'Vị hôn thê của cậu?' Trên gương mặt Lãnh Nghị đột nhiên lộ ra một ý cười,
như bầu trời đầy mây đen chợt xuất hiện một tia nắng mặt trời, hắn bước
lại gần Lăng Nhất Phàm một bước, 'Là chưa cưới, đúng không? Vậy thì cần
chú ý hình tượng gì? Cậu biết con người tôi trước giờ không để ý đến
cách nhìn, cách nghĩ của người khác; đừng nói chỉ là vị hôn thê của cậu, cho dù là vợ cậu, tôi cũng sẽ cướp cô ấy về thôi!'
Đáy mắt Lăng
Nhất Phàm dần toát ra một vẻ âm trầm, hắn lạnh giọng quát, 'Lãnh Nghị,
anh thật vô sỉ, trước đây anh anh vì Hạ Tịch Họa của anh mà ném Y Y lại
một mình ngay trong đêm sinh nhật, sau đó anh lại còn vì Hạ Tịch Họa mà
bỏ mặc cô ấy cô độc trong thành phố rộng lớn này, lúc cô ấy gặp nguy
hiểm, anh đang ở đâu? Hiện giờ anh còn không thấy thẹn khi nói những lời kia sao?'
Lãnh Nghị "hừ" lạnh một tiếng, sắc mặt đầy u ám, 'Tôi
không muốn nói chuyện với cậu, tôi muốn dẫn Y Y về!' Hắn vừa nói vừa
lách người qua Lăng Nhất Phàm, bước thẳng về phía ghế lái phụ của chiếc
Cayenne ...
Lăng Nhất Phàm vội bước nhanh đến đưa tay chặn lấy
Lãnh Nghị, dùng thân thể của mình chặn trước mặt Lãnh Nghị, ngăn cản hắn đi về phía chiếc xe, hai chiếc dù chạm vào nhau, mép của hai chiếc dù
lập tức nghiêng đi, nước mưa rào rạt rơi trên áo của hai người đàn ông, y phục chỉ chốc lát đã ướt đẫm.
'Lãnh Nghị, anh đừng quá đáng!' Tiếng rống của Lăng Nhất Phàm át cả tiếng mưa.
Lãnh Nghị ném mạnh cây dù trên tay, hai tay hắn cứng như gọng kìm níu chặt
cổ áo của Lăng Nhất Phàm, Lăng Nhất Phàm cũng ném cây dù trên tay mình,
giữ chặt bàn tay Lãnh Nghị đang đặt nơi cổ áo mình, tức giận rống lên:
'Anh buông tay!' Lãnh Nghị lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nước mưa rơi
trên tóc hai người đàn ông rồi không ngừng rơi xuống đất như những dòng
suối nhỏ ... nhưng cơn mưa rét lạnh vẫn không đủ để dập tắt lửa giận
trong mắt, trong lòng hai người đàn ông ...
'Nhất Phàm ...' Lúc
này cửa xe mở ra rồi Lâm Y xuất hiện, trên tay cô là một cây dù, cô vừa
gọi tên Lăng Nhất Phàm vừa chạy về phía hai người đàn ông.
'Y Y
...' Hai người đàn ông gần như là đồng thời bật kêu lên, cũng gần như là đồng thời buông nhau ra, cùng lúc quay nhìn về phía cô gái đang chạy về phía họ, hai đôi tay gần như là đồng thời vươn về phía cô gái.
Cô gái nâng cao cây dù che luôn cho cả Lăng Nhất Phàm, bàn tay Lăng Nhất
Phàm rất tự nhiên khoác lên vai cô gái, hai người cứ thế cùng che chung
một cây dù, sánh vai nhau đứng giữa cơn mưa như trút nước còn lại Lãnh
Nghị vẫn một mình cô độc đứng trong màn mưa ...
Hai người cứ như thế hài hòa, thật giống như một đôi vợ chồng thân mật cùng nhau che chung một cây dù ...
Cho dù đứng giữa màn mưa rào rạt Lãnh Nghị cũng có thể nghe tiếng tim mình
rạn vỡ rõ ràng như vậy, giọng hắn khàn khàn: 'Y Y ...' Bàn tay nhẹ run
lên, không tự chủ được vươn về phía cô gái đang đứng dưới tán dù như
muốn túm lấy cô nhưng bàn tay đó còn chưa đụng đến người cô gái thì cô
đã đưa tay hung hang đẩy mạnh người đàn ông về phía sau, sức của cô gái
vốn không lớn nhưng thân hình người đàn ông cứ như vậy bị đẩy đến loạng
choạng.
Lãnh Nghị tinh tường nhìn thấy vẻ lạnh mạc trong mắt cô
gái, không hề có chút xao động, hắn cứ như thế đứng trong mưa, tâm trạng chưa từng uể oải và suy sút đến như vậy, ngơ ngác nhìn cô gái trước
mặt.
Cô gái thu hồi tầm mắt đang rơi trên người Lãnh Nghị, ngẩng
đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng nói: 'Nhất Phàm, chúng ta đi
thôi!' Lăng Nhất Phàm gật đầu, đáy mắt tràn đầy nhu tình, hắn khoác vai
cô gái, hai người cùng đi về phía chiếc xe của Lăng Nhất Phàm.
'Y Y, em đã từng nói, cái em cần là tình yêu! Em từng nói em sẽ không cùng với Lăng Nhất Phàm!' Sau lưng hai người vọng đến tiếng rống tuyệt vọng
của Lãnh Nghị, cô gái làm như không nghe thấy, hai chân vẫn không hề có ý dừng lại mà bước thẳng về phía xe. Lăng Nhất Phàm giúp cô mở cửa, đỡ cô lên xe còn mình thì vòng ra chỗ ghế lái.
Chiếc xe hơi lùi lại
phía sau rồi xoay đầu lệch sang hướng khác, cẩn thận lướt qua bên cạnh
Lãnh Nghị rồi lạnh lùng chạy đi chỉ để lại một lớp bụi nước trắng xóa và Lãnh Nghị cô độc đứng trong màn mưa ...
Lãnh Nghị vẫn đứng đó,
nước mưa rơi trên gương mặt anh tuấn của hắn thành từng dòng nhỏ; trên
vạt áo bành tô của hắn cũng đã thấm ướt nướt mưa, trên gương mặt đầy
ngạo khí của hắn giờ chỉ còn lại uể oải cùng đau thương ...
Thật
lâu thật lâu người đàn ông dạng hai tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm
khôn cùng trước mắt, để mặc nước mưa chảy tràn trên mặt, trên người hắn. Trước đây là anh sai, là anh lỡ mất em! Sau này anh sẽ không bao giờ lỡ mất em nữa! Y Y, trở về đi ...
Rất lâu sau người đàn ông mới thu hồi tầm mắt, tay cũng thu lại, gương mặt anh tuấn trong màn mưa lại
toát ra một loại kiên nghị cùng khí phách ... Y Y, anh sẽ không buông
tay, tuyệt đối không!
Lăng Nhất Phàm tiễn Lâm Y đến dưới lầu tiểu khu, hắn ngừng xe, chuẩn bị xuống xe đưa cô lên lầu thì Lâm Y đã ngăn
lại: 'Nhất Phàm, anh cũng ướt hết rồi, mau chóng trở về tắm nước nóng,
thay quần áo khô đi, bằng không rất dễ sinh bệnh!'
'Sẽ không bệnh đâu, em không xem, lúc này là mấy giờ rồi, lại còn mưa lớn như vậy nữa, để anh đưa em lên lầu rồi đi cũng không muộn!' Lăng Nhất Phàm tuy giọng điệu ôn hòa nhưng trong nhu có cương, không có chút thương lượng nào,
hắn mỗi ngày tiễn Lâm Y trở về đều nhất định phải đưa cô lên lầu, nhìn
thấy cô an toàn vào phòng rồi mới yên tâm rời đi!
Lâm Y mỉm cười, rốt cuộc lại không kiên trì nữa, hắn biết có lúc kiên trì cũng chỉ tổ
lãng phí thời gian. Bước xuống xe, mưa lẫn gió lạnh khiến cô gái không
khỏi rùng mình, 'Lạnh sao?' Lăng Nhất Phàm ôn nhu hỏi, hắn định đưa tay
khoác vai cô gái, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô gái nhưng chợt
nhớ đến thân mình ướt đẫm, liền vội vàng thu tay lại.
Hành động
của hắn cô gái hoàn toàn nhìn thấy được, môi cô nhẹ câu lên một nụ cười, đưa tay khoác lên cánh tay người đàn ông, khóe môi người đàn ông câu
lên một nụ cười đầy hạnh phúc, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn:
'Ngày mai nhớ mặc thêm áo!'
'Ân!' Giọng nói cô gái cũng thật nhu
hòa, ở bên Lăng Nhất Phàm không hề có loại tình yêu cuồng mãnh như bão
tố mà là một loại tình cảm nhu hòa như dòng suối nhỏ, đã trải qua quá
nhiều phong ba, cái mà Lâm Y cần bây giờ là một loại cảm giác an toàn
giống như tìm được cảng tránh gió, một loại sóng yên biển lặng ...
'Ách xì ...' Đột nhiên người đàn ông bên cạnh hắt hơi một tiếng rõ to, Lâm Y giật nảy mình, vội vàng nói: 'Anh xem kìa, em đã nói rồi mà, như vậy dễ bị cảm lắm ...'
'Không sao, không phải chỉ là ... ách xì ...'
Lăng Nhất Phàm còn chưa nói xong thì lại hắt hơi mấy cái liền, hắn lầu
bầu một câu, 'Vừa nãy không phải còn tốt lắm sao? ... Ách xì ... Thế nào đột nhiên lại hắt hơi nhiều vậy chứ?'
'Haizz, hay là anh lên chỗ em tắm trước đi!' Lâm Y chau mày, suy nghĩ một chút rồi nói, 'Anh gọi
điện thoại, kêu người hầu mang một bộ quần áo qua đây ...'
Vừa
nói xong câu này thì cũng đã đi đến chỗ của Lâm Y, cô lấy chìa khóa ra
mở cửa, thay giày rồi đi vào; Lăng Nhất Phàm cũng thay giày rồi bước
theo cô.
Lâm Y vội kéo Lăng Nhất Phàm vào nhà tắm rồi cẩn thận
dặn dò: 'Anh mở nước nóng trước đi, em đi lấy một chiếc khăn tắm cho
anh!' Lăng Nhất Phàm rất nghe lời, vào nhà tắm mở nước.
Lát sau
Lâm Y một tay cầm khăn tắm, tay kia cầm một chiếc áo ngủ đưa cho Lăng
Nhất Phàm: 'Anh tắm xong nếu như quần áo còn chưa được mang đến thì dùng tạm chiếc áo ngủ này vậy ...' Mải lo cho sức khỏe của hắn, Lâm Y không
để ý ánh mắt kinh ngạc của Lăng Nhất Phàm, âm thầm nhịn cười, 'Đành chịu vậy thôi ...' Cô nói rồi xoay người bước đi để lại Lăng Nhất Phàm ngơ
ngẩn đứng đó.
Nhìn thấy cửa phòng tắm đã đóng lại Lâm Y mới chậm
rãi ngồi xuống sofa, hình ảnh Lãnh Nghị cô độc đứng trong mà mưa lần nữa hiện ra trong đầu, cô hơi nhíu mày, lắc mạnh đầu như muốn rũ đi hình
ảnh vừa rồi, mình là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm, Lãnh Nghị đã là quá
khứ, anh ta có sinh bệnh hay không không liên quan gì đến mình!
Đang suy nghĩ thì chợt nghe có tiếng chuông cửa, người hầu nhà Lăng Nhất Phàm đã đưa quần áo đến.
Lúc Lăng Nhất Phàm ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Lâm Y đang ngồi xem sách nơi sofa, điềm tĩnh mà xinh đẹp, khóe môi Lăng Nhất
Phàm nhẹ câu lên một nụ cười nhu hòa, một cảm giác như đang ở nhà chợt
dâng lên trong lòng.
Hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô gái, đưa
tay khoác lên vai cô, cô gái khẽ xoay sang nhìn hắn, trên mặt người đàn
ông vẫn là nụ cười ôn hòa, giọng nói cũng thật nhu hòa: 'Y Y, em đi tắm
trước đi, đổi một bộ quần áo mặc ở nhà cho thoải mái ...'
Lâm Y
hơi ngẩn người, Lăng Nhất Phàm còn ở đây mà cô đi tắm hình như không tốt lắm! Cô nhìn Lăng Nhất Phàm, trong mắt thoáng có chút do dự, còn chưa
kịp nói gì thì đã nghe Lăng Nhất Phàm cười nói: 'Ngoan, đi đi ...'
Nhất Phàm là vị hôn phu của mình! Ý niệm này không ngừng dâng lên trong đầu, Lâm Y rốt cuộc mỉm cười, nhẹ giọng "ân" một tiếng rồi đứng dậy, đi về
phía phòng tắm ...
Khi Lâm Y tắm xong, thay một bộ quần áo mặc ở
nhà thì đã thấy trong phòng thật ấm áp, Lăng Nhất Phàm đã mở điều hòa
cao một chút, hắn cũng đã đun sôi nước, pha trà, đặt sẵn trên chiếc bàn
nơi sofa, còn mình thì ngồi xem tạp chí ...
Một cảm giác ấm áp tràn đầy cõi lòng Lâm Y, tình yêu giản đơn bình lặng thế này có lẽ mới chính là thứ cô cần!