Suy nghĩ thật lâu rốt cuộc Lâm Y gọi điện thoại cho Tương Huy ... Lúc cô
sinh bệnh đã từng nhận được điện thoại của Tương Huy, hỏi cô bệnh tình
đã khỏi chưa, còn nói nếu như Lâm Y muốn, công việc ở công ty JZ vẫn
dành cho cô, dù sao làm việc ở đó rất thoải mái, cô cũng không nỡ từ bỏ.
Đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói mừng rỡ của Tương Huy: 'Trời
ạ, thiên sứ, cô có thể gọi điện thoại cho tôi chứng tỏ bệnh của cô đã
khỏi rồi, có thể đi làm rồi phải không?'
'Ân, Tương tổng, nếu như có thể hôm nay tôi trở về làm việc!' Lâm Y cười yếu ớt.
'Hoan nghênh hoan nghênh. Cô không biết đâu, đám nhân viên trong phòng thiết
kế rất nhớ cô đấy ...' Lúc này Tương Huy đang ngồi trong phòng làm việc
của mình, cười một cách thoải mái ...
Từ lần đua xe mô tô với Lâm Y đó, câu nói của Lãnh Nghị: "Cậu dựa vào cái gì để bảo vệ cô ấy? ...
Cậu ngoại trừ ăn chơi đàn đúm thì còn làm được việc gì?" đó thực sự tác
động rất lớn đến Tương Huy. Hừm, Lãnh đại thiếu gia anh chẳng qua chỉ là làm việc nghiêm túc hơn người khác một chút thôi sao? Có cần phải xem
thường người khác như thế không? Anh làm được, bản thiếu gia cũng có thể làm được! Cứ chờ xem!
Từ sau hôm đó, người của công ty JZ ngạc
nhiên phát hiện ra Tương thiếu gia lại mỗi ngày đúng giờ đi làm, cũng
bắt đầu tham dự các cuộc họp lớn nhỏ, rất nghiêm túc tham dự các cuộc
đàm phán, làm ăn của công ty ... Anh ta hình như biến thành một người
khác vậy ...
Lâm Y quả nhiên trở lại phòng thiết kế làm việc, vẫn như trước đây đặt hết tâm tư vào công việc, dùng sự bận bịu để tạm thời quên đi những chuyện không vui, sự nỗ lực và phấn đấu của cô cùng thái
độ không tranh chấp của cô khiến Lâm Y rất được người trong văn phòng
hoan nghênh ...
Lúc này, nơi trang viên của nhà họ Lãnh ở châu Âu thì lại giăng đầy mây đen. Lãnh Nghị tuyên bố muốn đem Hạ Tịch Họa trở
về nước, dùng trung y chữa trị cho cô, ý kiến này của hắn bị Lý Uyển và
Lãnh Thành kiên quyết phản đối, họ cho rằng trung y căn bản là không
đáng tin, trở về nước chỉ là phí công vô ích, lại còn ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của Lãnh Nghị, hắn rất có khả năng bị hãm sâu vào
trong đó ...
Lãnh Tuấn và Tương Mân thì ngược lại rất tán thành,
hai người đều cho rằng lý luận của trung y rất thâm sâu huyền diệu, có
thể thử cách này xem sao, có thể chữa cho Hạ Tịch Họa tỉnh lại cũng là
cách duy nhất hóa giải gút mắc bấy lâu nay trong lòng Lãnh Nghị, như vậy hắn sẽ không cần phải gánh vác cái gánh nặng "hứa hẹn" và "áy náy" nữa
... Nhưng điều họ lo lắng là nếu như Tịch Họa vẫn không tỉnh lại, vậy
liệu có làm cho gút mắc trong lòng Lãnh Nghị càng sâu hơn không?
Mà lúc này trong phòng khách của biệt thự của nhà họ Từ, Vương Khiết mặt
tối sầm lại, vốn bà nghĩ để Lãnh Nghị biết Hạ Tịch Họa còn sống là một
cách hay để giúp Từ Giai thì hiện giờ nguy cơ khác lại bắt đầu xuất hiện --- đó chính là Lãnh Nghị muốn đưa Tịch Họa trở về nước chữa trị, nếu
như Tịch Họa thực sự tỉnh lại, đây nhất định không phải là kết quả mà bà muốn thấy ...
Cho nên bất kể thế nào cũng không thể để Lãnh Nghị đưa Tịch Họa đi; nếu như thật sự để hắn dẫn đi, cũng tuyệt đối không
thể để Tịch Họa tỉnh lại ... Chỉ cần Hạ Tịch Họa không tỉnh lại được,
Lâm Y không còn ở nhà họ Lãnh, vậy thì tâm huyết bấy lâu nay của bà mới
không uổng phí ...
Nháy mắt mà một tuần đã trôi qua, hôm đó là
ngày cuối tuần, sau khi tan tầm Lâm Y ngồi xe buýt về nhà, vừa đi đến
cửa của hoa viên Mai Khôi thì đã nhìn thấy một cô gái đi đến, cô gái đó
đã nhìn thấy Lâm Y từ xa, mừng rỡ vẫy tay về phía cô: 'Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư ...'
Lâm Y ngạc nhiên dừng bước, khóe môi nhẹ câu lên
một nụ cười, 'Tiểu Hồng, sao lại gặp cô ở đây?' Cô nhận ra, cô gái này
chính là cô hộ lý mà Lữ Thần đã dẫn đến để giúp cô chích thuốc, truyền
nước lúc cô sinh bênh.
Tiểu Hồng mừng rỡ chạy đến trước mặt Lâm
Y: 'Ân, Lâm tiểu thư, thực trùng hợp. Tôi đi mua đồ ngang qua đây ... Từ ngày mai Lữ tiên sinh bảo tôi đi chăm sóc một người bệnh, cả ngày đều
phải ở bên đó, tôi phải đi mua một chút vật dụng tùy thân.'
'Ồ, vậy chắc là cực lắm ...' Lâm Y nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Tiểu Hồng, cười nói.
'Phải đó, nhưng không sao, lương rất cao nha ... Cô biết đó, đi ra làm việc
chủ yếu là để kiếm tiền mà ...' Trên mặt Tiểu Hồng lộ vẻ sung sướng,
'Nhà tôi nghèo, cha mẹ lại có bệnh, không có cách nào ...'
'Ân, nhưng cũng đừng để mình vất vả quá!' Lâm Y đồng tình nói.
'Lâm tiểu thư ...' Mắt Tiểu Hồng chợt lóe lên, chừng như do dự gì đó, ấp a
ấp úng nói: 'Cô có biết người mà bác sĩ Lữ bảo tôi đi chăm sóc là ai
không?'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô gượng cười lắc đầu.
'Nghe nói là ... vị hôn thê của Lãnh thiếu gia ...' Tiểu Hồng dè dặt quan sát sắc mặt của Lâm Y rồi ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: 'Hình như tên là Hạ Tịch Họa ... nghe nói vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, lần này Lãnh
thiếu gia muốn dùng trung y để thử chữa cho cô ấy ...'
Hàng mi
dài của Lâm Y nhẹ rung lên, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng
ong ong, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng cảm thấy lòng mình vỡ vụn, cảm
giác đau đớn đó truyền khắp mỗi tế bào trong cơ thể ... Lâm Y cố vực lại tinh thần mỉm cười, nhưn giọng nói vẫn không khống chế được run lên,
'Ân ... tôi biết rồi ...'
'Haiz, sáng ngày mai tôi phải đến biệt
thự của Lãnh thiếu gia rồi, mười giờ đi theo họ đến phi trường đón Hạ
tiểu thư ... bắt đầu mệt rồi đây, nhưng cũng tốt, có thể kiếm thêm được
chút tiền ...' Tiểu Hồng vẫn rất vui vẻ, lẩm bẩm tự nói, lại như đang
nói cho Lâm Y nghe.
'Ân, Tiểu Hồng, tôi phải về nhà ... tạm biệt
...' Lâm Y đã nhịn đến không thể nhịn được nữa, rốt cuộc chào Tiểu Hồng
một câu rồi cắm cúi đi vào tiểu khu ...
Trong phòng ngủ, Lâm Y
cuộn mình nơi sofa, hai tay đặt nơi huyệt thái dương, nhắm mắt lại, cô
không ngừng nói với chính mình: Không phải mình vẫn luôn biết sẽ có ngày này hay sao? Không phải mình đã dũng cảm buông đoạn tình cảm kia xuống, dũng cảm bước ra hay sao? Phải sống cho thật tốt! Bất cứ chuyện gì của
Lãnh Nghị cũng đều không liên quan đến mình!
Cô gái rốt cuộc kiên định trở lại, ngồi dậy đi đến bàn làm việc mở máy tính lên bắt đầu công việc ...
Ngày hôm sau lúc Lâm Y thức dậy thì đã chín giờ, cô thẫn thờ nằm trên giường nhìn trần nhà chằm chằm, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ báo thức nơi tủ
đầu giường, nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một đến gần con số
"mười"...
Lâm Y rốt cuộc ngồi dậy, sau khi rửa mặt xong cô phiền
chán đi đến trước cửa sổ nhìn xuống dòng xe cộ nườm nượp trên đường lớn, Tịch Họa Tịch Họa, đó là một cô gái như thế nào? Nhất định là giống như tên cô vậy, rất đẹp ... Lâm Y mềm yếu tựa vào khung cửa sổ, không biết
đang nghĩ gì ...
Lặng lẽ đứng đó thật lâu, lúc cô quay lại nhìn
thì đã hơn mười giờ. Lúc này chắc là Lãnh Nghị đã đón được Hạ Tịch Họa
rồi! Trái tim một mảnh trống rỗng, ngẩn người thêm mấy phút rồi Lâm Y
cầm túi xách lên, quyết đoán chạy ra ngoài ...
Nơi cổng căn biệt
thự nhà họ Lãnh đã có mấy người hầu đứng chờ sẵn, ai nấy đều đang chờ
đợi vị hôn thê truyền thuyết của thiếu gia. Lãnh Nghị thì đang ngồi chờ ở phòng khách, đối diện với hắn là Lữ Thần và bác sĩ Hoàng, bác sĩ trung y mà Lữ Thần dẫn đến ...
Lúc này Lãnh Nghị đang chau chặt đôi mày, ánh mắt sắc bén nhưng uể oải, hắn còn đang hồi tưởng lại cuộc điện
thoại tối qua từ châu Âu gọi đến, đó là cuộc gọi từ một người vệ sĩ được phái đi đón Hạ Tịch Họa, anh ta báo với hắn trên đường đón Tịch Họa trở về đột nhiên có một chiếc xe tải xông đến, suýt nữa thì gây ra tai nạn, một vệ sĩ trong số họ bị thương, sau đó chiếc xe tải kia chạy mất, ngay cả biển số xe cũng không có ...
Rõ ràng tai nạn xe cộ kia là có
vấn đề, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị xẹt qua một tia âm trầm, xem ra
mình đem Tịch Họa về nước chữa trị là đúng ... vì để đảm bảo sự an toàn
cho Tịch Họa, hắn chỉ có thể đón cô về căn biệt thự của mình ở tạm, dù
sao trước mắt Lâm Y cũng không muốn trở về đây!
'Thiếu gia, Hạ tiểu thư đến rồi!' Một người hầu vội vàng chạy vào báo.
Mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn đứng bật dậy bước nhanh ra cửa, Lữ Thần và bác sĩ Hoàng cũng bước theo chân hắn ...
Hai chiếc xe màu đen nối đuôi nhau chạy vào trong vườn hoa biệt thự nhà họ
Lãnh, mấy người vệ sĩ trong bộ tây trang màu đen thường thấy nhanh chóng mở cửa xe, quản gia và Tiểu Hồng từ trong xe bước ra, Hạ Tịch Họa toàn
thân quần áo trắng nằm ở băng ghế rộng rãi trong khoang xe, trên người
đắp một chiếc chăn mỏng ...
Lãnh Nghị đi đến bên cạnh xe cúi
người, nhìn cô gái vẫn an tĩnh nằm ở trong xe, đôi mắt đen thẳm thoáng
xao động, hơi khựng lại rồi hắn mím môi, vươn tay ôm cô lên ...
Không ai biết lúc này ngoài cửa sắt lớn của căn biệt thự nhà họ Lãnh, dưới
một tán cây râm rạp, một cô gái nấp sau thân cây, cô nhìn thấy hai chiếc xe chạy vào, nhìn thấy người hầu vội vàng mở cửa, nhìn thấy bóng dáng
cao lớn quen thuộc xuất hiện, nhìn thấy hắn khom người trước cửa xe, ôm
cô gái trong xe vào lòng ...
Đầu cô gái gác trên khuỷu tay người
đàn ông, mái tóc dài lõa xõa trên tay hắn, trên người cô gái mặc một
chiếc váy trắng, làn váy mềm mại rũ xuống, nhẹ phất phơ trong gió...
Cô gái cứ an tĩnh như thế nằm trong khuỷu tay Lãnh Nghị ...
Người đàn ông hơi cúi đầu nhìn xuống cô gái trong tay, sau đó sải những bước dài đi vào trong nhà ....