Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 175: Vẫn còn hy vọng (3)



Lúc này Lãnh Nghị đang ngồi trên sofa ở một khách sạn của Milan, trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh mạc thường ngày, mắt sáng như đao nhưng đáy mắt giăng đầy mây đen, hai chân hắn vắt tréo nhau, một tay đặt trên đầu gối, tay kia nâng một chiếc cốc chân cao, lắc nhẹ chất lỏng màu nâu nhạt trong cốc.

Hình ảnh Lâm Y mặc áo cưới xoay tròn cứ quẩn quanh trong đầu hắn, không xua đi được! Hai hôm nay lòng hắn chưa hề thôi đau ... vì đã từng mang lại nỗi đau cho Lâm Y mà đau; vì Lâm Y mặc áo cưới do một người đàn ông khác vì cô chuẩn bị mà đau ...

Đằng Duệ nói đúng! Bắt người đàn ông đó, khiến cô phải đến tìm hắn! Bất kể dùng thủ đoạn gì đều phải cướp cô gái trở về, quyết không thể buông tay! Cô chỉ có thể là người phụ nữ của hắn!

Điện thoại đang đặt trên bàn trà chợt reo lên, đáy mắt ảm đạm của Lãnh Nghị chợt lóe sáng, xem ra cách này của Đằng Duệ thật không tệ! Hắn nhanh chóng buông chiếc cốc xuống, cầm điện thoại lên, quả nhiên, cái tên đang nhấp nháy trên màn hình là hai chữ "Y Y" đã lâu không nhìn thấy --- hắn biết cô sẽ gọi điện thoại cho hắn, hắn đã đợi suốt buổi chiều rồi!

'Y Y ...' Lâm Y ngồi tựa vào thành giường nghe giọng nói nhu hòa của người đàn ông truyền qua điện thoại, giọng nói đầy từ tính mê người quen thuộc, hốc mũi trong chớp mắt ê ẩm chua xót, cô mấp máy cánh môi, nhất thời không phát ra được âm thanh gì, giọng nói đó lại lần nữa vang lên, 'Y Y ... nói chuyện...'

Lâm Y cố điều chỉnh lại tâm tình, cô nuốt nuốt nước bọt, tận lực để giọng nói thật điềm tình, không để người đàn ông nghe ra có chút thương cảm nào, 'Lãnh Nghị, Lăng Nhất Phàm ... là bị anh bắt sao?'

Giọng nói lạnh nhạt của cô gái khiến mắt Lãnh Nghị lần nữa tối lại, hắn nhắm mắt, trầm mặc giây lát mới lên tiếng, giọng nói lúc này có chút khàn nhưng đậm đặc tình yêu và nỗi nhớ nhung: 'Y Y, anh rất nhớ em, rất muốn em trở lại!'

Vành mắt trong chớp mắt phiếm hồng, lòng Lâm Y đau như dao cắt, lại một hồi im lặng nữa rồi giọng Lãnh Nghị lần nữa cất lên: 'Y Y, anh sai rồi, em trở về đi! Anh làm chiếc áo cưới đẹp nhất thế giới cho em, để em mặc nó xoay tròn ...'

Nước mắt không kìm được tràn mi, Lâm Y đưa tay bụm miệng, hung hăng nuốt xuống một tiếng nấc nghẹn ngào, cô không muốn đầu bên kia người đàn ông nghe được bất cứ điều gì khác thường nhưng sự im lặng bất thình lình đó vẫn đủ để khiến người đàn ông cảm nhận được điều gì đó, hắn im lặng chờ cô gái lên tiếng.

Qua một lúc lâu giọng trầm thấp của Lâm Y mới vang lên: 'Anh thả Nhất Phàm ra trước đi!'

Mắt Lãnh Nghị trong chớp mắt ngời sáng, môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, giọng nói cũng tràn đầy ý cười: 'Anh thả hắn, em sẽ quay lại sao?'

Lâm Y mím môi, kiên trì nói: 'Anh thả anh ấy ra trước đã!'

Đầu bên kia im lặng, Lâm Y cũng im lặng, giằng co hồi lâu rồi giọng của Lãnh Nghị mới lần nữa vang lên: 'Y Y, em qua đây, chúng ta gặp mặt nói chuyện!'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, vẫn không nói một lời, rồi cô lại nghe tiếng Lãnh Nghị lại vang lên, 'Anh đến đón em!'

'Không!' Lâm Y ậm ừ nói nhưng đầu bên kia điện thoại đã ngắt mất chỉ còn lại những tiếng tút tút, Lâm Y vội ngồi thẳng dậy, ngây ngốc nhìn chiếc điện thoại trên tay, đáy mắt tràn đầy mâu thuẫn lẫn hoang mang, cô không thể để Lăng Nhất Phàm ngồi tù nhưng cô cũng không thể thực xin lỗi Nhất Phàm, cô là vị hôn thê của hắn, cô đã từng hứa với hắn là sẽ gả cho hắn!

Chính ngay lúc còn hoang mang chưa quyết thì điện thoại trong tay Lâm Y lại lần nữa reo lên, cô vội cầm lên xem, lại là Dương Tử Anh! Cũng đúng thôi, con trai có chuyện, người làm mẹ lo lắng cũng là chuyện có thể hiểu được. Lâm Y hít sâu một hơi, ấn nghe, đầu bên kia vẫn là giọng nói đầy lo lắng của Dương Tử Anh: 'Y Y, giờ đã có tin tức chưa?'

'Bác gái ...' Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cố gắng để giọng nói mình thật bình tĩnh, 'Cháu ... còn đang tìm người ... không có nhanh như vậy, có tin tức cháu sẽ lập tức báo cho bác biết!'

'Y Y, mặc kệ phải trả giá thế nào đều phải cứu Nhất Phàm ra ngoài ...', giọng Dương Tử Anh pha thêm chút nghẹn ngào, '... đừng để cảnh sát nhốt nó quá lâu được không? Ta sợ bọn họ đánh nó ...'

'Không đâu không đâu ...' Tim Lâm Y như bị ai bóp chặt, cô vội lên tiếng an ủi, 'Bác yên tâm, cháu sẽ cố gắng nghĩ cách!' Buông điện thoại xuống, mắt Lâm Y lóe lên một tia kiên định, cô phải nói chuyện đàng hoàng với Lãnh Nghị, để hắn buông tha cho Lăng Nhất Phàm! Nghĩ là làm, cô vội rời giường, thay đổi y phục đợi Lãnh Nghị đến.

Đại khái chừng nửa tiếng sau rốt cuộc Lâm Y cũng nghe tiếng xe dừng trước cổng biệt thự, lát sau chuông cửa reo lên, Lâm Y đứng lên khỏi sofa bước ra ngoài ...

Mở cửa chính, Lâm Y vừa nhìn đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang đứng bên ngoài, đôi mắt thâm toại quen thuộc ngời sáng, mang theo nồng đượm tình yêu, 'Y Y ...', khóe môi hắn câu lên một nụ cười, hắn duỗi tay kéo cô gái ngả vào lòng mình, cô gái không cự tuyệt, cũng không có chút phản ứng nào, để mặc hắn ôm, để mặc cánh môi ấm áp của hắn lướt qua mái tóc mình.

Bất kể có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô gái ở bên cạnh hắn là được rồi, những chuyện khác hắn tin sẽ từ từ thay đổi! Tay hắn khẽ dùng sức, cùng với một tiến "Đi!" rồi kéo cô gái cùng hắn đi ra ngoài, mãi cho đến khi đến chỗ xe đậu, tài xé sớm đã mở sẵn cửa chờ hắn. Lãnh Nghị nhét cô gái vào trong xe rồi mình cũng theo vào, xe cuốn bụi mà đi ...

Trong xe Lãnh Nghị nghiêng đầu nhìn cô gái từ đầu đến cuối không nói một lời, khóe môi câu lên một nụ cười ôn nhu, bàn tay rất tự nhiên rơi trên eo nhỏ của cô gái, nhẹ nhàng kéo qua, cô gái không chống cự được, ngả vào trong ngực hắn; cô gái máy móc dựa vào hắn, vẫn không nói một lời, cũng không có một động tác nào.

'Y Y ...' Ngược lại với cô tâm tình của người đàn ông rất tốt, nhu hòa lên tiếng, muốn khơi gợi hứng thú nơi cô, 'Có muốn ăn món ngon của Ý không?', cô gái trong lòng vẫn không lên tiếng, người đàn ông cười cười, lại tiếp tục nói, 'Ân ... anh đã thử một lần rồi, mùi vị thật ngon, là những món mà em thích ...', hắn đoán chừng cô gái này vẫn chưa ăn tối, tính cách của cô gái hắn quá hiểu!

'Lãnh Nghị!' Lâm Y muốn nhanh chóng cứu Lăng Nhất Phàm nhưng người đàn ông thì cứ mãi nói chuyện không đâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô lên tiếng ngắt lời hắn, giọng thật lạnh mạc, 'Em không phải đến tìm anh đi ăn uống, em là đến tìm anh bàn chuyện!'

'Ân, chúng ta vừa ăn vừa bàn!' Khóe môi người đàn ông vẫn treo nụ cười, hắn hơi cúi đầu hôn nhẹ mái tóc cô gái, chừng như đã quen với sự lạnh nhạt của cô gái, câu tiếp theo lại mang theo chút ái muội, 'Đương nhiên, chúng ta trực tiếp trở về khách sạn bàn cũng được ... ừm, em thích đi đâu?'

Lâm Y nghe câu nói ái muội của Lãnh Nghị, cô thoáng chau mày, cắn môi suy nghĩ một chút rồi nói, 'Vậy được, chúng ta đi nhà hàng nói chuyện!'

Trong một nhà hàng tao nhã ở trung tâm Milan, vây quanh nhà hàng cây cỏ anh um, trên chiếc bàn ăn hình vuông bên trên bày một giá nến kiểu cổ điển thật ấp áp, Lãnh Nghị và Lâm Y ngồi đối mặt nhau, trên gương mặt anh tuấn kia nụ cười vẫn giữ nguyen, đôi mắt đen thẳm nhìn cô gái lạnh lùng như băng sương đối diện, giọng thật kiên quyết, 'Ăn trước đi! Ăn hết những món trên bàn rồi lại nói chuyện tiếp!'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô biết lúc này bất luận là phản kháng thế nào cũng không có ý nghĩa, hiện giờ là cô đang có việc cầu hắn, vì vậy cô cầm lấy dao nĩa, nghiêm cẩn bắt đầu ăn ...

Đáy mắt người đàn ông ý cười càng sâu, hắn hào hứng nhìn cô gái chậm rãi nuốt từng miếng một, điện thoại trong túi lần nữa reo lên, hắn chỉ lấy ra xem rồi ngắt đi, vào lúc này, hắn không muốn có bất kỳ ai quấy nhiễu!

Cô gái rốt cuộc cũng ăn xong, cô cầm ly nước uống một ngụm rồi nhìn người đàn ông lạnh nhạt nói: 'Ăn xong rồi ... anh định chừng nào mới thả Lăng Nhất Phàm?'

Khóe môi Lãnh Nghị lần nữa câu lên, hắn nhìn Lâm Y, giọng tuy không lớn nhưng rất rõ ràng: 'Lúc em trở lại bên cạnh anh!'

Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, hắn mím môi, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: 'Không thể nào!', giọng của cô cũng không lớn nhưng thật kiên định, chừng như không có chút thương lượng nào! Cô đã từng hứa với Lăng Nhất Phàm sẽ gả cho hắn, cô nói thì nhất định sẽ làm được!

Vì vậy cô không thể cho Lãnh Nghị chút hy vọng nào! Huống gì bên cạnh hắn còn có Hạ Tịch Họa kia! Cô không có cách nào vượt qua cửa ải đó, cô cũng không có cách nào chắc chắn liệu Lãnh Nghị có thể vượt qua cửa ải đó không.

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, trên mặt hắn nụ cười biến mất, mang theo chút lãnh ý, hắn đưa tay nhẹ day day huyệt thái dương, lát sau mới trầm giọng nói: 'Vậy anh cũng không có cách nào cứu hắn!'

'Lãnh Nghị!' Lâm Y chau mày, cố nén cơn giận, 'Anh đã từng hứa với Hạ Tịch Họa! Bởi vì cô ấy anh buông tha em ... còn bây giờ, em cũng hứa với Nhất Phàm, bởi vậy em cũng phải tuân thủ lời hứa của mình ... anh hiểu không?'

'Y Y', trên mặt Lãnh Nghị vẻ lạnh mạc và ngạo khí đã trở lại, hắn chau mày, giọng trầm thấp, 'anh đã từng hứa với Tịch Họa, anh cũng đã từng không thể thoát ra khỏi lời hứa đó, chính vì thế trong lúc vô tình làm tổn thương đến em ... nhưng mà anh chưa từng nghĩ đến buông tha cho em ... Giờ anh đã hiểu, lời hứa là quá khứ! Anh không thể vì lời hứa trong quá khứ mà đánh mất đi hạnh phúc hiện tại, em hiểu không?'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô rũ mi, nghẹn giọng nói: 'Lãnh Nghị, em đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm! Điều này cũng là sự thực không thể thay đổi được!'

'Từ hôn!' Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh mac, gãy gọn dứt khoát, 'Điều này anh sớm đã nói qua!'

'Không thể nào! Em sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến Nhất Phàm! Em cũng không có lý do gì làm tổn thương anh ấy!' Lâm Y cũng vạn phần quả quyết.

'Em chính là vì không làm tổn thương Lăng Nhất Phàm mà buông tha cho tình yêu, hạnh phúc của mình sao?' Lãnh Nghị chau mày, 'Y Y, người em yêu không phải hắn nhưng em lại nhất quyết gả cho hắn, đối với Lăng Nhất Phàm mà nói, đó cũng là một loại tổn thương!'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.