'Dì cứ yên tâm, ba mẹ cháu rất thoáng, họ sẽ tôn trọng quyết định của cháu. Lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ nói với họ chuyện này.' Lăng
Nhất Phàm cực kỳ khẳng định nói.
Chuyện quả nhiên thuận lợi như
lời của Lăng Nhất Phàm, ông bà Lăng đối với quyết định của con cũng
không dị nghị gì, tuy rằng họ cũng nghe nói cô gái này trước đây đã có
dây mơ rễ má với thiếu chủ của LS quốc tế, trong lòng họ có chút lo lắng nhưng bởi vì đứa con này của họ từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, làm việc lại có chừng mực, trước giờ chưa từng khiến họ phải lo nghĩ nhiều cho nên
đối với chuyện chung thân của con, họ chẳng thà tin vào ánh mắt của con
mình, huống gì, con trai họ cũng đã sớm qua tuổi dựng vợ gả chồng rồi
...
Lâm Dung rất nhanh đã được bệnh viện cho phép về nhà dưỡng
bệnh, chỉ cần theo đúng lịch của bệnh viện đến kiểm tra là được. Lăng
Nhất Phàm và Lâm Y lại một lần yêu cầu bà theo hai người cùng đến thành
phố H nhưng Lâm Dung vẫn luôn kiên trì cự tuyệt, bà nói với Lâm Y, mẹ vì con mà giữ gìn căn nhà ở hậu phương, bất luận xảy ra chuyện gì, con lúc nào cũng có thể trở về bên cạnh mẹ.
Vì không để Lâm Y lo lắng,
Lăng Nhất Phàm mặc kệ sự phản đối của Lâm Dung mà tìm cho bà một người
giúp việc, giúp bà làm chuyện nhà cùng chăm sóc cho mọi sinh hoạt của
bà, khi tất cả đã thu xếp thỏa đáng, Lăng Nhất Phàm mới dẫn Lâm Y trở
lại thành phố H, hắn muốn vì Lâm Y cử hành một lễ đính hôn thật long
trọng.
***
Thành phố H
Trong biệt thự của nhà họ
Lăng, cha của Lăng Nhất Phàm, Lăng Thừa Tuấn và mẹ là Dương Tử Anh đã
ngồi ở phòng khách chờ sẵn. Con trai nói hôm nay muốn đưa vị hôn thê về
nhà ... Không để họ đợi lâu, Porsche Cayenne đã chậm rãi lái vào trong
cổng chính rồi dừng lại ngay trước cửa, cửa xe mở ra, Lăng Nhất Phàm
cùng Lâm Y bước xuống, mỉm cười chào cha mẹ mình lúc này đã ra tận cửa
chờ.
Ánh mắt của ông bà Lăng lúc này toàn bộ đều tập trung trên
người cô gái, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, quần bò đơn giản,
thoạt nhìn vóc người mảnh khảnh, tóc dài tùy ý xõa tung trên vai, gương
mặt như trăng non, thanh thuần thoát tục, hệt như một đóa hoa sen mới
nở, đôi mắt đen láy trong suốt như đầm nước nhìn không thấy đáy, chiếc
mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi anh đào hồng nhuận ... sinh động mà đáng yêu
như một nàng tiên nhỏ ...
Đến lúc này cuối cùng họ đã hiểu cô gái này vì sao có thể khiến cho Lãnh đại thiếu gia và con trai mình cùng lúc động lòng ...
'Y Y, đây là ba mẹ anh!' Lăng Nhất Phàm lúc này đã kéo Lâm Y đứng bên cạnh ông bà lăng, hắn mỉm cười nhìn Lâm Y giới thiệu.
'Chào bác trai bác gái!' Trên gương mặt trong sáng của Lâm Y lộ ra ý cười ngượng ngùng, cô lễ phép khom người chào hai ông bà.
'Ba mẹ, đây là Lâm Y mà con đã nói với ba mẹ. Vốn là giáo viên của trường
đại học H dưới quyền của hiệu trưởng Uông!' Lăng Nhất Phàm đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "hiệu trưởng Uông" bởi vì hắn biết cha mẹ mình luôn rất
tôn trọng Uông Linh.
Quả nhiên vừa nghe Lăng Thừa Tuấn đã cười nói: 'Ồ, thì ra là cấp dưới của hiệu trưởng Uông ... Ân, không tệ, không tệ ...'
'Chúng ta vào nhà nói chuyện đi!' Dương Tử Anh cũng mỉm cười nhìn Lâm Y ra
hiệu cho cô cùng tiến vào ... Từ tướng mạo mà xem, bà đối với nàng dâu
tương lai này rất hài lòng.
Nói chuyện, dùng cơm, tiếp xúc một
ngày, nói chung ông bà Lăng rất hài lòng về Lâm Y, cô gái này bất luận
là tướng mạo, học thức hay cách cư xử đều không có chỗ nào chê trách
được, hơn nữa lòng dạ rát đơn thuần, hầu như không có tâm cơ, làm con
dâu nhà họ Lăng cũng là thích hợp! Hơn nữa Dương Tử Anh trước giờ vẫn
luôn tiếc nuối lúc còn trẻ mình không chịu sinh thêm một đứa con gái,
hiện giờ nhìn cô gái này, bà thật lòng hy vọng sau khi cưới về, con dâu
cũng giống như con gái ruột!
Bởi vì công việc của Lăng Nhất Phàm ở nước ngoài cần hắn trở về để điều hành, không thể kéo dài thêm được nữa vì vậy ông bà Lăng quyết định ngày đính hôn là ba ngày sau, Lâm Y kiên
trì muốn đơn giản một chút, Lăng Nhất Phàm cũng không phản đối, đối với
hắn mà nói, chỉ cần Lâm Y vui vẻ, cô muốn thế nào thì cứ làm thế ấy ...
Buổi tối hôm đó, trong một nhà hàng lớn của thành phố H, nhà họ Lăng đãi
tiệc đính hôn cho con trai mình, buổi tiệc chủ yếu là mới những thân
bằng quyến thuộc, cũng không quá phô trương nhưng nghi lễ rất long
trọng. Lâm Y mặc một chiếc váy dài màu trắng, thanh thuần tươi mát như
một nàng tiên không nhiễm khói bụi trần gian, Lăng Nhất Phàm thì mặc một bộ tây Trang cầu kỳ, thân hình cao ráo đĩnh đạc, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười hạnh phúc không khống chế được ...
Lăng Nhất Phàm
chậm rãi đeo nhẫn lên ngón tay thon dài của Lâm Y, đôi mắt tràn đầy thâm tình không lúc nào rời khỏi mặt cô, đeo xong nhẫn, hắn cúi đầu đặt lên
trán cô một nụ hôn trìu mến; Lâm Y ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của
Lăng Nhất Phàm, vành mắt hơi phiếm hồng, tạm biệt Lãnh Nghị! Cô nhón
chân, cũng đặt một nụ hôn lên má Lăng Nhất Phàm, từ đáy mắt Lăng Nhất
Phàm sự hạnh phúc lan tỏa trên khắp cả khuôn mặt ... khắp nhà hàng vang
lên những tràng pháo tay giòn giã như chúc phúc ...
'Nhất Phàm,
Lâm Y, chúc mừng hai người!' Uông Linh bước đến nắm tay Lăng Nhất Phàm
vfa Lâm Y, bà thật lòng hy vọng hai người có được kết cục viên mãn, đã
từng có lúc bà cho rằng hai người họ không duyên phận, không ngờ, chuyện đời khó lường, duyên phận cuối cùng cũng kết nối hai người với nhau.
'Lâm Y, bạn phải hạnh phúc đó!' Trương Tiểu Mạn cũng nghẹn ngào nói, hai tay ôm chặt lấy bạn, trong nội tâm cô ít nhiều gì cũng tiếc cho Lãnh Nghị
nhưng không thể phủ nhận, Lăng Nhất Phàm cũng là một người đàn ông rất
ưu tú, hơn nữa, rõ ràng là một người chồng tốt.
'Ngốc à, khóc cái gì, phải vui cho mình mới đúng chứ!' Lâm Y vỗ vỗ sau lưng Tiểu Mạn,
cười nói nhưng hốc mũi không ngăn được chua xót.
Mà lúc này, nơi
một vùng núi cách đó mấy trăm cây số, việc trị liệu của Hạ Tịch Họa lại
lâm vào tình trạng đình trệ, Nam tiên sinh vừa xem mạch cho Tịch Họa vừa chau mày, nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị và Lữ Thần ngồi bên cạnh nói: 'Mạch
của cô ấy đã khôi phục lại bình thường, theo lý thì hệ thần kinh của cô
ấy phải khôi phục những chức năng bình thường rồi mới đúng ... nhưng lạ
quá, vì sao hệ thống thần kinh của cô ấy vẫn trong trạng thái tê liệt
chứ?'
'Liệu có phải vì thời gian chưa đủ không? Còn cần một ít thời gian nữa mới có thể hồi phục?' Lữ Thần ngồi bên cạnh cho ý kiến.
'Không phải vấn đề thời gian!' Nam tiên sinh nói một cách chắn chắn, 'Thời
gian đã đủ rồi, đây là vấn đề của hệ thần kinh!' Ông buông tay Tịch Họa
ra, thở dài một tiếng, 'Thuật châm cứu của tôi vốn là có thể kích thích
hệ thần kinh của cô ấy nhưng trước mắt xem ra chưa có tác dụng khả quan, thật kỳ lạ! Nếu như sau một tuần nữa mà hệ thống thần kinh vẫn không có chút phản ứng nào thì tôi cũng đành bó tay!'
Lãnh Nghị ngồi bên
cạnh nghe vậy mày sít sao chau lại, trong mắt tràn đầy mây đen chừng như đang tập trung suy nghĩ gì đó, thật lâu sau hắn mới trầm giọng nói:
'Vậy Nam tiên sinh, ông cho rằng có hiện tượng như vậy là vì nguyên nhân gì?'
'Chuyện này tôi cũng không rõ lắm ... nếu như tôi đoán
không lần, chắc là vấn đề từ hệ thống thần kinh!' Nam tiên sinh trầm
ngâm một lúc rồi nhìn Lãnh Nghị, 'Lãnh tiên sinh, nếu như tiếp tục một
tuần nữa mà không có kết quả, tôi cũng đành bó tay!'
Lãnh Nghị
không lên tiếng, căn nhà nhất thời im lặng phủ trùm, ai nấy đều nhìn về
phía Lãnh Nghị chờ quyết định của hắn, cô hộ lý Tiểu Hồng cũng mở to đôi mắt tròn tròn nhìn Lãnh Nghị, cô cũng theo đoàn của Lữ Thần đến vùng
núi này, nói thật lòng, cô muốn trở về lắm rồi!
'Được, chờ một tuần nữa!' Thật lâu sau giọng nói lạnh như băng của Lãnh Nghị mới bật ra từ kẽ răng ...
Nhưng đến ngày thứ ba, Lãnh Nghị lại không thể tiếp tục đợi nữa, hôm đó, lúc
gần trưa, trong núi có một người khách đến thăm hỏi Nam tiên sinh, vừa
lúc Nam tiên sinh vào núi hái thuốc còn chưa trở lại, người khách đó
liền ngồi ở phòng khách chờ, để giết thời gian, ông lấy trong túi ra một tờ báo, lẳng lặng ngồi xem.
Lúc này Lãnh Nghị đang ở trong căn
phòng của mình ở trên lầu, sau khi thông qua điện thoại và máy tính xử
lý công việc trong công ty xong hắn mới bước xuống lầu, người khách đang ngồi chờ thấy Lãnh Nghị bước xuống liền ngẩng đầu lên chào hỏi.
Lãnh Nghị chỉ nhàn nhạt gật đầu với ông ta, ánh mắt vô tình lướt qua tờ báo
trong tay ông bất chợt như bị dính chặt, trái tim đập lỡ một nhịp, bước
chân bất giác cũng dừng lại, hắn như không thể tin vào mắt mình xoay hẳn người lại, nhìn chằm chằm tờ báo trong tay người khách rồi bước nhanh
đến, cũng không kịp để ý đến phép lịch sự đoạt lấy tờ báo trong tay ông, đôi mắt đen thẳm trong chớp mắt như đông cứng lại ...
Trên tờ
báo có một tấm ảnh chụp, người đàn ông tuấn tú đĩnh đạc trong bộ tây
trang đang mỉm cười đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón tay cô gái, trên
gương mặt thanh thuần của cô gái là nụ cười điềm đạm, tiêu đề của bài
báo là "Lễ đính hôn của thiếu gia nhà họ Lăng".
Tim Lãnh Nghị
trong phút giây đó như ngừng đập, hô hấp cũng ngưng lại, đáy mắt chuyển
sang màu đỏ như máu, sắc mặt Lãnh Nghị thật đáng sợ, trên trán gân xanh
nổi lên. Không thể nào! Không thể nào! Y Y không phải đang ở nhà cùng
với mẹ mình hay sao? Cô đã từng nói cái cô cần là tình yêu! Người cô yêu là hắn! Cô đã từng nói sẽ không đến với Lăng Nhất Phàm!
Người khách nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Lãnh Nghị, có chút khiếp sợ hỏi: 'Tiên sinh, ngài không sao chứ?'
Lãnh Nghị ném tờ báo lại xoay người chạy lên lầu, cửa phòng Tịch Họa bị đẩy
mạnh ra dọa Lữ Thần lúc này đang đứng ghi chép những số liệu và Tiểu
Hồng đứng bên cạnh giật nảy mình, họ vội ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy
Lãnh Nghị lúc này sắc mặt tái mét, đôi mắt sắc bén chiếu ra những tia
nhìn tưởng chừng như có thể giết người.
'Lãnh thiếu!' Lữ Thần
khiếp sợ gọi, đây là phòng của Tịch Họa, hắn không nghĩ ra vì sao Lãnh
Nghị lại thô lỗ đẩy cửa vào như thế.