Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 146: Chuyện xưa như mây khói (2)



Cái đêm mà họ cử hành hôn lễ đó, Lâm Dung đang ở sau sân khấu chuẩn bị lên biểu diễn, khi bà cố lấy tinh thần bước lên sân khấu thì xảy ra sự cố, một động tác xoay người trên không đối với bà mà nói chỉ là một động tác đơn giản, nhưng chỉ một giây thất thần khiến bà ngã từ trên vũ đài xuống, từ đó bà chỉ đành cáo biệt vũ đài ...

Thế giới của Lâm Dung sụp đổ từ lúc đó, nhìn con gái tuổi còn thơ dại, nhìn thành phố xa lạ, nhìn nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa của những người khác, bà gần như không muốn sống nữa, một lần lại một lần đứng trên đỉnh của những tòa nhà cao tầng ... nhưng rốt cuộc bà cũng gắng gượng được, bởi vì bà nghĩ đến đứa con gái bé bỏng của mình, vật nhỏ đáng yêu mà tội nghiệp đó! Mình không thể để con gái lẻ loi một mình trên đời! Mình phải chống chọi, phải nuôi dưỡng gia đình này, tuy là nó không hoàn chỉnh nhưng dù sao cũng là một gia đình ...

Vì vậy Lâm Dung lặng lẽ một mình nuôi lớn Lâm Y, bà đưa con gái trở về quê cũ của mình, lúc đó bà đã từng thề, đời này kiếp này sẽ không gặp lại người đàn ông phụ tình kia nữa! Bà cũng không muốn trở lại thành phố đau lòng kia, bà chỉ để con gái lưu lại đó ...

Chuyện đau lòng ngày xưa nghĩ lại chỉ còn lại vết sẹo, Lâm Dung chậm rãi đi ra khỏi văn phòng hướng về phía trạm xe buýt ...

Đối diện với trạm xe buýt, một chiếc xe không biết từ bao giờ đã dừng lại bên kia đường, người đàn ông ngồi nơi ghế lái, một tay chống lên vô lăng, một tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt đen thâm trầm của người đàn ông đang nhìn lơ đễnh chợt ghim chặt trên người Lâm Dung vừa xuất hiện nơi cửa lớn, điếu thuốc đã cháy gần hết tàn mà người đàn ông đó dường như vẫn không nhìn thấy ...

Ông ta lặng lẽ nhìn theo bóng Lâm Dung dần khuất xa, đáy mắt lộ ra một tia phức tạp, là nhớ mong, thống hận, khổ sở, cô tịch ...

Lúc này điện thoại của người đàn ông đặt nơi ghế phụ chợt reo lên, đôi mày rậm của ông ta hơi nhướng lên, ông nhìn về phía điện thoại đang reo, cầm lên đón nghe.

Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ nhu hòa mà ngọt như mật: 'Anh đang ở đâu? Nghe lão Tiền nói, anh đã rời thành phố H rồi?'

'Ừ ... khó có dịp về nước một chuyến, đi vòng vòng tham quan một chuyến ...' Giọng người đàn ông trầm thấp hàm hồ đáp.

'Vậy anh cẩn thận một chút, chú ý an toàn!'Giọng của người phụ nữ đầu bên kia vẫn nhu hòa ấm áp như gió xuân, thực ra bà đã nghe tin người đàn ông đi thành phố H, bà biết tâm tư của ông. Cách thành phố G rất xa, người phụ nữ ngồi nơi sofa phòng khách nhà mình, đáy mắt một mảnh âm trầm, nhìn xa xăm bầu trời tối mịt bên ngoài cửa sổ, lòng đã có tính toán ...

***

Thành phố H

Sau khi ăn cơm tối, Lăng Nhất Phàm đưa Lâm Y về nhà, khi chiếc Porsche Cayenne của hắn dừng trước cửa hoa viên Mai Khôi, Lâm Y bước xuống xe, nói tạm biệt với Lăng Nhất Phàm rồi đi vào trong. Lăng Nhất Phàm dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng Lâm Y mất hút nơi ngã rẽ mới quay xe rời đi.

Đáp thang máy lên tầng 12, đứng trước cửa, Lâm Y lục túi xách tìm chìa khóa mở cửa phòng, trong phòng tối đen, cô sờ soạng mở công tắc điện trên tường, lập tức ánh đèn nhu hòa đã tràn ngập căn phòng, cũng chiếu trên người đàn ông đang ngồi nơi sofa, ngũ quan như tạc, trên gương mặt tuấn mỹ không có chút biểu tình nào, ánh mắt nhìn mông lung không tiêu cự, mãi cho đến khi đèn được mở lên, ánh mắt ấy mới rơi trên người Lâm Y đang đứng ngẩn người nơi cửa.

Lãnh Nghị! Thật lâu không nhìn thấy anh ta, sao hôm nay anh ta lại đến đây? Hàng mi dài của Lâm Y rung lên, tim nhảy lỡ một nhịp, đáy thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất không chút tăm tích.

Hơn ngẩn người rồi trên mặt Lâm Y dần hiện lên vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt, cô mím môi, chỉ xem như không nhìn thấy người đàn ông, cắm cúi đi xuyên qua phòng khách đến thẳng phòng ngủ, máy móc rút ra áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lát sau trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt, Lãnh Nghị vẫn ngồi nguyên nơi sofa bất động, mấy ngày nay ngày nào hắn cũng đều bắt buộc chính mình bận bịu đến tối tăm mặt mày, muốn nhờ công việc để khiến chính mình bình tĩnh trở lại nhưng rõ ràng là vô ích. Cảm giác cô gái thoắt gần thoắt xa gần như khiến hắn không thở nổi, vốn là một đoạn tình yêu ngọt ngào như mật giờ đã như gió thoảng mây bay ...

Hắn cũng muốn để mình quên đi nhưng, rõ ràng là hắn không làm được! Mấy ngày nay tình yêu hắn dành cho Lâm Y không hề giảm đi mà ngược lại càng lúc càng đậm đặc ... tình yêu đó không ngừng dày vò khiến hắn đau đớn không thôi...

Theo kế hoạch đã định, Hạ Tịch Họa phải đi lên núi tiến hành trị liệu, theo kế hoạch ban đầu, hắn phải cùng đi theo để hỗ trợ việc điều trị nhưng trong lòng hắn không buông xuống cô gái này được, hắn hy vọng có thể nói chuyện đàng hoàng với cô, hy vọng cô có thể hiểu cho hắn; nếu như có thể, hắn càng hy vọng cô có thể đi cùng hắn lên núi ...

Rốt cuộc Lãnh Nghị cũng đứng dậy đi về phía phòng ngủ ...

Cô gái đã tắm xong, mặc một chiếc áo ngủ màu trắn bước ra, sau khi tắm xong toàn thân cô như phủ trong một tầng hơi nước, cả người toát ra một loại mềm mại ôn nhuận mê người, hương thơm thanh mát trên cơ thể không ngừng tràn vào trong từng hô hấp của Lãnh Nghị --- cảm giác này quen thuộc là thế! Tim Lãnh Nghị thoáng chốc ấm áp hẳn lên, sự lạnh lùng và u ám trong mắt dần dần tan mất, hắn nhìn cô gái chằm chằm, ký ức như quay lại những ngày tươi đẹp cũ ...

Cô gái vẫn xem hắn như là không khí, đi lướt qua người hắn, Lãnh Nghị đưa tay giữ lấy cánh tay cô. Cô gái dừng bước chân, giọng thật thản nhiên: 'Đừng làm dơ tay của anh!' Người đàn ông này đã từng nói cô không biết xấu hổ, cùng người đàn ông khác ở ngoài qua đêm, uống đến say khướt, lại còn múa cột ...

Lãnh Nghị không lên tiếng, chỉ kéo cô gái siết chặt vào lòng, mũi hắn lướt qua mái tóc thơm ngát của cô, giọng trầm xuống: 'Y Y ...'. Cô gái trong lòng không trả lời hắn, Lãnh Nghị nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cô, đôi môi nhẹ lướt xuống vầng trán trơn bóng của cô, trượt xuống đôi mắt, đến mũi, thì thầm: 'Y Y, chúng ta đừng cãi nhau nữa ... là anh không đúng, anh xin lỗi!'

Trước mắt Lâm Y lại lướt qua mái tóc dài của Hạ Tịch Họa, váy trắng tung bay an tĩnh nằm trong cánh tay Lãnh Nghị, hắn ôm cô đi vào cửa ... trái tim trong chớp mắt như thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh vụn, đau đớn, chua xót, khổ sở. Giọng Lâm Y không khỏi lạnh như băng: 'Lãnh thiếu gia, đều đã qua rồi, anh đi về đi!'

'Y Y ...' Nhu tình trong đáy mắt Lãnh Nghị trong chớp mắt đông cứng lại, hắn chau mày, giọng cố nén xuống, có thể nhận ra hắn đang cực lực nén cơn tức giận xuống, người đàn ông cao ngạo này chưa bao giờ ăn nói khép nép như lúc này: '... anh biết em không yêu Lăng Nhất Phàm, người em yêu vẫn là anh! Chúng ta làm hòa, được không?'

'Làm hòa?' Lâm Y nhìn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, cười nhạt: 'Không thể nào!'

Đáy mắt Lãnh Nghị dần trở nên u ám, hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cánh môi mím chặt, thật lâu sau mới trầm giọng nói: 'Em ... thật sự muốn ở bên Lăng Nhất Phàm sao?'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ rung lên, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên: 'Em không có ý định ở bên cạnh ai cả, nhất là Lăng Nhất Phàm! Anh yên tâm, em không xứng với anh ấy! Nhất Phàm nên có một cô gái trong sạch thuần khiết làm bạn bên cạnh anh ấy!'

Hệt như bầu trời giăng đầy mây đen chợt hé ra một tia nắng mặt trời, sự u ám trong đáy mắt Lãnh Nghị chớp mắt tán đi không ít, hắn trầm mặc nhìn cô gái nhưng cô mặc kệ hắn, giãy thoát khỏi vòng tay hắn đi đến bên giường, kéo chăn sau đó ngồi trên giường, giọng vẫn lạnh nhạt: 'Anh đi về đi, tôi muốn nghỉ ngơi!'

Người đàn ông chậm rãi bước đến bên giường ngồi xuống, đôi mắt đen thẳm nhìn cô gái không chớp: 'Y Y ...', hắn do dự một lúc mới nói tiếp, '... lần này anh đến là muốn nói cho em biết, theo kế hoạch trị liệu, anh phải đi theo Tịch Họa vào trong núi chữa bệnh, có lẽ là đi một thời gian mới trở về được, hy vọng em ... suy nghĩ lại, có thể đi theo anh hay không ...'

Cùng Tịch Họa đi lên núi chữa bệnh? Cô gái cắn môi, nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường bằng ánh mắt khó tin, cười lạnh một tiếng; 'Lãnh Nghị, anh cảm thấy em có thể đi cùng anh hay không?'

'Y Y ...' Người đàn ông mím môi, '... nếu như Tịch Họa tỉnh lại, anh hy vọng em và anh cùng nhau đối mặt ... anh sẽ cho cô ấy một câu trả lời thích hợp, cũng là cho em một câu trả lời thích hợp!'

'Không có khả năng!' Giọng Lâm Y vừa lạnh vừa kiên quyết, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ đến khiến người ta hít thở không thông kia.

Người đàn ông nhắm chặt mắt, lúc hắn mở mắt ra lần nữa, trong mắt chỉ còn vô tận u ám, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh trước mắt, không nói một lời như đang cố áp chế đủ loại cảm xúc đang quấy nhiễu trong lòng, trong phòng im lặng phủ trùm, thật lâu thật lâu, chừng như đã đè nén được cảm xúc, người đàn ông rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, 'Vậy em tự chăm sóc bản thân cho tốt, đợi anh trở về ...'

Cô gái không trả lời hắn mà nghiêng người nằm xuống, thuận tay kéo chăn lên đắp, nhắm mắt lại, không hề để ý đến người đàn ông, làm như sắp ngủ vậy ... Yên lặng nhìn cô gái một lúc nữa rồi người đàn ông đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa.

Nghe tiếng cửa đóng sập lại, cô gái trên giường thoáng mở mắt nhưng đáy mắt một mảnh trống rỗng ... Cùng Tịch Họa lên núi chữa bệnh? Lại là Tịch Họa! Vẫn là Tịch Họa! Tư duy dần trở nên tê liệt, cô gái chậm rãi kéo chăn che kín cả đầu ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.