'Đại ca, đừng dong dài với cô ta nữa, chúng ta cứ làm cô ta đi, vừa được làm vừa có tiền xài, làm gì có chuyện tốt đến vậy, còn dài dòng với cô ta
làm gì!' Tên còn lại đã không còn kiên nhẫn, lên tiếng hối thúc tên kia.
'Tiểu tử ngươi!' Tên đại ca thả cằm Lâm Y ra xoay người vỗ một cái vào đầu
tên kia, 'Thế nào thì cũng là tao làm trước rồi mới tới lượt mày, gấp
cái gì chứ!'
'Đúng đúng đại ca, anh trước ...' Tên phía sau vội cười lấy lòng, '... có cần em giúp gì không?'
'Mẹ nó, chuyện này còn cần mày giúp sao? Cút sang một bên cho tao!' Tên kia tâm trạng không tệ, đứng lên "soạt" một tiếng đã kéo phăng dây lưng,
chiếc quần cũng theo đó tụt xuống đất.
'Đừng mà!' Lâm Y khiếp sợ thét lên, 'Các người dám đụng tới tôi, Lãnh thiếu gia nhất định sẽ không tha cho các người đâu!'
'Mẹ nó ...' Tên đại ca mắng một câu thô tục, 'Đồ ngốc, cô tưởng rằng vị
Lãnh đại thiếu gia kia sẽ còn lo cho cô sao? Nếu như anh ta lo cho cô
thì làm sao cô rơi vào hoàn cảnh này chứ!' Hắn ta vừa nói vừa đưa tay
giữ lấy hai vai cô gái, nhấc bổng cô lên, 'Ân, người đẹp, đừng làm ở chỗ góc tường đó, bẩn chết, chúng ta tìm một chỗ sạch sẽ một tí, ân, đến
cái bàn kia nhé'
Lâm Y lúc này ngay cả sức giãy dụa cũng không
có, chỉ có thân thể run lên không ngừng, lúc này nếu như có súng, hoặc
nếu như có thể nhảy lầu, cô nhất định không chút do dự lựa chọn cái chết ...
Thân thể bị nặng nề đè xuống bàn, Lâm Y cắn môi đến bật máu, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, Lãnh Nghị, tôi hận anh!
'Dừng tay!' Chính ngay lúc này nơi cửa đột nhiên truyền dến một giọng nói đầy uy quyền, nghe vậy tên đại ca đang đưa tay xé y phục của Lâm Y vội dừng lại động tác, hắn và tên đồng bọn cùng nhìn về phía cửa, Lâm Y cũng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vội mở to mắt, giãy dụa từ trên bàn ngồi dậy, mắt cũng đồng thời nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông
tây trang chỉnh tề, đầu đội mũ dạ, vành mũ được kéo xuống thật thấp,
chiếc áo khoác dài cổ lại bị kéo lên thật cao, vừa khéo che hết nửa
khuôn mặt của người đó, lại thêm ánh sáng vàng vọt, căn bản là nhìn
không thấy mặt mũi của người kia.
Hai người đàn ông thoáng sửng
sốt, bốn mắt nhìn nhau sau đó vội vàng phóng về phía cửa nhìn người đàn
ông cúi đầu nhỏ giọng nói: 'Tiên sinh, thật ngại quá, chúng tôi cũng là
làm việc cho người ta mà thôi.'
'Cút ra ngoài!' Giọng lạnh như băng của người đàn ông vang lên, 'Kêu tên Lý bụng phệ đến gặp ta!'
Hai người đàn ông lại nhìn nhau lần nữa, rốt cuộc không lại dám phản kháng, chỉ đành cúi đầu thấp giọng nói: 'Dạ, tiên sinh!', sau đó bỏ lại Lâm Y, ngay cả chiếc đèn cứu hộ trên bàn cũng quên không mang theo, đi như
chạy ra ngoài ...
Ánh mắt âm trầm của người đàn ông dưới vành
chiếc mũ dạ lóe lên, hắn nhìn cô như dò xét, Lâm Y cũng đang nhìn hắn,
thật lâu sau người đàn ông mới xoay người đi ra ngoài, thuận tay kéo cửa lại khóa chặt sau đó là tiếng bước chân rời đi càng lúc càng xa.
Trải qua cơn hoảng sợ vừa rồi, trên trán Lâm Y toát ra một tầng mồ hôi mỏng, người như bị rút hết sức lực vậy, cô dùng hết một tia khí lực cuối cùng mới bò dậy được, từ trên bàn trượt xuống đất rồi rốt cuộc không nhúc
nhích nổi nữa. Lâm Y tuyệt vọng nhắm chặt mắt, cả người như một chiếc lá lìa cành, ngã nhào trên mặt đất hôn mê bất tỉnh ...
Người đàn
ông kia sau khi rời khỏi nhà xưởng đổ nát kia liền đi đến xe của mình
mới dừng lại, đôi mắt hẹp dài nhìn xa xăm về nơi chân trời chừng như
đang suy nghĩ điều gì, lại như đang hồi tưởng điều gì, ông chậm rãi cầm
điện thoại lên, lục tìm trong danh bạ, khi tìm đến cái tên "Lãnh Nghị",
ngón tay nhẹ nhàng điểm lên đó...
Nhưng lúc ông ta đang định ấn
xuống thì có một cuộc điện thoại gọi đến chặn đứng hành động của người
đàn ông, ông nhìn màn hình, thoáng chau mày, do dự một lát nhưng rồi vẫn ấn phím đón nghe, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ có chút oán
trách: 'Sao anh lại giúp cô gái kia? Anh đã nói anh sẽ không can thiệp
bất cứ chuyện gì tôi làm, tôi muốn cái gì đều được mà!'
Đáy mắt
người đàn ông thoáng qua một tia âm trầm nhưng giọng điều lại vô cùng ôn hòa, như đang khuyên giải: 'Anh không phải muốn can thiệp vào chuyện
của em, là anh lo lắng cho em ... anh lo nếu như để Lãnh Nghị biết
chuyện này thì nhất định sẽ không tha cho em! ... Em ghét cô ta, hoàn
toàn có thể dùng một cách khác để trút hận kia mà!'
Đầu bên kia
giọng nữ đã dịu lại đôi chút: 'Hành động lần này của tôi là bí mật, làm
sao có ai biết được chứ? Huống gì Lãnh Nghị lúc này đang ở trong núi
cách xa đây đến mấy trăm cây số!' Thoáng ngừng một giây rồi giọng nữ kia lại vang lên, lần này rõ ràng là lạnh như băng, 'Anh, có phải là đang
muốn mật báo chuyện này cho Lãnh Nghị hay không? Tôi cho anh biết, nếu
như Lãnh Nghị đột nhiên từ trên núi chạy trở lại, nhất định là anh nói
cho nó biết! Đừng tưởng rằng tôi không biết gì hết!'
'Sao anh lại phải cho nó biết chứ? Em thật là đa nghi quá!' Người đàn ông chau mày, cười nhẹ một tiếng.
'Không có là tốt!' Người phụ nữ đầu bên kia nghiến răng, lại là một hồi trầm
mặc một lúc sau mới lạnh lùng bồi thêm một câu: 'Cô ta cũng không phải
là con gái anh, anh đừng vọng tưởng nữa!'
'Đủ rồi!' Đáy mắt người đàn ông chợt dâng đầy mây đen, ông ta tức giận "cạch" một tiếng ngắt
luôn điện thoại rồi hung hăng đá cửa xe một phát như trút giận, rủa thầm mấy câu gì đó sau đó mở cửa xe ngồi vào, rút một điếu thuốc ra đốt lên
hít sâu một hơi ...
Hút xong một điếu thuốc tâm tình của ông mới
dần bình tĩnh trở lại, nhắm mắt người đàn ông trầm tư gì đó sau đó lại
lấy điện thoại trong túi ra lục tìm trong danh bạ sau đó ánh mắt dừng
lại nơi "Lăng Nhất Phàm" ba chữ này, thoáng ngừng một giây rồi ông quả
quyết ấn phím ...
Sáng hôm sau, ở sân bay quốc tế của thành phố
H, một chiếc máy bay từ châu Âu đáp xuống, không lâu sau đó bóng dáng
cao ngất của Lăng Nhất Phàm đã xuất hiện nơi đại sảnh sân bay, trên mặt
hắn đầy vẻ lo lắng, đầu mày chau chặt, trên tay cầm chắc điện thoại
không ngừng gọi đi nhưng điện thoại của Lâm Y từ đầu đến cuối vẫn trong
trạng thái không liên lạc được.
Tối hôm qua có người gọi điện cho hắn nói Lâm Y đã xảy ra chuyện, bị bắt giam ở một công xưởng cũ kỹ, tin tức này khiến Lăng Nhất Phàm khiếp sợ không thôi hắn vội gọi điện thoại cho Tương Huy, Tương Huy nói cho hắn biết Lâm Y đã rời khỏi công ty,
không biết là đi đâu, Tương Huy tìm cô cả ngày trời cũng không tìm thấy.
Tương Huy còn nói cho Lăng Nhất Phàm biết Lâm Y là bởi vì bị cuốn vào trong
chuyện bồi thường vi phạm hợp đồng với một công ty cho nên từ chức, nghe đạo diễn Trần nói, bên phía đối phương còn muốn kiện Lâm Y về việc vi
phạm hợp đồng...
Nghe tin động trời này, Lăng Nhất Phàm lập tức đính chuyến bay sớm nhất trở lại Trung Quốc ...
Thông qua Tôn Hồng, Lăng Nhất Phàm và Tương Huy rất nhanh dã tìm được Trần
Chính, hắn không nói một lời thừa, ngay trước mặt Trần Chính ký tờ chi
phiếu một trăm vạn đưa cho ông ta. Trần Chính nét mặt có chút khó xử
cười cười: 'Lăng thiếu, thực ngại quá, chúng tôi cũng là làm việc cho
người khác, chỉ có thể làm theo ý của cấp trên mà thôi ...'
Lăng Nhất Phàm chau mày, lạnh lùng nói: 'Ít nói lời thừa! Tiền bồi thường tôi đã trả cho các người, bây giờ người đâu?'
'Ngài đợi chút, tôi lập tức gọi điện thoại xin ý kiến cấp trên ...' Trần Chính vội cầm lấy điện thoại gọi điện thoại.
Người đàn ông bụng phệ họ Lý đón nghe điện thoại, sau khi nghe Trần Chính
trình bay, ông nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện với mình, người đàn ông đó lúc này đã dỡ mũ xuống, áo gió cũng đã cởi ra, đang nhàn nhã
uống trà, sau khi nghe người họ Lý nói chuyện, ông chau mày, sóng mắt
thoáng xao động, ngửa cổ uống hết tách trà sau đó mới chậm rãi nói: 'Vậy thả cô ta ra thôi!'
'Nhưng ...' Người đàn ông họ Lý chau mày, dè dặt nhìn người đàn ông kia, tren mặt có vẻ khó xử.
'Tôi sẽ xử lý ...' Người đàn ông đối diện lạnh nhạt nói, 'Người ta đã tìm
đến cửa, hơn nữa còn trả tiền, chúng ta nếu không thả người chỉ sợ làm
kinh độn đến phía cảnh sát, như vậy càng phiền phức hơn!'
Cũng
đúng thôi, vẫn là dè dặt xử lý tốt hơn, đối phó với phụ nữ thôi mà, sau
này còn nhiều cơ hội! Người đàn ông bụng phệ họ Lý lúc này mới nhẹ gật
đầu, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Chính...
Ý thức trong đầu
Lâm Y dần quay trở lại, giống như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài vậy, cô chậm rãi mở mắt, cảm nhận được trước mắt rất sáng, ánh sáng từ chùm
đèn trắng treo trên trần nhà đập vào mắt cô. Mình đang ở đâu đây? Sao
không phải là chỗ công xưởng tối tăm kia nữa? Trong đầu Lâm Y phút chốc
trở nên mơ hồ.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì hai
gương mặt tuấn tú cùng lúc đập vào mắt cô, 'Nhất Phàm! Tương Huy!' Lâm Y kinh ngạc nhìn nụ cười hòa nhã trên hai gương mặt kia, thì thào gọi,
cơn ác mộng tối qua chợt hiện lên trong đầu, cô lập tức hiểu ra, là Lăng Nhất Phàm và Tương Huy đã cứu cô ra!
Nước mắt trong chớp mắt tuôn ra như suối ...
Nước mắt cô gái khiến lòng Lăng Nhất Phàm ẩn ẩn đau, hắn vong tình cúi xuống sát bên cô gái ôm chặt cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ vai cô, bên tai cô thì
thầm những lời an ủi: 'Lâm Y, không cần sợ, không sao, không sao rồi!'
Bờ vai của người đàn ông trước mặt như một cảng tránh gió, đột nhiên khiến Lâm Y có cảm giác an toàn vô cùng, giống như một người bị chìm tìm được chiếc cọc gỗ, lúc này đây, Lâm Y mới chân chính nhận ra, chính mình yếu đuối đến mức nào, chỉ như một đám mây nhỏ trên bầu trời vô tận.