương bà
Tương đang ngồi nơi sofa phòng khách, cạnh bên là một xấp báo. Ông Tương mặt toàn mây đen, mấy tin tức lăng nhăng của đứa con trai lại được đăng lên báo nữa rồi, phó thị trưởng Trương cũng đã gọi điện đến bày tỏ sự
bất mãn của mình, con trai ông như vậy, tương lai con gái nhà chúng tôi
làm sao bây giờ? Bà Tương ngược lại có vẻ thản nhiên, con trai tôi trước giờ vẫn là công tử ăn chơi như vậy, nhà họ Trương các người cũng không
phải là không biết, là con gái của các vị nhất định muốn theo con trai
của chúng tôi, có cách nào chứ?
Ngồi ở phía bên kia sofa là
Trương Tiểu Vận, cô ta cũng mây đen đầy mặt, từ buổi chiều hôm nay đến
giờ điện thoại của Tương Huy vẫn luôn tắt máy, cô căn bản là không tìm
được hắn, cũng không biết hắn đang ở đâu, từ lúc báo phát hành đến giờ
đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Cô vốn là con gái cưng của phó thị
trưởng của thành phố này, nếu theo lẽ thường, muốn lấy một anh chồng
giàu có là không khó, nhưng mà chết tiệt là, cô lại chỉ thích mỗi anh
chàng công tử ăn chơi Tương Huy này mà thôi, thích vẻ phóng túng của anh ta, thích sức sống mạnh mẽ của anh ta, thích những trò điên khùng của
anh ta ...
Rốt cuộc cũng nghe tiếng xe dừng lại trước cổng lớn
biệt thự, lát sau quản gia chạy vào báo: 'Nhị thiếu gia trở về rồi!'
Trên mặt ông bà Tương không có nhiều thay đổi nhưng đáy mắt Trương Tiểu
Vận thì thoáng qua một tia mừng rỡ, sút nữa thì đã đứng dậy vụt chạy ra
ngoài cổng nhưng chừng như nhớ ra điều gì, cô sụ mặt xuống, ngồi trở lại sofa chờ Tương Huy bước vào.
Tương Huy kia cùng đám bạn điên
cuồng đua xe suốt một buổi chiều, ngay cả quần áo đua xe trên thân cũng
còn chưa thay, nhàn nhã đi vào, hắn vừa liếc nhìn đã thấy ba người đang
ngồi nơi sofa, ngoại trừ mẹ hắn vẫn còn vẻ bình thản thì hai người còn
lại sắc mặt đều là mây đen, chỉ là hắn không sợ, chuyện này hắn đã quen
lắm rồi!
Tương Huy thì vẫn vẻ mặt thản nhiên, cười có tà mị: 'Ha, còn ở đây sao? Đang đợi anh sao?' Hắn híp mắt nhìn vẻ mặt u ám của
Trương Tiểu Vận, rồi không nói thêm, đi qua người cô đến bên cạnh ba mẹ
mình, ngồi xuống, còn nghịch ngợm nhìn mẹ làm một cái mặt quỷ. Quả nhiên bà Tương không nhịn được bật cười thành tiếng, sủng nịch vỗ vỗ đầu hắn: 'Lại mải chơi phải không ... Tiểu Vận gọi điện thoại cho con bao nhiêu
lần, thế nào toàn là tắt máy không vậy?
'Lúc con đua xe thì không thích người khác gọi điện quấy rầy ...' Tương Huy thản nhiên nói.
'Tương Huy, con có xem báo chưa?' Lúc này ông Tương mới lên tiếng, giojgn thật uy nghiêm, tay chỉ về phía xấp báo trên bàn trà, 'Mấy ngày trước con
hứa với ta những gì? Con muốn Tiểu Vận về sau còn mặt mũi nào chứ?'
'Ồ, báo? Con không biết!' Tương Huy lúc này mới chuyển ánh mắt về phía xấp
báo kia, giọng không vui: 'Ai ya, có chuyện gì lớn lao đâu chứ, có phải
lại là những tin tức lăng nhăng vô vị về con không?' Hắn vừa nói vừa cầm tờ báo lên xem.
'Hắc!' Tương Huy xem một lúc rồi kinh ngạc cười, đẩy tờ báo đến trước mặt bà Tương, 'Mẹ, mẹ xem, con với thiên sứ ngồi
cùng nhau nhìn cũng xứng quá đấy chứ, quả thực là trời sinh một đôi nha! Tấm ảnh này chụp thật khá!'
'Tương Huy!' Trương Tiểu Vận đứng
bật dậy, tức đến giậm chân thình thịch, tay chỉ thẳng hắn, 'Anh ... anh
còn dám nói?' Thật sự là ngại cho sự có mặt của ông bà Tương, bằng không cô sớm đã chạy qua đánh một trận với Tương Huy rồi!
'Huy à, đừng như vậy!' Bà Tương lên tiếng trách yêu con trai.
'Trời ... Thì ra thiên sứ là bạn gái của thiếu chủ LS quốc tế! Chậc chậc ...' Tương Huy nhìn lại tờ báo rồi như phát hiện ra châu lục mới, 'Haha, con cướp bạn trai của hắn! Không tệ không tệ!' Trong đầu hắn lập tức hiện
ra hình ảnh ngày hôm đó hắn cho Lâm Y đi nhờ xe, người đàn ông lạnh lùng cầm súng chĩa vào đầu hắn, lại bật cười, lẩm bẩm, 'Thì ra anh ta là
thiếu chủ của LS quốc tế! Có thời gian đi gặp hắn xem sao!'
'Tương Huy!' Ông Tương mặt đầy mây đen, lạnh giọng quát, 'Con ít gây chuyện
cho cha nhờ, con cho rằng thiếu chủ của LS quốc tế là ai?! Nếu như con
còn không đối xử với Tiểu Vận cho tốt, ta liền thu lại quyền thừa kế của con, con đừng mơ tưởng nhận được từ ta một xu nào!'
'Được được
được, con không gây phiền phức gì cho cha, sau này con sẽ sửa, ân ...
hôm nay con mệt chết rồi, lên lầu trước đây. Ba, mẹ, đừng tức dậy nữa,
ngủ ngon!' Tương Huy nói một mạch rồi chạy thẳng lên lầu.
'Tương
Huy, anh đợi em đã!' Trương Tiểu Vận vội đuổi theo lên lầu ... Bà Tương
khẽ mỉm cười còn ông Tương thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng ...
Trong phòng của Vương Khiết ở biệt thự nhà họ Lãnh, Từ Giai tức tối nổi giận
với mẹ mình: 'Mẹ, không phải mẹ nói là có cách chia rẽ họ sao? Giờ làm
sao bây giờ?'
Vương Khiết chau mày trầm tư giây lát rồi mới lạnh
giọng nói: 'Con đừng nóng, tin tưởng mẹ, rồi sẽ có cách thôi ... điều
quan trọng trước mắt là không được để cô gái kia có thai, bằng không tất cả những nỗ lực của mẹ con ta đều lãng phí hết!'
Từ Giai đi tới
đi lui trong phòng, rốt cuộc mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, nghiến
răng nói: 'Mẹ, hay là chúng ta đem bí mật kia nói cho anh Nghị đi, như
vậy anh Nghị nhất định sẽ rời khỏi cô ta!'
'Giờ vẫn chưa phải
lúc, đó là cách chỉ có thể dùng khi bất đắc dĩ!' Vương Khiết lại nhíu
mày, 'Con nên nhớ, đó là một thế cờ hiểm, nếu như để Lãnh Nghị biết
được, sau cùng người thắng cũng chưa chắc là con đâu, hiểu chưa Từ
Giai?'
'Nhưng mà, mẹ, chúng ta không có cách đuổi cô ta đi, lỡ
như cô ta có thai thì biết làm sao? ... Mẹ cũng biết là con thích anh
Nghị mà ...' Từ Giai kéo cánh tay Vương Khiết, nũng nịu.
'Được rồi được rồi! Để mẹ nghĩ xem!' Vương Khiết trầm ngâm giây lát rồi cầm lấy điện thoại, ấn phím ...
Bên này, trong phòng ngủ của Lãnh Nghị, hắn đã tắm xong, vừa mặc áo ngủ
bước ra đã nhìn thấy Lâm Y ngồi ngẩn người trên giường, khóe môi hắn câu lên một nụ cười, bước nhanh về phía cô, ngồi xuống sát bên cạnh, đưa
tay kéo cô gái vào lòng, ôm chặt cô, cô gái nhu thuận ngả đầu vào ngực
hắn.
Lát sau giọng nhu hòa của Lãnh Nghị mới vang lên: 'Y Y, mẹ
anh sẽ trở về châu Âu nhanh thôi ... những lời mà mẹ nói em nghe rồi thì thôi, chính mình muốn làm thế nào thì làm thế ấy ...'
'Em biết,
Nghị, em đã nói thì sẽ giữ lời ...' Lâm Y ủ trong lòng người đàn ông,
nhỏ nhẹ nói: 'Cám ơn anh đã tin tưởng em, giúp em giải vây ...'
'Ngốc à, nói gì những lời ấy với anh! Anh không giúp em giải vây thì ai giúp
em đây?' Lãnh Nghị cười nói, 'Những thứ viết trên báo làm sao có thể tin tưởng hoàn toàn chứ ...'
'Xin lỗi anh, là em hại anh khó xử ...' Lâm Y ngập ngừng nói, 'Hôm đó tâm trạng em không tốt nên mới đến công
viên đi dạn, lúc ngồi xuống bàn đu dây nghỉ mệt thì lại gặp Tương Huy
đó, anh ta mời em làm nữ chính trong quảng cáo sản phẩm của anh ta ...
Em không đồng ý ... sau đó vừa khéo Lăng Nhất Phàm đi ngang qua giúp em
giải vây ...'
'Ân, anh biết rồi!' Lãnh Nghị âu yếm đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cô, trong đầu lại thấp thoáng hình ảnh Lâm Y
đang sờ chiếc áo cưới, còn có ... ánh mắt ngưỡng mộ lẫn khao khát mà hắn không khó hình dung ra ... lòng Lãnh Nghị lại ẩn ẩn đau, tay không tự
chủ được siết chặt lại ...