Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 171: Bế tắc (3)



Thật không dễ dàng mới đợi đến giờ tan học, Lâm Y vội thu dọn sách vở rồi nhanh chóng xông ra ngoài, Lãnh Nghị rất nhanh đã đuổi kịp cô, hắn vươn cánh tay dài khoác lên vai cô gái, giọng thật thân thiết: 'Y Y, chúng ta cùng đi ăn cơm đi!'

Lâm Y chỉ đành dừng bước chân, cô nhắm mắt xoay người lại, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: 'Lãnh Nghị, em đã có vị hôn phu rồi, anh đừng bám theo em nữa, anh có hiểu không?'

'Chỉ là vị hôn phu thôi mà, cũng không phải là chồng!' Ngữ khí người đàn ông đầy bá đạo, cánh tay đang khoác lên vai cô gái càng siết chặt, cô gái tức tối rũ tay hắn ra, bước nhanh về phía trước, người đàn ông lặng lẽ bước theo sau ...

Ngoài cửa trường bổ túc, Lăng Nhất Phàm ngừng xe lại rồi bước nhanh về phía cổng trường, hắn vừa nhìn đã thấy trên sân trường một đôi nam nữ đang giằng co, nụ cười trên mặt Lăng Nhất Phàm chợt cứng lại, hắn mặc kệ câu hỏi của người bảo vệ, bước nhanh về phía hai người.

'Buông tay!' Lâm Y tức giận trừng mắt nhìn bàn tay to lần nữa rơi trên eo mình, giãy dụa nói.

'Y Y ...' Tay Lãnh Nghị siết chặt thêm, chau mày, 'Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà!'

Đúng lúc này bả vai Lâm Y bị một bàn tay khác giữ chặt lại, cứng rắn kéo cô ra khỏi cánh tay Lãnh Nghị, bởi vì bất ngờ, tay hắn không kịp dùng sức, cô gái rất dễ dàng bị kéo về hướng ngược lại.

Lâm Y ngẩng đầu lên, khẽ gọi: 'Nhất Phàm ...'

'Ân!' Lăng Nhất Phàm cúi nhìn Lâm Y nhu hòa cười, hắn khoác tay lên vai cô, lần nữa ngẩng lên nhìn người đàn ông gương mặt u ám trước mặt, khóe môi câu lên một ý cười lạnh: 'Lãnh thiếu, Y Y là vị hôn thê của! Xin anh chú ý một chút thân phận và địa vị của mình, cách cô ấy xa một chút!'

Lãnh Nghị híp mắt nhìn Lăng Nhất Phàm, đáy mắt càng thêm ú ám, những khớp tay hung hắn bóp chặt, bầu không khí phút chốc trở nên thật khẩn trương.

Lâm Y nhìn Lãnh Nghị rồi lại nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh mình, thoáng chau mày, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng Lăng Nhất Phàm, nhẹ giọng nói: 'Nhất Phàm ... đi thôi!'

'Ân!' Sự dịu ngoan của cô gái khiến Lăng Nhất Phàm không còn tâm tư giằng co với Lãnh Nghị nữa, hắn đáp lời rồi lập tức ôm bả vai Lâm Y rời đi.

Lãnh Nghị không đuổi theo, hắn cắn răng đứng tại chỗ nhìn theo bóng đôi nam nữ rời đi, đáy mắt đầy u ám và uể oải, mình đã rất cố gắng vãn hồi, Y Y, em thật sự không muốn quay lại sao? Anh thật sự không còn cơ hội rồi sao? Lần đầu tiên trong đời Lãnh Nghị cảm thấy mờ mịt và bất lực đến vậy.

Trong một căn biệt thự nơi ngoại ô thành phố Milan, Lâm Y đã tắm xong mặc áo ngủ ngồi trên giường chuẩn bị đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Lâm Y dịu giọng nói: 'Vào đi!'

Lăng Nhất Phàm đẩy cửa vào, hắn mỉm cười nhìn cô gái đang ngồi trên giường, đáy mắt một mảnh nhủ hòa: 'Y Y, có chuyện anh muốn cùng em thương lượng một chút!'

'Được!' Lâm Y nhìn hắn, khóe môi câu lên một nụ cười.

Lăng Nhất Phàm đi đến bên giường ngồi xuống, mắt nhìn gương mặt tươi mát thanh thuần của cô gái, tình ý giăng đầy trong mắt, hắn sủng nịch cọ tay lên má cô gái, do dự giây lát rồi hỏi: 'Y Y, em ... còn muốn gả cho anh không?', sự xuất hieejnc ủa Lãnh Nghị hôm nay, sự giằng co giữa hắn với Lâm Y khiến trong lòng Lăng Nhất Phàm không khỏi dâng lên nỗi bất an, hắn sợ cô gái thay đổi ý định, không gả cho hắn nữa.

Đôi mắt trong trẻo của cô gái an tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tình ý kia, khóe môi gợi lên một ý cười, hắn nhẹ giọng nói: 'Nhất Phàm, chỉ cần anh muốn cưới em, em sẽ gả cho anh ... có thể lấy anh, là may mắn của em ...'

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn không kìm lòng được kéo cô gái vào lòng, siết chặt, cô gái này, hắn nguyện dùng tính mạng mình để che chở cho cô! Cô gái mỉm cười hai tay vòng qua thắt lưng người đàn ông, an tĩnh tựa vào ngực hắn.

Người đàn ông nhẹ hôn lên mái tóc cô gái, dịu giọng hỏi: 'Vậy, Y Y, tuần sau chúng ta cử hành hôn lễ được không? Anh đã liên hệ với nhà thờ rồi, ngày mai là có thể sắp xếp xong ... sau này chúng ta về nước lại làm tiệc cưới sau ...'

Mắt cô gái thoáng xao động nhưng rất nhanh đã đáp ứng: 'Được, anh sắp xếp đi ...'

Vòng tay ôm cô gái càng thêm siết chặt, giọng người đàn ông ngọt như mật: 'Vậy qua hai ba hôm nữa chúng ta cùng đi thử áo cưới ... anh đã bảo Mễ Lệ giúp chúng ta sắp xếp xong cả rồi!'

Áo cưới? Đôi mắt đen láy của cô gái sáng long lanh như hai vì sao, tim không khỏi đập dồn, cô ngẩng đầu khỏi vòng tay người đàn ông, nhìn sâu vào mắt hắn, đôi mắt mê ly như trong mộng --- đó đã từng là giấc mộng của cô từ khi còn bé, hiện giờ đã sắp thành sự thật hay sao?

'Sao vậy? Không thích sao?' Sự trầm mặc của cô gái khiến Lăng Nhất Phàm bắt đầu khẩn trương.

'Không phải, em thích lắm ...' Cô gái mỉm môi cười nhưng hốc mũi ê ẩm chua xót, cô dúi đầu vào ngực hắn như che dấu, đã từng, Lãnh Nghị nói không thể cho cô mặc áo cưới, chiếc áo cưới của Lãnh Nghị là dành cho Hạ Tịch Họa, đã từng, cô thật sự tưởng rằng đời này cô không có cơ hội mặc áo cưới, rằng giấc mộng thuở bé của cô sẽ không thể trở thành sự thật ...

'Y Y, đang nghĩ gì vậy?' Lăng Nhất Phàm nhẹ vỗ về lưng cô.

'Không nghĩ gì cả, em ... chỉ là đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, rất may mắn vì đã gặp được anh!' Cô gái nhẹ giọng nói, cô khẽ khàng khép mắt lại.

Khóe môi Lăng Nhất Phàm nụ cười không khống chế được nở rộ ra, hắn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm cô gái ngồi tựa vào thành giường, nếu như hắn có thể cứ thế ôm cô cả đời hắn cũng bằng lòng! Thật lâu sau Lăng Nhất Phàm chừng như nghĩ ra điều gì, hắn do dự một chút rồi mới nhẹ giọng nói: 'Ngày mai ... em tạm thời đừng đến lớp bổ túc nữa được không? ... Nghỉ ngơi chuẩn bị một chút ...'

Cô gái hiểu hắn đang lo lắng Lãnh Nghị lại đến bám riết lấy cô, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô khe khẽ gật đầu: 'Ân ...' Lăng Nhất Phàm lại lần nữa mỉm cười, vòng tay đang ôm cô gái từ từ siết chặt.

Cô gái nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dần dần phát ra tiếng thở đều đều, đáy mắt người đàn ông một mảnh nhu hòa, thật lâu sau hắn mới lưu luyến không nỡ đặt cô nằm thẳng xuống giường, kéo chăn đắp cho cô rồi cúi xuống nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ, thật lâu sau mới rón rén rời đi ...

Lúc này ở một quán bar nổi tiếng ở thành phố Milan, Lãnh Nghị ngồi một mình trên chiếc ghế cao cạnh quầy bar, áo bành tô và áo vest đều được cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cà vạt lỏng lẻo trên cổ, sau lưng hắn là mấy người vệ sĩ lặng lẽ đứng ở xa xa, Lãnh Nghị uống hết ly này đến ly khác, càng muốn quên lại càng nhớ, càng muốn quên gương mặt tươi mát thanh thuần kia lại càng hiện ra rõ ràng trong đầu ...

Lúc này từ ngoài cửa một người đàn ông bước vào, người đó thân hình cao gầy, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ cương nghị, ánh mắt sắc như đao lóe lên những tia bức người, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi đó không ngừng uống rượu sầu một mình, khóe môi gợi lên một nụ cười tà tứ.

Một người vệ sĩ lập tức tiến đến gần Lãnh Nghị nhẹ giọng nói: 'Thiếu gia, Đằng tiên sinh đến rồi!'

Lãnh Nghị vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, cắm cúi uống rượu, Đằng Duệ bước nhanh đến một chiếc ghế bên cạnh Lãnh Nghị ngồi xuống, hắn ngoảnh sang nhìn gương mặt lạnh lùng của Lãnh Nghị, không khỏi cười nhẹ một tiếng: 'Còn khổ sở vì tình sao?'

Lãnh Nghị vẫn không có phản ứng, hệt như Đằng Duệ không tồn tại vậy, thấy vậy hắn vẫy tay gọi một chai rượu, vừa rót rượu vào chiếc ly của mình vừa nhàn nhã nói: 'Phụ nữ thôi mà, không nghe lời rất đơn giản, có hai cách ...' Nói đén đây, hắn cố ý dừng lại một chút, không nói tiếp.

Quả nhiên, sóng mắt người đàn ông bên cạnh rõ ràng đã uống nhiều rượu thoáng xao động, lạnh lùng quét mắt về phía hắn, hiển nhiên là đang đợi câu tiếp theo của hắn.

Đằng Duệ ngửa cổ uống cạn ly rượu của mình, lại tiếp tục rót một ly nữa, vừa đưa tay định cầm lên thì bàn tay đã bị Lãnh Nghị giữ chặt, đôi mắt đen thẳm nhìn hắn chằm chằm, giọng lạnh như băng mang theo chút hơi men: 'Nói, cách gì?', liên quan đến chuyện Đằng Duệ trước đây theo đuổi vợ mình oanh liệt thế nào Lãnh Nghị cũng có biết đôi điều, lúc này, không thể nghi ngờ Đằng Duệ có lẽ là người có kinh nghiệm nhiều hơn hắn, không còn cách nào, phải thỉnh giáo hắn thôi.

Đằng Duệ nhìn bàn tay đang chặn tay mình, cười thầm nhưng cố nén lại, rất nghiêm túc nói: 'Một là cướp trở về, nhốt lại!'

Mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, lại chuyện này hình như hắn cũng đã từng làm! Lần đó Lâm Y sinh bệnh, ngồi sau xe mô tô của Tương Huy bị hắn bắt trở về, sau đó khi khỏi bệnh hắn cũng không để cô đi ... nhưng sau đó Lâm Y dùng cách tuyệt thực, nhảy lầu để uy hiếp hắn, khiến hắn không thể không thả cô đi ...

Nhớ đến đây, Lãnh Nghị nhẹ "hừm" một tiếng, lạnh nhạt nói: 'Vậy nếu cô ấy dùng cách tuyệt thực, nhảy lầu gì đó thì làm thế nào?'

Đằng Duệ nhìn hắn vẻ xem thường, cười khẩy một tiếng: 'Chuyện đó không phải đơn giản lắm sao, trói lại, nói với cô ấy, hoặc là anh giúp em nhét thức ăn vào miệng hoặc là em tự ăn, còn không được nữa thì dùng dịch truyền, trói hết tay chân lại truyền chất dinh dưỡng vào người, cô ấy còn nhúc nhích được sao? Nhảy lầu thì càng khỏi phải nói, khóa cửa lại, khóa cửa sổ luôn, xem cô ấy nhảy bằng cách nào!'

Vậy cũng được sao? Lãnh Nghị hơi híp mắt liếc xéo về phía người đàn ông lãnh khốc bên cạnh, giọng nói mang theo chút trêu tức: 'Năm đó anh cũng làm vậy sao?'

'Ách, đương nhiên ...' Đằng Duệ lại cười vẻ xem thường, hắn nhớ năm đó khi vợ hắn Tiêu Ngữ Yên cùng một người đàn ông khác chạy trốn, hắn bắt cô trở lại, mạnh mẽ nhốt lại, ép ăn cơm, trói tay chân, ép truyền dịch ... đương nhiên hắn không nói cho Lãnh Nghị biết, thực ra sau cùng Tiêu Ngữ Yên cũng không khuất phục hắn hơn nữa còn để cô bày kế để người đàn ông mang cô chạy trốn trốn mất ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.