Câu nói "Anh cẩn thận một chút" của cô gái khiến lòng Lãnh Nghị ấm lại,
khóe môi hắn không tự chủ được câu lên một nụ cười nhu hòa ...
'Khụ khụ', Đằng Duệ liếc mắt nhìn nụ cười chói mắt của Lãnh Nghị, cũng bất
giác mỉm cười, 'Ánh mắt không tệ ... ân, cô gái này khí chất khá giống
với Ngữ Yên nhà tôi ...', ý hắn nói về khí chất thanh thuần thoát tục
kia.
'Ừm ...' Lãnh Nghị thu hồi nụ cười, nhàn nhạt hừm một tiếng, '... phải là người phụ nữ nhà anh khá giống với Y Y của tôi!'
Đằng Duệ chau mày, 'Có gì khác nhau đâu?'
'Đương nhiên là khác rồi ...' Lời của Lãnh Nghị còn chưa dứt thì không biết từ đâu một loạt đạn lại bắn tới, hai người vội im miệng, nâng súng bắn
trả.
Lý Tân kéo Lâm Y chạy một đoạn xa, đoán chừng đã thoát ly
nguy hiểm thì mới dám dừng lại, ngoảnh nhìn Lâm Y nói: 'Lâm tiểu thư,
nơi đây đã an toàn rồi, tôi phải trở lại giúp thiếu gia ... Cô tự trở về đi, Tommy sẽ đi theo bảo vệ cho cô!' Lý Tân nói dứt lời liền nhìn sang
một người vệ sĩ người nước ngoài, dặn dò một lượt rồi mới xoay người rời đi.
'Lý tỷ ...' Nhìn theo bóng Lý Tân dần xa, mắt Lâm Y chớp
lên, rốt cuộc lấy hết dũng khí gọi; Lý Tân nghe cô gọi liền dừng bước
quay lại nhìn cô, Lâm Y mím môi, thấp giọng nói, 'Xin cô giúp tôi chuyển lời với thiếu gia ... xin đừng quên gọi điện thoại ... thả Lăng Nhất
Phàm ...'
Mày Lý Tân chau chặt lại, giọng nói lạnh như băng, 'Lâm tiểu thư, lúc này đây cái mà cô nên lo lắng là sự an nguy của thiếu gia chứ không phải là chuyện của người khác!' Cô đối với câu nói này của cô gái mà vô cùng bất mãn.
Lâm Y đương nhiên cũng biết vào lúc này
mà nhắc đến chuyện này dường như không quá thích hợp nhưng cô không thể
không nói, cô không thể bỏ mặc Lăng Nhất Phàm không lo. Lâm Y cúi đầu,
mím môi không nói, lúc này đây, hai người cô đều lo lắng như nhau.
Lý Tân lạnh lùng nhìn Lâm Y, giọng càng sắc bén pha thêm chút tức giận:
'Cô nhớ kỹ, thiếu gia gặp phải nguy hiểm là bởi vì ngài ấy bị bại lộ
thân phận, mà nguyên nhân khiến ngài ấy bị bại lộ thân phận là vì cứu cô trong khu rừng tùng năm ngoái!' Lý Tân bỏ lại những lời này rồi không
thèm để ý đến Lâm Y nữa, chạy nhanh trở về ...
Lâm Y đứng ngẩn
người, cô nhớ lại buổi tối hôm đó trong khu rừng tùng, người đàn ông đeo mặt nạ đã uy hiếp cô, buộc Lãnh Nghị, bại lộ thân phận, Lãnh Nghị vì
cứu cô, bất chấp sự ngăn cản của Lưu Dũng mà tháo mặt nạ xuống ... thật
không ngờ chuyện này thực sự mang đến phiền phức lớn như vậy cho Lãnh
Nghị.
Lòng ẩn ẩn đau, Lâm Y không quay trở lại căn biệt thự ở
ngoại ô, cô lặng lẽ men theo lối đi dành cho người đi bộ, đáy mắt một
mảnh trống rỗng, hiện giờ Lăng Nhất Phàm thì chưa được thả mà Lãnh Nghị
thì lại đang gặp nguy hiểm, cô không biết mình nên tìm ai giúp đỡ đây!
Lúc này sau lưng cô cách không xa là một người nước ngoài cao lớn, đó là người vệ sĩ mà Lý Tân phái đi bảo vệ an toàn cho Lâm Y, Tommy.
Đầu đường có hai thanh niên tóc dài đang vong tình đàn guitar, bên cạnh họ
đặt một chiếc hộp nhỏ, thỉnh thoảng có người ném tiền vào hộp cho họ,
Lâm Y không tiếp tục nhìn xem mà chậm rãi vòng qua họ đi về phía trước,
một người đàn ông cao lớn dừng trước mặt cô thân thiện cùng cô chào hỏi, bắt chuyện, Lâm Y lễ phép cười rồi tiếp tục đi về phía trước ...
Phía trước là một tòa nhà kiểu châu Âu, trên cánh cửa treo hai tấm biển, một tấm viết tiếng anh, tấm còn lại viết tiếng Trung, trên đó viết rõ, đây
là đại sứ quán của Trung Quốc ở Ý, Lâm Y nhìn tấm bảng chằm chằm, ánh
mắt đờ đẫn chợt sáng lên, Lăng Nhất Phàm là công dân Trung Quốc, liệu có thể nhờ đại sứ quán Trung Quốc giúp đỡ hay không?
Lâm Y dừng
chân trước cửa tòa nhà, đầu óc xoay chuyển không ngừng, chính lúc này,
một chiếc xe dừng lại trước cửa tòa nhà, cửa sau mở ra, từ trên xe một
người đàn ông trung niên bước xuống, ông mặc một chiếc áo bành tô, đầu
đội mũ dạ, dưới vành mũ dạ là một gương mặt nho nhã tuấn tú, ông vừa
nhìn đã thấy Lâm Y đang đứng ngẩn người trước cửa đại sứ quán.
Trên gương mặt nho nhã kia lộ ra một vẻ phức tạp, ông hơi dừng lại rồi bước về phía cô gái, giọng thản nhiên: 'Lâm tiểu thư ...'
Lâm Y ngẩn người, cô thu hồi tầm mắt nhìn sang người đàn ông vừa lên tiếng
gọi mình, mắt chợt sáng lên, cô hơi lộ ra một nụ cười kinh ngạc, thấp
giọng nói: 'Từ ... tiên sinh!' Cô nhớ buổi tối đó ở trước cửa quán cà
phê, ông đã bắt chuyện rồi đưa cô về nhà, ông có nói, mình tên Từ Nhất
Hạo.
Từ Nhất Hạo cũng cười gật đầu chào cô rồi hỏi: 'Lâm tiểu thư đứng ở đây là có chuyện gì?'
Đúng rồi, vị Từ tiên sinh này là đại sứ! Nghĩ đến đây nụ cười trên môi Lâm Y càng tươi hơn, cô nhìn Từ Nhất Hạo, có chút bất an nói: 'Từ tiên sinh,
tôi muốn tìm đại sứ Trung Quốc ... vị hôn phu ... của tôi vô duyên vô cớ bị cảnh sát bắt đi, không biết phía đại sứ quán có thể ra mặt giúp
chúng tôi hay không, thử nói chuyện với phía cảnh sát một chút ...'
Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, nhàn nhạt hỏi lại: 'Là Lăng Nhất Phàm tiên sinh?'
'Phải đó ... Từ tiên sinh có thể giúp tôi hay không?' Lâm Y lo lắng nhìn ông.
Từ Nhất Hạo thoáng chau mày, ông nhìn về phía đại sứ quán chừng như đang
suy nghĩ điều gì, lát sau ông mới thu hồi tầm mắt, dời đến trên mặt Lâm
Y, trên gương mặt thanh thuần rõ ràng mang theo chút bất an và mong đợi, Từ Nhất Hạo mím môi, trầm giọng nói: 'Thế này vậy, tôi dẫn cô vào trong trước rồi chúng ta bàn sau, xem có cách nào hay không?'
'Cám ơn
ông, Từ tiên sinh!' Lâm Y mỉm cười, nụ cười đó như một đóa tuyết liên
đang nở rộ, mắt Từ Nhất Hạo trong chớp mắt thất thần nhưng rất nhanh đã
thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: 'Lâm tiểu thư, mời đi theo tôi!' Lâm Y
vội đáp lời rồi theo chân ông bước vào.
Dưới sự điều đình của Từ
Nhất Hạo, đại sứ quán ý đồng ý thông qua phương thức ngoại giao giao
thiệp với phía cảnh sát, hy vọng họ dưới tình huống chưa có chứng cứ xác thực, thả công dân Trung Quốc ra trước ...
Lúc Từ Nhất Hạo tiễn
Lâm Y ra cửa, màn đêm đã phủ trùm, ông ngẩng đầu nhìn mông lung về chân
trời tối mịt, giọng vẫn nhàn nhạt: 'Lâm tiểu thư có cần ăn gì rồi hẵng
đi không?'
'Không cần đâu, cám ơn Từ tiên sinh ... Tôi về nhà chờ tin của các vị...' Lâm Y vội cười đáp lời.
'Được ... một khi có tin, chúng tôi sẽ nhanh chóng báo với cô', Từ Nhất Hạo
thoáng dừng lại rồi như vô tình hỏi, 'Sau khi cô với Lăng tiên sinh kết
hôn, có phải là định định cư ở nước ngoài không? ... Người nhà của cô,
ân, lần trước về tôi có nghe cô nói, cô chỉ còn mẹ ...cũng sẽ qua đây
chứ?'
'Chuyện này ...' Lâm Y hơi ngẩn người, chuyện này cô rất
muốn nhưng ... mắt cô chớp lên, '... tạm thời chúng tôi vẫn chưa quyết
định ... mẹ của tôi thật không muốn rời khỏi thành phố G ...'
Từ
Nhất Hạo như có tâm sự chỉ gật đầu, Lâm Y chào ông rồi vội vã rời đi, Từ Nhất Hạo thấy cô gọi taxi rồi rời đi, thấy chiếc xe đã đi xa ông mới
xoay người bước vào đại sứ quán.
Tối hôm đó Lâm Y ngồi một mình
trên giường, mắt nhìn tivi nhưng hoàn toàn không để tâm vào đó, trong
đầu vô cùng hỗn loạn, một lúc là nụ cười ôn hòa của Lăng Nhất Phàm, đôi
mắt thâm tình của hắn, một lúc lại là gương mặt tuấn mỹ lạnh mạc của
Lãnh Nghị, một lúc lại là cảnh tượng Lăng Nhất Phàm bị giam trong cục
cảnh sát, một lúc lại là cảnh Lãnh Nghị nổ súng, còn có ... chiếc xe màu đen bốc cháy hừng hực ...
Lâm Y chau mày, nhắm mắt lại ngồi tựa
vào thành giường, lúc này điện thoại đặt bên giường chợt reo lên, cô mở
mắt cầm điện thoại leen xem, trên màn hình nhấp nháy hai chữ "Lãnh
Nghị", Lâm Ymím môi, chậm rãi ấn nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói
cố đè thấp của Lãnh Nghị: 'Y Y ...'
Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, cô nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: 'Anh ... khỏe không?'
'Anh rất khỏe!' Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Lãnh Nghị, hắn dịu giọng nói, 'Mấy ngày tiếp theo anh sẽ rất bận, có lẽ không có thời gian gọi điện cho em ... đợi qua mấy ngày nữa anh sẽ trở về ...' Lần này hắn phải xử lý chuyện thân phận bị lộ, lại phải điều hành công việc của LS
quốc tế từ xa, phỏng chừng thời gian ngủ cũng không có bao nhiêu.
Lâm Y vẫn lẳng lặng lên tiếng, lát sau tiếng của Lãnh Nghị lần nữa vang
lên, chừng như đã qua một hồi suy nghĩ thật kỹ càng, 'Lăng Nhất Phàm ... ngày mai anh sẽ gọi điện thoại, để bọn họ thả người ... em yên tâm, hắn không sao!'
Trong mắt Lâm Y một tia sáng lóe qua, lát sau chỉ
nhẹ nhàng "ân" một tiếng, cô không nhắc với Lãnh Nghị chuyện hôm nay cô
đến đại sứ quán Trung Quốc, mặc kệ thế nào, có thêm một phần sức giúp đỡ thì vẫn tốt hơn, huống gì, lỡ như Lãnh Nghị hối hận không thực hiện lời nói thì biết làm thế nào?
Rồi Lâm Y nghe đầu bên kia truyền đến, có một giọng nói tiếng Anh vọng đến, chừng như hỏi ý kiến Lãnh Nghị
điều gì đó rồi tiếng Lãnh Nghị trả lời, lát sau hắn nói vào điện thoại:
'Y Y, anh còn có việc, anh cúp máy!', lại nghe Lâm Y nhẹ nhàng "ân" một
tiếng, Lãnh Nghị mới cúp máy.
Lúc này hắn đang ở trong phòng tư
liệu của tổng bộ chống khủng bố quốc tế đặt tại Geneva, bận rộn cùng các sĩ quan cao cấp của đơn vị chống khủng bố và tình báo trao đổi tin tức, trong lúc bận rộn hắn lén lúc rút ra chút thời gian gọi điện thoại cho
Lâm Y, hắn vừa đặt điện thoại xuống thì lại nghe chuông reo, Lãnh Nghị
thoáng chau mày, cầm điện thoại lên xem, là Lữ Thần! Sóng mắt Lãnh Nghị
thoáng xao động, điện thoại lại reo lên lần nữa, vào lúc này Lữ Thần gọi điện cho hắn, chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Nhẹ đưa tay ra
hiệu cho một sĩ quan tình báo ngừng lại, hắn cầm lấy điện thoại đón
nghe, giọng trầm trầm của Lữ Thần vang lên: 'Lãnh thiếu ... người hộ lý
được giao chăm sóc cho Tịch Họa mất tích rồi!'
'Rốt cuộc là chuyện gì?' Lãnh Nghị chau mày, mắt lóe sáng, loại chuyện này, Lữ Thần báo với hắn, chứng tỏ là có vấn đề xảy ra.