Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 120: Cái Gọi Là "bí Mật" (3)



Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Lâm Y cũng không kiên trì được, dùng giọng lạnh nhạt nhất có thể, cô hờ hững hỏi: 'Cô còn muốn nói tôi nghe bí mật gì?'

'Mười giờ, gặp tôi ở quán cà phê XX trên đường XXX!' Từ Giai tạm dừng một chút lại nhấn mạnh, 'Bí mật này là chuyện tuyệt đối cô muốn biết, nếu như cô không đến, nhất định sẽ hối hận!' Nói rồi đột ngột ngắt dt.

Lâm Y thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại đang phát ra những tiếng tút tút kia, một lúc lâu mới hoàn hồn, nhẹ nhàng đặt nó xuống ...

Mười giờ, Lâm Y đúng giờ xuất hiện ở quán cà phê XX ...

Lâm Y không biết mình rời khỏi quán cà phê đó như thế nào, cô chỉ nhớ cuối cùng khi cô đứng dậy nhìn gương mặt hớn hở tươi cười khi thấy người khác gặp họa kia lớn tiếng rống lên: 'Không có khả năng!', đã dẫn đến ánh mắt tò mò của rất nhiều người trong quán.

Trên gương mặt hớn hở kia đầy vẻ xem thường, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Y: 'Không tin thì cô chờ xem, rồi sẽ có ngày đó thôi ...'

Lâm Y mất thật lớn sức lực mới tìm được chìa khóa, mở cửa xe, tay vẫn còn run run không ngừng, cô không cách nào lái xe được, chỉ ngồi ngây người trong xe --- Cô ngồi ở trong xe suốt cả một ngày, cơm trưa cũng không ăn, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, điện thoại reo lên mới bừng tỉnh lại. Lục tìm điện thoại, nhìn thấy cái tên quen thuộc nhấp nháy trên màn hình, thật lâu Lâm Y mới ấn phím đón nghe.

'Y Y, em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Lãnh Nghị.

'Em ... bây giờ đang về!' Lâm Y gian nan nuốt nuốt nước bọt, hắn giọng đáp rồi khởi động xe, chuẩn bị về nhà.

Lúc bước vào biệt thự của nhà họ Lãnh, Lãnh Nghị đang tựa lưng vào sofa đọc báo, hai chân thoải mái duỗi dài ra, sườn mặt với những đường cong rõ ràng như điêu khắc vẫn như thế, tuấn mỹ phi phàm ... Lâm Y không tự chủ được dừng bước nhìn người đàn ông đang ngồi nơi sofa kia, người đó sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô sao?

Lãnh Nghị buông tờ báo trên tay xuống nhìn cô gái nãy giờ vẫn đứng yên ngoài cửa nhìn mình chằm chằm, đứng dậy đi về phía cô, khóe môi câu lên một nụ cười: 'Y Y, sao vậy? Tới giờ này mà vẫn còn mê mẩn sắc đẹp của anh sao?'

'Ồ, không có!' Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, che dấu tâm tình của mình bằng cách cất bước đi nhưng chân như mọc rễ vậy, bước đi không được.

Đôi mắt đem thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái vẫn đứng yên nơi cửa, cô gái này, chỉ cần có chút tâm sự thì đều lộ cả trên mặt, trong lòng không giấu được điều gì, không hiểu được tâm kế; khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn sải bước đến trước mặt cô ...

Thân thể mảnh khảnh của cô gái trong chớp mắt bị cái bóng cao ngất của người đàn ông bao vây lấy, cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn gương mặt anh tuấn đã quá quen thuộc kia, thầm nghĩ rốt cuộc hắn yêu cô đến mức nào, cô còn có thể có được hắn bao lâu ...

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ vuốt qua gò má mịn màng của cô giọng nói nhu hòa thật dễ nghe vang lên bên tai: 'Anh đói rồi, đi ăn cơm chứ?'

'Ân!' Cô gái khẽ nhếch môi, bước theo người đàn ông đi vào nhà ăn, bàn tay to rất tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ...

Từ khi biết mình không thể mặc áo cưới làm cô dâu của Lãnh Nghị cho đến khi biết được trong lòng hắn còn có một người con gái khác, giữa hai người cãi nhau cũng có, lớn tiếng cũng có, nghĩ đến chia tay cũng có nhưng rốt cuộc vẫn không ai rời khỏi ai được; vậy còn lần này thì sao? Lần này nguy cơ thật sự đến sao?

Lâm Y ăn cơm nhưng nhịn không được cứ ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi cạnh bên, thực ra hắn cũng không dễ dàng, cô biết, đã từng là một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng đến thế nào vậy mà bây giờ ở trước mặt cô đã hoàn toàn gỡ bỏ hết, còn học cách dỗ ngọt, làm cho cô vui --- Nói hắn không yêu cô, làm sao có thể chứ? Chỉ là cô thật sự không biết, nếu so tình yêu này với tình yêu đó, rốt cuộc cái nào sâu đậm hơn ...

Tình yêu vẫn là rất ích kỷ, không có cách nào chia sẻ với người khác ...

Đêm muộn, Lâm Y ngồi một mình trên chiếc giường lớn trong phòng mình, trước mặt vẫn đang mở nhưng cô lại không xem vào một chút nào, trong suy nghĩ chỉ còn lại cái mà Từ Giai gọi là điều bí mật mà sáng nay cô ta nói với cô ...

Trong phòng sách, Lãnh Nghị đang dùng vi tính xử lý công sự, Lý Tân báo cáo cho hắn, thì ra đầu lĩnh của tổ chức khủng bố kia đã bị hạ gục nhưng hiển nhiên là bọn họ đã đề cử một người khác lên cầm đầu, mà tên cầm đầu này chừng như hiểu rất rõ "Dạ thần", lần nào cũng dễ dàng phá giải kế hoạch hành động của bọn họ ...

Trầm tư một lúc lâu Lãnh Nghị mới dặn dò Lý Tân những hướng hành động mới ...

Rốt cuộc cũng xử lý xong công sự, Lãnh Nghị thở phào một hơi rồi đứng dậy, tắt đèn đóng cửa đi về hướng phòng ngủ ...

Nhẹ đẩy cửa phòng Lâm Y ra, mắt Lâm Y vốn đang nhìn tivi chợt xoáy về phía Lãnh Nghị, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, từ khi cô gái này biết hắn không thể cho cô danh phận vẫn thường ngồi một mình thẫn thờ, thậm chí là hồn vía lên mây ... Lòng hắn cũng vì thế mà rất áy náy vì vậy, đối với những hành động có thể nói là không thể nói lý hắn đều không chút tức giận ...

Mấy ngày nay Lãnh Nghị vẫn luôn suy nghĩ, cái mà hắn gọi là hứa hẹn liệu có phải nên thay đổi đi không. Tuy rằng cái chết của Tịch Họa là cái sai của hắn, là hắn nợ Tịch Họa nhưng vì thế mà bắt Lâm Y gánh chịu hậu quả, hình như cũng không công bằng ...

'Đang xem phim gì vậy?' Người đàn ông đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh cô gái, hứng thú nhìn cô gái đang chăm chú theo dõi tivi, tìm đại một chủ đề để nói, 'Bộ phim này tên là gì?'

'Gọi là ...' Đôi mắt Lâm Y chớp lên, lộ ra một tia hoang mang, 'Em ... cũng không rõ lắm ...' Cô căn bản là xem không vào ...

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn xoáy vào Lâm Y, một lúc lâu sau mới nhẹ câu môi, 'chỉ "Ừ" một tiếng rồi lại không nói gì thêm nữa, bàn tay với những ngón thon dài nhẹ lướt qua gò má cô gái.

Hai người trầm mặc thật lâu, trong phòng chỉ còn lại âm thanh vang lên từ chiếc tivi, một lúc sau Lãnh Nghị mới nhẹ giọng nói: 'Anh đi tắm trước ...', hiện giờ hắn luôn xem chuyện đến phòng cô ngủ là chuyện đương nhiên ... bởi vì hắn cũng hiểu, Lâm Y không muốn nhìn thấy mô hình khiến cô tâm hoảng ý loạn trong phòng ngủ hắn kia ... mà hắn thì lại không nỡ cất nó đi ...

'Ân ...' Cô gái hờ hững nói.

Lãnh Nghị tắm xong, cả người toát ra mùi bạc hà dịu nhẹ, hắn quay lại ngồi bên cạnh Lâm Y đưa tay kéo cô vào lòng, để cô tựa vào ngực mình, cùng cô xem tivi tuy rằng hắn cũng không biết bộ phim kia đang nói về cái gì ...

Cô gái len lén ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, người đàn ông lập tức cảm nhận được, hắn cũng cúi đầu nhìn cô.

'Lãnh Nghị ...' Cô gái mấp máy cánh môi.

'Ân ...' Đáy mắt người đàn ông một mảnh nhu hòa, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô.

'Anh ...' Cô gái do dự hồi lâu, '... sẽ ... rời khỏi em sao?'

'Sao có thể chứ ...' Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười, lần nữa âu yếm hôn cô gái, '... em nghĩ lung tung gì vậy, đồ ngốc!'

Cô gái nhìn chằm chằm người đàn ông, mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng suy nghĩ, lo lắng, rốt cuộc vẫn không lên tiếng, sau cũng chỉ nhẹ nhàng "ân" một tiếng, lại dán mặt vào ngực người đàn ông.

Người đàn ông nhẹ nâng cằm cô lên, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô gái: 'Y Y, anh đã nói rồi, bất kể như thế nào, chỉ cần em không rời xa anh, anh sẽ không rời khỏi em, biết không?'

'Lãnh Nghị ...' Mắt cô gái hơi phiếm hồng, cô hơi nhỏm người, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, hai phiến môi hồng chậm rãi dán lên môi hắn ...

Trong mắt người đàn ông nhu tình cuộn lên như sóng triều, Lâm Y rất ít khi chủ động thân mật với hắn ... Một tay hắn giữ lấy sau gáy cô gái, nhẹ nhàng hưởng thụ cánh môi mềm mại ôn nhuận của cô ... Dần dần cô gái càng thêm nhiệt tình, gần như cắn môi người đàn ông không rời ...

Một đêm này ... nhiệt tình như lửa ...

Ngày hôm sau lúc Lâm Y thức dậy thì đã là gần trưa, cô vừa hé mắt thì ánh mắt lập tức như đứng tròng, cô nhìn thấy đầy phòng đều là hoa hồng, giống như tối qua cô ngủ giữa một biển hoa vậy ... còn có vô số những quả bóng bay đầy màu sắc trong phòng, dưới mỗi quả bóng đều treo một tấm thiệp nho nhỏ ... đẹp như trong truyện cổ tích ...

Đôi mắt vừa nãy còn nhập nhèm trong phút chốc chợt sáng bừng lên, Lâm Y vội vàng ngồi dậy, quên hết cảm giác đau nhức trên người, cô nhón người với lấy một chiếc bong bóng, lật tấm thiệp treo ở dưới ra, trên tấm thiệp tinh xảo ấy là dòng chữ rắn rỏi "HAPPY BIRTHDAY TO YOU" cùng tiếng âm nhạc réo rắc vang lên ...

Trong chớp mắt, chừng như tất cả có cảm ứng, câu "HAPPY BIRTHDAY TO YOU" vang lên khắp căn phòng, Lâm Y kinh ngạc lẫn mừng rỡ trố mắt nhìn, lúc này, cửa phòng lặng lẽ mở ra rồi bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa phòng, trên gương mặt tuấn mỹ là nụ cười rạng rỡ, yêu thương nhìn cô gái đang ngồi giữa biển hoa, xinh đẹp như nàng tiên kia ...

Tiệc tối được tổ chức ở một khách sạn cao cấp nổi tiếng nhất thành phố H, trong thành phố H, tất cả các nhân vật có tên tuổi gần như đều tụ tập ở nơi này, mỗi người đều ăn mặc thỏa đáng, nói năng tao nhã, ngay cả nhân viên phục vụ cũng ăn mặc thực đường hoàng, trên tay mỗi người là một chiếc khay, đi xuyên qua đám đông phục vụ; trong đại sảnh gần như ngập trong hoa hồng. Buffet, sàn nhảy, chỗ nghỉ, phòng thay quần áo ... cái gì cần đều có, cái gì có đều hết sức xa hoa ...

Nơi cửa khách sạn còn một đoàn khách quý đang chờ phục vụ, trong đó có Lữ Thần, Trịnh Thiếu Bạch và những người khác; hai bên cửa chính các ký giả đứng chật ních, ai nấy đều đang đợi nhân vật chính xuất hiện, người mà nổi tiếng đã lâu lại rất khó nhìn thấy chân diện mục, thiếu chủ của LS quốc tế và bạn gái của hắn ...

Trong đám đông huyên náo thỉnh thoảng lướt qua bóng những vệ sĩ thân mặc tây trang, đeo tai nghe, ánh mắt sắc bén như điện, bọn họ cắm một tay trong túi giống như sẵn sàng rút súng bất cứ lúc nào ...

Khí thế kia, thật giống như nơi này sắp cử hành một hôn lễ của thế kỷ ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.