Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 156: Tơ tình đã đứt (2)



'Lữ Thần, các người còn chuyện gì dấu tôi sao?' Giọng của Lãnh Nghị lúc này u ám tràn đầy khủng bố, vẻ mặt như muốn ăn thịt người. Lữ Thần từ thành phố G trở lại rõ ràng là nói với hắn Lâm Y rất tốt, đang ở đó cùng với mẹ mình, thế nào vừa chớp mắt đã trở lại thành phố H đính hôn cùng Lăng Nhất Phàm chứ?

'Lãnh thiếu, sao vậy?' Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi Lãnh Nghị.

'Không phải cậu nói Y Y tốt lắm sao, còn đang cùng mẹ cô ấy? Hiện giờ thế nào lại cùng Lăng Nhất Phàm đính hôn?' Lãnh Nghị khàn khàn gầm lên, hắn đi nhanh đến trước mặt Lữ Thần, ánh mắt như đao mang theo đầy huyết sắc nhìn hắn chằm chằm.

'Lãnh thiếu, anh bình tĩnh lại đi!' Lữ Thần cắn môi, thấp giọng nhắc nhở, 'Nơi đây là phòng bệnh của Hạ tiểu thư!'

'Đừng nhắc đến Tịch Họa với tôi!' Lãnh Nghị gần như đã mất đi lý trí, lúc này đây, trong lòng hắn ngoại trừ Lâm Y thì chẳng còn ai khác! Hắn nhìn Lữ Thần rống giận nói, 'Là cậu, là cậu nói đến đây để chữa cho Tịch Họa tỉnh lại nên tôi mới đưa cô ấy đến đay! Chuyện của Y Y cậu cũng không nói cho tôi biết! Nói, rốt cuộc cậu có âm mưu gì?'

'Lãnh thiếu!' Lữ Thần cúi thấp đầu, tay nhẹ day huyệt thái dương, 'Anh nghe tôi giải thích đã!'

'Nói!' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng.

'Chuyện Lâm Y đính hôn với Lăng Nhất Phàm đúng là tôi biết, chúng tôi ai nấy đều biết nhưng không nói với anh là bởi vì chúng tôi không biết nên nói với anh thế nào, bởi vì nói với anh thì cũng đâu thể thay đổi được sự thật ...' Giọng Lữ Thần vẫn điềm tĩnh.

Sự thật không thể thay đổi??! Chuyện này ngược lại Lãnh Nghị tin bởi vì hắn biết cá tính của Lâm Y, một khi cô đã quyết định chuyện gì, thông thường không có ai làm cô thay đổi được ... Lãnh Nghị suy sụp chưa từng có ngả người vào lưng ghế ...

Hắn biết mình đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất! Cho tới bây giờ, cho đến tận lúc này đều không có thứ mà hắn muốn mà không có được; cho tới bây giờ, hắn đều tưởng là như vậy, tưởng rằng người Lâm Y yêu là hắn, tưởng rằng Lâm Y sẽ ở đó chờ hắn ... nhưng hiện giờ, sự thật đã chứng minh là hắn sai rồi!

Nhưng, rõ ràng là cô từng nói, thứ cô cần là tình yêu, rõ ràng cô đã từng nói, cô sẽ không chấp nhận Lăng Nhất Phàm!

'Lãnh thiếu ...' Lữ Thần chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, do dự một lát rồi mới nói, 'Có một vài chuyện không biết là có nên nói hay không nhưng tôi vẫn muốn nói ... Giữa Lâm Y và Hạ tiểu thư, anh vốn chỉ có thể chọn một người! ANh không thể cứ muốn Hạ tiểu thư làm vợ anh, mặt khác lại muốn Lâm Y không danh không phận mà đi theo anh, chuyện này đối với ai cũng không công bằng!'

Lãnh Nghị thống khổ nhắm mắt lại, đầu đau quá, Y Y, anh thật sự đã mất em rồi sao? Không! Em không thể cứ như vậy bỏ lại anh! Em không thể cùng người khác đính hôn! Em chỉ là muốn trừng phạt anh thôi, đúng không?

Y Y, anh biết sai rồi, đợi anh với ...

Lãnh Nghị vụt mở mắt ra, đứng bật dậy, giọng u buồn mà lạnh lùng: 'Tôi đi trước, nơi đây giao cho cậu. Nếu như thật sự trị liệu không có hiệu quả, cậu cứ mang cô ấy về!' Nói chưa dứt lời thì thân hình cao lớn của hắn đã bước về phía cửa ...

Ai cũng không dám nói nhiều một câu ...

Lúc Lãnh Nghị trở lại thành phố H trời đã sụp tối, hơn nữa còn đang đổ mữa, xe của hắn chạy thẳng vào hoa viên Mai Khôi. Như cũ hắn vẫn không cách nào tin rằng Lâm Y thật sự sẽ rời khỏi hắn, sẽ cùng một người đàn ông khác đính hôn, hắn chỉ hy vọng hắn có thể phát hiện manh mối gì đó ở hoa viên Mai Khôi, hắn cần thứ gì đó chứng minh rằng cách nghĩ của hắn là đúng!

Mở cửa căn hộ, mở đèn, một mùi ẩm mốc trong phòng xông vào trong mũi, tim Lãnh Nghị không khỏi đau buốt, ngón tay thon dài của hắn quét qua ngăn tủ bên cạnh, trên ngón tay lưu lại một lớp bụi mỏng, rõ ràng nơi đây đã rất lâu không có ai ở!

Cất những bước chân nặng như chì, Lãnh Nghị chậm rãi đi vào phòng ngủ, nệm giường được phủ một lớp nylon mỏng, lạnh băng mà yên tĩnh, cả căn phòng trống rỗng, lúc cô gái đó đi rõ ràng không lưu lại một chút gì ...

Y Y, không phải anh không muốn cưới em, mà ngược lại, thực ra anh vẫn luôn muốn cưới em làm vợ nhưng mà, hiện giờ em ở nơi đâu?

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, đáy mắt Lãnh Nghị cũng một mảnh u ám, hắn chậm rãi rút điện thoại trong túi ra, ấn phím ...

Lúc này nơi phòng khách căn biệt thự nhà họ Lăng, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, sáng sủa, ấm áp, vui vẻ, Dương Tử Anh nói bằng giọng tán thưởng: 'Y Y, không ngờ cháu nấu ăn ngon như vậy, ách, sau này Nhất Phàm có lộc ăn rồi!'

'Mẹ, sau này con cũng không cần Y Y nấu cơm cho con ăn, nhờ một người làm nấu là được rồi!' Trên mặt Lăng Nhất Phàm là nụ cười vui vẻ không khống chế được, hắn thật không nỡ để Lâm Y suốt ngày quẩn quanh trong bếp nấu cơm cho hắn.

'Bác gái, nói về nấu ăn cháu làm sao bằng được bác ... cháu chỉ là học theo những quyển sách hướng dẫn nấu ăn rồi làm đại mà thôi chứ cháu không giỏi vậy đâu!' Lâm Y cười cười, khiêm tốn nói.

'Ách, Y Y ...' Dương Tử Anh nhìn Lâm Y, nửa đùa nửa thật, 'Lúc nào thì cháu mới chịu sửa lại gọi ta là "mẹ" hả? Ta thật sự rất muốn nghe cháu gọi một tiếng "mẹ" đó!'

Lâm Y ngẩn người, mặt thoáng đỏ lên, cô ngượng ngùng lắp bắp: 'Cháu ... cháu ...'

'Mặc kệ bà ấy, Y Y, bác gái cháu muốn con gái muốn đến điên rồi ...' Lăng Thừa Tuấn cũng cười nói đùa một câu nhưng sau đó ông lại nói một câu càng bất ngờ hơn, 'Nhưng mà, cháu ngược lại có thể gọi trước một tiếng "ba" ...'

'Ba mẹ, hai người đừng nóng vội mà, đợi chúng con kết hôn rồi, Y Y đương nhiên sẽ gọi hai người là ba mẹ thôi, hiện giờ coi như ba mẹ cho cô ấy một thời gian để thích ứng đi!' Lăng Nhất Phàm cười giúp Lâm Y giải vây.

'Vậy hai đứa mau kế thôn đi, Nhất Phàm, mẹ con đang nóng lòng muốn ẵm cháu đây!' Dương Tử Anh càng hăng hái thúc giục.

'Ừ, chuyện này mẹ con nói đúng đó, ba cũng hy vọng hai đứa sớm chút kết hôn, ân, cả nhà đoàn tụ cùng nhau tốt biết mấy!' Lăng Thừa Tuấn cũng tán đồng.

Mặt Lâm Y lúc này đã đỏ đến mang tai, Lăng Nhất Phàm quay đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, mỉm cười nói: 'Ba mẹ yên tâm, đợi con với Y Y bàn bạc xong, sớm muộn gì cũng cho hai người một đáp án ...'

Dưới một tán cây rậm trước cửa sắt biệt thự nhà họ Lăng không biết từ bao giờ có một chiếc xe màu đen đậu ở đó, Lãnh Nghị ngồi nơi ghế lái, một tay kẹp thuốc, một tay đặt nơi vô lăng, đôi mắt đen thẳm nhìn căn biệt thự xuyên qua màn mưa rào rạt, hắn nhìn thấy trong đó đèn đuốc sáng rỡ, xem ra rất ấm cúng.

Cảm giác ấm cúng ấy đã từng thuộc về hắn! Gương mặt tươi tắn như hoa mới nở của cô gái lúc dán vào ngực hắn, vòng tay ấm áp của cô gái vòng qua người hắn trong giấc ngủ không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, người đàn ông cắn môi, ngả người vào lưng ghế, đờ đẫn nhìn theo làn khói thuốc mông lung ...

Cũng không biết qua bao lâu, qua cánh cửa sắt, rốt cuộc Lãnh Nghị cũng nhìn thấy cửa chính của căn biệt thự mở ra, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y sánh vai nhau bước ra sau lưng còn loáng thoáng nhìn thấy bóng của mẹ Lăng Nhất Phàm.

Lăng Nhất Phàm ngừng bước nói gì đó với Lâm Y sau đó mang theo dù rời đi, Lâm Y đứng một mình trước cửa chờ ... Lãnh Nghị mím chặt môi nhìn cô gái, cô mặc một chiếc áo khoác dài, trên cổ còn quây một chiếc khăn choàng, cô vẫn mặc quần jeans đơn giản cùng một đôi bốt cao đến mắt cá chân, vẫn tiêu sái và phiêu dật như một nàng tiên ...

Y Y, Lãnh Nghị lặng lẽ gọi thầm tên cô, chưa bao giờ hắn có cảm giác đau triệt nội tâm như lúc này, hắn đau đớn nhắm mắt lại, chừng như đang cực lực ẩn nhẫn điều gì ...

Lúc này Lăng Nhất Phàm đã lái xe qua ngừng ngay trước cửa, Lăng Nhất Phàm cầm lấy dù từ trong xe bước ra đi thẳng đến trước mặt Lâm Y, khoác tay lên vai cô đưa cô ra xe sau đó mới vòng về phía ghế lái.

Xe chậm rãi chạy ra cửa sắt, sớm đã có người hầu ra mở cửa cho họ, xe vừa chạy ra khỏi cửa sắt thì chợt dừng lại bởi vì Lăng Nhất Phàm đang ngồi nơi ghế lái và cả Lâm Y đều nhìn thấy rất rõ ràng trước đầu xe của họ xuất hiện một người. Người đó thân hình cao ngất, trên người mặc một chiếc áo khoác dài, trên tay cầm một cây dù, những hạt mưa rơi trên tán dù rồi tung ra bốn phía, chừng như che mất vẻ u ám lẫn buồn bã trên gương mặt tuấn tú của hắn ...

Lãnh Nghị! Tim Lâm Y đập mạnh, sóng mắt thoáng xao động nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Giờ mình là vị hôn thê của Nhất Phàm, đã không hề có chút liên quan gì đến người đàn ông kia!

Xe và người đàn ông ngoài xe vẫn giữ nguyên trạng thái giằng co ... ngoài trời mưa vẫn rơi không ngừng...

Thật lâu thật lâu Lăng Nhất Phàm mới quay nhìn sang Lâm Y, hắn nhìn thấy trong mắt cô một vẻ bình lặng, trong lòng cũng dần bình ổn trở lại. Lăng Nhất Phàm đưa tay nắm lấy tay cô, ôn nhu nói: 'Y Y, anh xuống xem sao, em ở trong xe đợi anh!'

Xem dáng vẻ của người đàn ông ngoài xe, nếu như họ không xuống xe chắc là hắn sẽ không đi! Lâm Y mím môi, không nói một lời, Lăng Nhất Phàm buông tay cô ra, mở cửa xe cầm dù bước xuống, đi về phía người đàn ông đang đứng ngoài mưa ...

Gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị thoáng rút lại, giọng nói mang theo khí thế bức người vang lên: 'Tôi trở về là muốn mang Y Y đi, cô ấy chỉ có thể là vợ tôi, không phải của cậu!'

Lăng Nhất Phàm thoáng nhướng mày, cười rất nhạt, nói rành rọt từng chữ, 'Cô ấy, lúc này sẽ không đi theo anh; cô ấy, đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm tôi, không phải của anh! Xin anh về sau chú ý hình tượng một chút, cách cô ấy xa một chút!'



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.