Lãnh Nghị khoác tay ngăn quản gia lại, ông vội im lặng lùi lại, Lãnh Nghị
dời mắt từ trên người Lâm Y sang hai người cảnh sát, ánh mắt đó thật bức người, hai người cảnh sát chịu không nổi ánh mắt quá cường liệt của
Lãnh Nghị, một trong hai người ho khan một tiếng, 'Thật ngại quá Lãnh
tiên sinh, chúng tôi chỉ là người làm công vụ, xin hiểu cho chúng tôi
...'
'Tôi hiểu!' Lãnh Nghị rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng thật
thấp nhưng khí thế thật lớn, như nặng ngàn cân đè xuống khiến người ta
không thở nổi, 'Nhưng tôi muốn hỏi cảnh sát một chút, nếu như một người
bệnh, một người đang bị sốt, không phải trong tình trạng tỉnh táo báo
án, có phải cũng coi là thật không?'
Hai người cảnh sát sửng sốt
nhìn Lãnh Nghị, nhất thời không nói được lời nào, Lâm Y cũng vội quay
đầu nhìn hắn, đáy mắt có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong đó, cô mấp máy
môi, còn chưa kịp nói tiếng nào thì lại nghe giọng lạnh lùng của Lãnh
Nghị tiếp tục vang lên: 'Một bệnh nhân như vậy, nếu như chạy ra ngoài có gì bất trắc, phía cảnh sát các anh có chịu trách nhiệm hay không?'
'Lãnh Nghị ... em đã hết sốt rồi ...' Lâm Y tức tối trừng mắt nhìn Lãnh Nghị, lớn tiếng kêu lên.
Lãnh Nghị nhìn cô gái mặt đầy vẻ tức giận kia, khóe môi câu lên một ýt cười, cánh tay dài vươn về phía cô gái kéo một cái, siết thân thể mảnh khảnh
của cô gái trong vòng tay, cánh tay ngầm dùng sức khiến cô gái không
cách nào động đậy, chỉ đành ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, giọng
Lãnh Nghị lúc này trở nên nhu hòa vô hạn: 'Y Y, bình tĩnh bình tĩnh ...
ân, anh biết em đã khỏi hẳn rồi, em đi ra ngoài chơi anh sẽ đi cùng em,
nghe lời!'
'Đừng vậy mà ...' Cô gái bị ép dựa vào ngực người đàn ông, yếu ớt nói.
Khóe môi Lãnh Nghị mang theo một nụ cười lạnh, gương mặt lạnh mạc xoay về
phía hai người cảnh sát, 'Các vị, thật ngại quá, vợ tôi bởi vì bị sốt,
tâm trạng không được ổn định, thường xuất hiện ảo giác ... xin các vị
lượng thứ!'
Hai người cảnh sát nhìn nhau sau đó vội cười nói:
'Thật ngại quá Lãnh tiên sinh ... chúng tôi đã làm phiền! Nhận được điện thoại báo án nên chúng tôi chỉ làm theo đúng chức trách thôi!' Hai
người vừa nói vừa đứng dậy, 'Vậy chúng tôi cáo từ, mong là căn bệnh của
Lãnh phu nhân mau chóng khỏi lại!'
Bóng hai người cảnh sát rất
nhanh đã khuất sau cổng chính, bọn họ cũng chỉ mong sớm rời khỏi chỗ này bởi vì họ biết, rõ ràng là không thể đắc tội với chủ nhân của căn biệt
thự này ...
Lâm Y mắt trợn to nhìn theo bóng hai người cảnh sát,
đáy mắt dâng lên một nỗi thất vọng, cô nhắm chặt hai mắt nhưng ngay sau
đó cả người đã bị nhấc bổng lên, người đàn ông đã bế cô gái đi thẳng lên lầu, lần này cô gái chỉ mím môi không nói, không phản kháng, ngay cả
cảnh sát cũng không giúp được cô, cô gọi, cô phản kháng thì có tác dụng
sao?
Cửa phòng nặng nề mở ra, thân thể Lâm Y bị ném lên chiếc
giường lớn, theo bản năng cô vội xoay người ngồi dậy, Lãnh Nghị mặt mày u ám đứng nơi đầu giường, đôi mắt thăm thẳm nhìn cô, Lâm Y cũng không
chút yếu thế đón lấy ánh mắt hắn.
Trong phòng yên lặng phủ trùm,
Lãnh Nghị lúc này mới thu hồi tầm mắt, đối với cô gái quật cường trước
mặt hắn quả thực chẳng có cách nào! Lãnh Nghị mím môi, không nói một lời mà sải bước rời đi.
'Lãnh Nghị, anh đã nói sau khi em hết bệnh sẽ để em đi!' Giọng lạnh như băng của cô gái vang lên sau lưng hắn.
'Nhưng mà, em vẫn chưa khỏi hẳn!' Lãnh Nghị dừng bước chân, xoay người đối mặt với cô gái, giọng hắn cũng lạnh như băng. Hắn thật không muốn lại để
lại cô gái lần nữa cô độc lẻ loi bên ngoài, tự mình chống chọi với cơn
bệnh.
'Em đã khỏi rồi ...' Lời cô gái còn chưa nói hết thì cửa đã bị người đàn ông nặng nề sập lại, bước chân hắn càng lúc càng xa. Cô
gái rầu rĩ ngã nhào xuống giường, mắt nhắm lại ...
Buổi tối, lúc
Lãnh Nghị trở lại đã hơn mười giờ, những bước chân vội vàng của hắn đi
xuyên qua phòng khách, thẳng lên cầu thang, quản gia đi theo sau lưng
hắn, nhẹ giọng nói: 'Thiếu gia, hôm nay Lâm tiểu thư không ăn cơm tối
... chúng tôi đưa lên nhưng cô ấy không chịu ăn ...'
Bước chân
Lãnh Nghị dừng lại một chút, đáy mắt tối lại không nói một lời sau đó
tiếp tục bước lên lầu, đi đến trước cửa phòng Lâm Y hắn thoáng dừng lại, đáy mắt thoáng xao động, chần chừ một lúc mới đẩy cửa, trong phòng
không mở đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu qua song cửa sổ.
Ánh
mắt sắc bén của Lãnh Nghị rất nhanh đã bắt được bóng dáng nho nhỏ đội
lên dưới chiếc chăn, cõi lòng phút chốc thật mềm mại, thật ấm áp. Hắn
chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh giường, thuận tay mở chiếc đèn đầu
giường, cô gái trên giường đang nhắm nghiền mắt, không hề động đậy.
Đáy mắt người đàn ông nồng đượm nhu tình, hắn không kìm lòng được đưa bàn
tay với những ngón thon dài nhẹ vuốt ve gương mặt cô gái, giọng thật dịu dàng: 'Y Y ... em đói chưa? Chúng ta ra ngoài ăn khuya được không?'
Cô gái trên giường vẫn không có chút động tĩnh, người đàn ông mím môi, rốt cuộc kềm chế không được đưa tay xoay người cô gái lại, nâng đầu cô
trong khuỷu tay mình, tay ôm lấy cô gái, cô gái không phản kháng, cũng
không mở mắt, người đàn ông cúi đầu nhìn cô, thật lâu mới nhẹ giọng nói: 'Y Y, thực xin lỗi, là anh không tốt, đừng tức giận nữa, được không?'
Cô gái từ đầu đến cuối không mở mắt ra không lần, cũng không nói một lời
nào, chừng như người đàn ông không tồn tại vậy, đáy mắt người đàn ông
bỗng dâng đầy uể oải, hắn chậm rãi đặt cô gái trở lại giường, kéo chăn
lại cho cô, lại ngồi bên giường một hồi lâu mới rời đi.
Nghe
tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại cô gái trên giường lúc này mới mở mắt,
hoang mang nhìn ra cửa sổ, nơi đó rèm cửa bị gió đêm thổi tung, hốc mắt
cô gái dần phiếm hồng ...
Cô gái không biết mình lúc nào thì ngủ
mất, sáng hôm sau lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm gối lên một cánh tay
cường kiện hữu lực, một cánh tay kia của người1 vòng qua eo cô, hơi thở
ấm áp của hắn phất qua gò má cô.
Cô gái nhẹ nhàng xoay người rời
khỏi vòng tay của người đàn ông, người đàn ông hơi hé mắt nhưng không
ngăn cản cô, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cô gái xuống giường, đi vào phòng tắm, không lâu sau từ phòng tắm truyền ra tiếng nước rào rạt ...
Người đàn ông ngồi dậy dựa vào đầu giường, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía
phòng tắm không biết đang suy nghĩ gì. Lát sau khi cô gái từ phòng tắm
bước ra, cô liếc mắt về phía người đàn ông đang ngồi tựa thành giường,
bước chân hơi dừng lại, suy nghĩ một chút rồi xoay người đi về phía
sofa, lẳng lặng ngồi xuống, người hơi ngả về sau, nhìn vô định ra ngoài
cửa sổ.
Người đàn ông cũng im lặng nhìn cô gái đang xem hắn như
không khí kia, thật lâu sau hắn mới xuống giường đi vào phòng tắm ...
lát sau khi hắn xuất hiện lần nữa trước mặt cô gái thì đã quần áo chỉnh
tề, khí phái đĩnh đạc ...
Hắn nhẹ nhàng ngồi sát bên cô gái nhưng cô dường như không có cảm giác, thân mình đang dựa vào sofa cũng không
động đậy, mắt vẫn nhìn xa xăm ngoài cửa sổ; người đàn ông hơi cúi xuống, ánh mắt đen thẳm nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, nhìn cô
từ khoảng cách thật gần, mong cô chịu nhìn hắn một lần, hoặc là giống
như trước đây, dễ dàng bị hắn chọc cười.
Nhưng điều hắn nhận
được chỉ là cái chau mày của cô gái, cô không hề giống như trước đây
thích nhìn hắn, thích cười với hắn; cô lẳng lặng đứng dậy, đi về phía
giường nằm xuống, kéo chăn kín đầu, từ đầu đến cuối cũng không nhìn hắn
một lần.
Sự thất lạc và buồn bã như sóng triều cuộn lên trong mắt hắn, lúc này người đàn ông mới phát hiện, thì ra nội tâm mình yếu ớt
đến vậy ...
Có lẽ cô gái thật sự cần thời gian, ý muốn chữa trị được cho Tịch Họa càng trở nên mạnh mẽ trong hắn ...
Bởi vì công sự, cũng bởi vì chuyện của Tịch Họa, Lãnh Nghị bận suốt cả
ngày, lúc hắn trở lại căn biệt thự thì đã tối muộn. Quản gia đứng đợi ở
cửa, thấy Lãnh Nghị vừa bước xuống ông đã vội bước tới, giọng nói lo
lắng nói: 'Thiếu gia, hôm nay Lâm tiểu thư vẫn không chịu ăn cơm ... cô
ấy nói ... nếu như không để cô ấy đi, cô ấy sẽ tuyệt thực ...'
Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng chốc u ám hẳn đi, hắn sải những bước dài đi thẳng
lên lầu hai, thẳng đến phòng của Lâm Y, đẩy mạnh cửa vào, mở đèn, ánh
sáng lập tức soi rọi khắp gian phòng, Lãnh Nghị vừa liếc mắt đã nhìn
thấy cô gái đang nằm trên giường, cô đang nằm nghiêng không động đậy,
mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy vô cùng, bóng dáng đó vẫn
mảnh khảnh như vậy, nằm trên chiếc giường lớn nhìn có vẻ đặc biệt nhỏ
nhắn ...
Lãnh Nghị đi thẳng đến bên giường, cô gái vẫn quật cường không chịu mở mắt, không có chút phản ứng nào, hàng mi dài vẫn khép
chặt ...
Lãnh Nghị hít sâu một hơi, ngồi xuống bên giường, hơi
cúi người về phía cô gái, tận lực giữ giọng nhu hòa: 'Y Y, rốt cuộc em
muốn anh làm sao đây?'
'Em không muốn anh làm gì cả ... Em chỉ
muốn anh để em rời đi ...' Lần này cô gái không mặc kệ hắn mà chỉ lạnh
giọng nói, thân thể vẫn nằm im bất động.
Lòng lại bắt đầu vỡ vụn
đau đớn, giọng Lãnh Nghị hơi lạnh, cũng mang chút buồn bã: 'Y Y, em thật sự muốn rời khỏi anh đến vậy sao? Em không thể vì anh mà ẩn nhẫn một
chút ủy khuất sao?'
Cô gái rốt cuộc cũng mở mắt, cô xoay người
chậm rãi ngồi dậy, yếu ớt tựa người vào thành giường, mắt nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm, mày chau chặt lại, giọng có chút châm chọc:
'Lãnh Nghị, anh muốn em chịu ủy khuất như thế nào?'
'Anh vốn không biết Tịch Họa còn sống, là người nhà dấu diếm anh, anh cũng chỉ biết được trong buổi tối sinh nhật của em ...'
'Anh biết hay không biết cô ấy còn sống đều đã không quan trọng, quan trọng
là hiện tại cô ấy còn sống, đây là sự thật --- cô gái trong lòng anh vẫn còn sống! Người vợ mà anh đã nhận định vẫn còn sống! Anh có thể vì cô
ấy bỏ mặc tất cả, bỏ mặc em!' Lâm Y ngắt lời Lãnh Nghị, lớn tiếng nói,
mắt cô đã ngân ngấn nước nhưng tận lực ép mình không rơi nước mắt, giọng có chút nghẹn ngào: 'Em ở lại còn có ý nghĩa sao?'