Tiểu Trịnh quay lại nhìn Lâm Y, 'Lâm tiểu thư cô đừng lo lắng, đối phương
không thiếu tiền, ông ta cũng đã nói rõ, nếu như người thuê phù hợp với
điều kiện của họ, tiền thuê đều có thể thương lượng, thậm chí không cần
trả tiền thuê cũng được, coi như là cô trông hộ nhà cho họ!'
Thấy Lâm Y vẫn còn do dự, Tiểu Trịnh sốt ruột kéo cánh tay cô: 'Lâm tiểu
thư, đừng do dự nữa, nếu như đã đến rồi, không bằng cứ vào xem thử, đi
thôi ...'
Lâm Y rốt cuộc cũng bước theo Tiểu Trịnh vào trong, sau khi đăng ký với bảo vệ, hai người đi xuyên qua vườn hoa lớn mới đến một dãy lầu cao, đáp thang máy lên thẳng tầng 12, thang máy dừng lại ngay
trước cửa căn hộ, thì ra đây là chung cư cao cấp, một căn hộ chiếm một
tầng lầu, một thang máy.
Tiểu Trịnh rút chìa khoá trong túi xách
ra, mở cửa, bên trong trang hoàng còn mới, đồ gia dụng đầy đủ, phong
cách sang trọng mà không mất vẻ tao nhã, có thể nhìn ra chủ nhân căn hộ
là người biết thưởng thức, ánh mắt không tệ, nơi phòng khách tường làm
bằng kính công nghiệp vừa nhìn đã thấy được bên ngoài một mảng trời mênh mông, đến gần bức tường kính đó còn có thể nhìn thấy trên con đường lớn gần đó xe cộ ngược xuôi...
'Lâm tiểu thư, cô thấy thế nào?' Tiểu Trịnh đi đến bên cạnh Lâm Y đang đứng bên cạnh bức tường kính nhìn ra ngoài, mỉm cười hỏi.
'Tốt thì có tốt nhưng mà ... Tiểu Trịnh, anh hỏi thử xem tiền thuê thế nào,
hỏi xong anh báo cho tôi!' Lâm Y vẫn còn do dự không quyết.
'Lâm
tiểu thư, cô lo lắng vấn đề tiền thuê đúng không? Vậy được, tôi lập tức
gọi điện thoại cho chủ nhà bàn bạc một chút!' Tiểu Trịnh vừa nói vừa lấy điện thoại ra đi sang phòng khác nói chuyện.
Lâm Y không nghe
được anh ta nói n gì, cô một mình rảo bước trong phòng khách quan sát,
thưởng thức, căn nhà này quả thật rất đẹp, rất phù hợp với ý thích của
cô nhưng mà ...
Không lâu sau Tiểu Trịnh hào hứng chạy vào, 'Lâm
tiểu thư, chủ nhà nói nếu tìm được người thuê phẩm chất tốt như Lâm tiểu thư, ông ta có thể không cần thu tiền thuê nhà, đổi lại Lâm tiểu thư
phải giúp ông ta giữ nhà cửa ngăn nắp đàng hoàng, mỗi ngày phải làm vệ
sinh sạch sẽ, lau chùi đồ gia dụng cẩn thận, không được để cho nó hư
hỏng...'
'Không thu tiền thuê nhà?' Lâm Y kinh ngạc lặp lại một lần, trên đời này lại có món hời như vậy sao?
'Haizzz, Lâm tiểu thư cô yên tâm, chúng tôi làm nghề môi giới, uy tín là quan
trọng nhất, huống gì công ty còn ở đó, sẽ không lừa cô đâu... Tôi cũng
là muốn giúp hai bên một việc thôi mà!'
Lâm Y chau mày, cô thoáng suy nghĩ rồi nói: 'Như vậy đi, Tiểu Trịnh, anh giúp tôi nói lại với chủ nhà, tiền thuê tôi vẫn sẽ trả, cứ tính bằng với giá căn nhà trọ trước
của tôi, vậy được không?' Lâm Y cảm thấy cũng không thể quá qua loa,
cũng không thể quá tham lam, trả tiền cho chủ nhà cô có ở cũng yên tâm.
'Được, theo lời Lâm tiểu thư đi!' Tiểu Trịnh đồng ý ngay, 'Vậy ngày mai cô cứ
dọn vào đi, căn nhà cô thuê bên đó ngày mốt có thể rút tiền lại trả cho
chủ nhà bên đây!'
'Được, cứ như vậy đi!' Lâm Y gật đầu đồng ý.
'Ân, còn chuyện này, Lâm tiểu thư, chủ nhà hiện đang ở nước ngoài, xe của
ông ta cũng chưa kịp bán, xe mà, cô biết đó, nếu để lâu rất dễ hư hỏng
cho nên ông ta nói, chiếc xe đó tạm thời cô cũng có thể sử dụng...' Tiểu Trịnh vừa nói vừa lấy trong túi ra hai chùm chìa khoá đưa cho Lâm Y,
'Chìa khoá giao cho cô!'
Lâm Y kinh ngạc nhìn chùm chìa khoá trên tay Tiểu Trịnh ... Trời ạ, món hời này cũng quá lớn rồi! Cô nuốt nuốt
nước bọt, uyển chuyển từ chối: 'Tiểu Trịnh, chuyện này ... hay là thôi
đi, tôi đi xe buýt được rồi!'
'Haizz Lâm tiểu thư, không dùng để
đấy cũng không ai dùng, xe để lâu quá hôm nào lại hỏng mất thì cũng phí, đúng không?' Tiểu Trịnh thấy Lâm Y vẫn còn chần chừ không dám đón lấy
xâu chìa khoá thì lại cười nói: 'Lâm tiểu thư, hay là tôi để chìa khoá
nơi tủ tivi này, bao giờ cô cần thì cứ cầm mà dùng, được không?'
Chần chừ hồi lâu rốt cuộc Lâm Y cung đồng ý, cô thấy Tiểu Trịnh đặt chìa
khoá vào tủ tivi, nói: 'Vậy ngày mai tôi đưa tiền thuê nhà hai tháng cho anh.'
'Được, được, không gấp!' Tiểu Trịnh rất khách sáo nói.
Buổi tối hôm đó Lâm Y thu dọn đồ đạc gọn hàng chuẩn bị ngày mai dọn sang bên kia.
Ngày hôm sau Lâm Y tranh thủ giờ nghỉ trưa đi đến một cây ATM định rút tiền
đưa tiền thuê nhà cho Tiểu Trịnh, cô nhét thẻ vào, ấn mật mã, rất nhanh
trên màn hình hiện ra số dư trong thẻ của cô, Lâm Y vô tình liếc mắt
qua, nào ngờ vừa liếc thì mắt cô đã đông cứng lại --- trời ạ, sao phía
sau có thêm nhiều số không thế này?
Lâm Y không tin vào mắt mình, cô vội dụi mắt rồi cẩn thận đếm lại những con số không ở phía sau,
không khỏi thở rút một hơi khí lạnh, trời ạ, từ bao giờ trong thẻ của cô có nhiều tiền như thế này rồi? Những người bình thường kiếm cả đời cũng chưa chắc kiếm được số tiền lớn thế này!
Ngây ngẩn một hồi rồi
Lâm Y nghĩ ngay đến người chủ nhà khả nghi hôm qua, cô dần sáng tỏ tất
cả, tấm thẻ này trước đây khi ở LS quốc tế cô cũng sử dụng để họ trả
lương...
Lâm Y chậm rãi rút thẻ ra, thoáng suy nghĩ một lúc rồi cô xoay người đi đến công ty môi giới nhà đất.
Lúc Lâm Y đến, Tiểu Trịnh đang vùi đầu xử lý văn kiện gì đó, ngẩng đầu lên
nhìn thấy Lâm Y đang đứng nơi cửa, anh ta nhiệt tình đứng dậy chào hỏi:
'Lâm tiểu thư ... đồ đạc của cô đã thu dọn xong cả chưa? Cô định khi nào thì dọn qua? Có cần tôi giúp gì không?'
'Tiểu Trịnh...' Lâm Y nhìn anh ta, điềm đạm cười: 'Tôi muốn biết, chủ nhà của căn hộ ở Hoa vIên Mai Khôi là ai?'
'Chủ nhà?' Tiểu Trịnh thoáng sửng sốt rồi nói: 'Chủ nhà họ Trần ... Lâm tiểu thư, sao cô lại hỏi chuyện này?'
'Họ Trần?' Lâm Y nhàn nhạt nhìn Tiểu Trịnh, 'Thực ngại quá, tối qua tôi về
nhà suy nghĩ kỹ rồi, căn nhà đẹp như vậy mà để không cho tôi sử dụng ... nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không cần ...'
'Đừng vậy mà Lâm tiểu
thư, Tiểu Trịnh có chút sốt ruột, nhìn Lâm Y cười kiểu cầu tài: 'Căn nhà đó thực sự rất tốt, tôi đảm bảo với cô sẽ không có vấn đề gì đâu...'
'Tôi không cần, Tiểu Trịnh, anh giúp tôi một căn nhà khác!' Lâm Y nhìn Tiểu Trịnh bằng ánh mắt dò xét.
'Lâm tiểu thư, nhất thời không thể tìm được căn nhà nào phù hợp với yêu cầu
của cô, hay là tạm thời cô cứ ở căn nhà kia đi ... Tôi nói thật, điều
kiện tốt như vậy, người bình thường muốn cũng không được!' Tiểu Trịnh
vẫn kiên trì thuyết phục.
'Tôi thực sự không cần...' Lâm Y kiên quyết nói, 'Anh giúp tôi tìm những căn phòng hiện có ...'
...
Hai người không ai chịu nhường ai, cuối cùng Tiểu Trịnh nói: 'Lâm tiểu thư, thực ngại quá, nếu như cô không chịu chuyển đến căn nhà kia, những căn
nhà khác phù hợp với cô hiện nay trung tâm chúng tôi tạm thời chưa có
...' Anh ta nhìn Lâm Y, bồi thêm một câu: 'Hơn nữa ngày mai cô đã phải
dọn ra căn nhà kia rồi, tôi đã nói rõ với chủ nhà, ngày mốt phải trả nhà cho người ta, không thể thất hẹn được!'
Lâm Y nhìn Tiểu Trịnh
lạnh lùng hỏi: 'Ý của anh là, nếu như tôi không dọn vào ở căn nhà ở Hoa
viên Mai Khôi thì công ty của anh sẽ không giúp tôi tìm nhà nữa phải
không?'
'Cũng không phải vậy...' Tiểu Trịnh hàm hồ nói, 'Chỉ là
tạm thời không tìm được căn nhà thích hợp với cô mà thôi! ... Lâm tiểu
thư, cô đừng làm khó tôi được không?'
'Tôi hiểu rồi!' Lâm Y nói rồi quả đoán xoay người rời đi, cô không tin không có công ty môi giới này thì cô không tìm được nhà.
Nhưng Lâm Y đi qua mấy công ty môi giới nhà liền, chỉ cần thấy tên cô trên
bảng đăng ký thì ai nấy đều trăm miệng một lời, trước mắt không tìm được căn nhà phù hợp với yêu cầu của cô ...
Đi một vòng lớn mà không
có thu hoạch gì, Lâm Y lúc này đã hoàn toàn xác định, căn nhà ở Hoa viên Mai Khôi là có người cố ý để cho cô ở mà người đó không ai khác hơn là
Lãnh Nghị! Lại còn số tiền trong thẻ của cô nữa!
Một mình đứng
bên đường lớn nhìn người đến người đi, xe cộ nườm nượp trong mắt Lâm Y
lại một mảnh mênh mông, cổ họng như có thứ gì đó chẹn lại thật khó chịu
... Cô đờ đẫn đi dọc theo con đường... Lãnh Nghị, nếu như đã không thể
toàn tâm toàn ý yêu em, nếu như đã biết trước không có kết quả, nếu như
đã quyết định chia tay, thì xin đừng đến khuấy đảo cuộc sống của em làm
gì ...
Đi ngang qua một toà nhà, bốn chữ "Ngân hàng Trung Quốc"
đập vào mắt Lâm Y, thoáng suy nghĩ rồi cô đẩy cửa bước vào, lát sau cô
đã đem toàn bộ số tiền mà Lãnh Nghị chuyển vào thẻ cho cô đổi thành một
tờ biên nhận gửi tiền.
***
Toà nhà LS quốc tế, trong văn
phòng tổng giám đốc nơi tầng 22, Lãnh Nghị vừa mới kết thúc một cuộc họp quan trọng, đang ngồi tựa lưng vào ghế như trầm tư suy nghĩ gì đó, ánh
mắt sắc bén ngày thường giờ chỉ đang nhìn mông lung ngoài cửa sổ.
Hình ảnh cô gái đi một mình trong đêm khuya trên con đường vắng sau buổi tối tăng ca, hình ảnh khu nhà trọ cũ kỹ vắng vẻ cứ quẩn quanh trong đầu
Lãnh Nghị không xua đi được! Hắn sao có thể để cô sống ở những nơi như
vậy? Sao lại có thể để cô một mình đi trong đêm vắng như vậy được chứ?
Lãnh Nghị tìm trăm phương nghìn kế để giúp cô nhưng hôm nay quản gia Trần
Thế đã gọi cho hắn, nói hình như cô đã phát hiện điều gì, nhất quyết
không chịu chuyển đến căn nhà ở Hoa viên Mai Khôi --- căn nhà mà hắn
đích thân chọn cho cô.
Lòng lại mơ hồ đau, Y Y, dù không muốn cũng chỉ có thể ép em muốn ...
Nhưng ... câu kia "Anh đừng xuất hiện trước mặt em thì em sẽ an toàn!" kia
lần nữa lại vang lên trong đầu, trước mắt như ẩn hiện gương mặt lạnh
lùng của cô gái --- ánh mắt người đàn ông chớp mắt tan rã, trong lòng
chỉ còn cảm giác đau đớn, hắn biết, cô gái thật sự muốn rời khỏi hắn!
Mày sít sao nhăn lại, hắn đưa tay nhẹ day huyệt thái dương, khổ sở lẩm bẩm: 'Y Y, sao em có thể quên anh chứ ...' Anh thật sự thật sự rất nhớ em,
anh cũng hy vọng em sẽ là vợ anh, nhưng mà ...
Bàn tay người đàn
ông chợt dừng lại, trong mắt sự phiền não có thể thấy rất rõ ràng, hắn
bực dọc rút một điếu thuốc, đốt lên, hít sâu một hơi...
Lúc này
điện thoại trên bàn reo lên, Lãnh Nghị lạnh nhạt liếc nhìn nó, thật lâu
sau mới ấn phím nghe, bên trong truyền đến giọng nói dè dặt của Ngãi Mỹ: 'Lãnh tổng, Trương Tiểu Mạn có việc muốn gặp ngài!'