Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 181: Hôn lễ (1)



Lữ Thần thoáng ngừng lại, chừng như đang suy nghĩ nên nói thế nào thì phù hợp, lát sau hắn mới tiếp tục: 'Tôi nghi ngờ cô ta chính là người cho loại chất gây tê liệt hệ thần kinh vào dịch truyền của Tịch Họa, tôi vừa mới bắt đầu nghi ngờ nên lén đặt camera theo dõi trong phòng của Tịch Họa, không ngờ cô ta lại mất tích ...'

Lãnh Nghị cắn môi, hắn trầm tư giây lát rồi mới chậm rãi nói từng chữ một: 'Lữ Thần, chuyện này hãy để phía cảnh sát theo dõi, một khi có tin tức về Tiểu Hồng thì lập tức báo cho tôi! ... Ngoài ra, phải điều tra xem trước đây Tiểu Hồng có tiếp xúc mật thiết với ai hay không, có thể bắt đầu tra từ các cuộc gọi của cô ấy ... lần này tuyệt đối không thể đánh động những người khác!'

'Được!' Lữ Thần nhẹ giọng đáp.

'Còn chuyện này nữa ...' Lãnh Nghị chau mày, bồi thêm một câu, '... cậu nhanh chóng tìm cách cứu chữa cho Tịch Họa, cố hết sức để cô ấy tỉnh lại!'

'Được, tôi biết rồi ...' Lữ Thần nhẹ giọng đáp, đầu bên kia đã truyên fđến tiếng Lãnh Nghị ngắt máy.

Lúc này trong căn biệt thự ngoài ngoại ô Milan, Lâm Y đã lên giường nhắm mắt, mơ màng ngủ thì ngoài hàng rào xuất hiện một bóng người, trên mặt người đó đeo một chiếc mặt nạ bạc, hắn nhẹ nhàng trèo qua hàng rào vốn không cao lắm, nhảy vào trong sân, nhanh nhẹn như một bóng ma, hắn cấp tốc dán mình vào một góc khuất, ngẩng đầu lên nhìn ban công nơi lầu hai rồi rút từ trong người ra một sợi dây thừng chuẩn xác ném về phía lan can của ban công rồi bóng người đó nhanh nhẹn như một chú khỉ bám theo sợi dây thừng đó trèo lên ...

Bóng người mang mặt nạ bạc rút ra một cây súng, rón rén xâm nhập vào căn biệt thự, hắn nhẹ đẩy cửa từng phòng, rồi cũng đến phòng ngủ của Lâm Y, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng người mảnh khảnh nằm trên giường, từ sau chiếc mặt nạ, đôi mắt đen thẳm lóe lên một tia sáng dị thường. Bóng đen đứng ở cửa một lúc rồi mới rón rén bước vào trong phòng ngủ, chậm rãi đi đến bên giường.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua chiếc rèm cửa mỏng soi ánh sáng mờ mờ vào trong phòng ngủ, nương theo bóng trăng, hắn nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh ngọt ngào của cô gái trong giấc ngủ, gương mặt trắng nõn dưới ánh trăng như phủ một lớp hào quang, người mang mặt nạ nhìn chằm chằm gương mặt đó, bàn tay cầm súng chậm rãi buông xuống, bước sát đến bên giường, tay kia chậm rãi vươn về phía mặt của cô gái ...

Chính ngay lúc này, cửa phòng ngủ lần nữa bị đẩy ra, một người nước ngoài cao lớn tay cầm một cây súng ngắn chỉ thẳng về phía người mang mặt nạ, quát khẽ: 'Buông súng xuống, đưa tay lên, úp mặt vào tường!'

Người mang mặt nạ cả kinh, hắn liếc về phía người nước ngoài đang đứng nơi cửa rồi liếc về phía cây súng trên tay mình, hắn nâng súng lên, chân đồng thời phóng về phía tường, chính ngay lúc hắn vừa đến gần tường thì chợt nhanh như chớp rút một cây dao găm phóng thẳng về phía người nước ngoài, người kia lập tức lách mình né tránh, cây dao cắm vào ván cửa phát ra một tiếng trầm đục, lúc người nước ngoài xoay lại cầm súng ngắm thì người đeo mặt nạ đã nhanh chóng đẩy cửa sổ ra nhảy xuống ...

Tiếng động rốt cuộc cũng làm cô gái trên giường đột nhiên mở mắt, cô chỉ nhìn thấy chiếc rèm cửa bằng voan trắng phất phơ trong gió đêm, ngoài ra không có một bóng người. Lâm Y kinh ngạc chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng, trong phòng thực sự yên tĩnh, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Mình nằm mơ sao? Lâm Y nghi hoặc nghĩ rồi chậm rãi nằm trở lại ...

Thật lâu sau, mãi đến khi tiếng thở đều đều của cô gái lần nữa vang lên thì một bóng người cao lớn nấp sau tủ áo mới chậm rãi bước ra, trên tay là cây dao găm lúc nãy anh ta vừa nhổ ra từ trên ván cửa, rồi bóng anh ta cũng lặng lẽ rời khỏi gian phòng ...

Trưa hôm sau Lâm Y không đi đâu cả mà ở nhà đợi điện thoại, vừa mới ăn qua loa bữa trưa thì nghe điện thoại reo lên, Lâm Y vội vàng cầm lên xem, là Lãnh Nghị!

Sóng mắt cô thoáng xao động, nhẹ nhàng ấn phím đón nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Lãnh Nghị: 'Y Y, em khỏe không?'

'Ân ... khỏe!' Giọng Lâm Y nhỏ xíu, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem nên nói với Lãnh Nghị chuyện của Lăng Nhất Phàm thế nào mới không làm hắn mất hứng bởi vì hôm qua Lãnh Nghị đã nói, hôm nay hắn sẽ gọi điện cho cục cảnh sát bảo họ thả người.

Thấy đầu bên kia trầm mặc, Lãnh Nghị chừng như sớm đoán được tâm tư của Lâm Y, hắn nhàn nhạt nói: 'Y Y, anh đã gọi điện thoại rồi, cảnh sát chiều nay sẽ thả người ...'

Mắt Lâm Y sáng lên, không kìm được một tiếng kêu mừng rỡ: 'Thật sao Lãnh Nghị? Cám ơn anh!'

Lúc này đến lượt Lãnh Nghị trầm mặc, Lâm Y thu hồi nụ cười, cô mím môi, nhất thời không biết nên nói gì mới phải, lát sau giọng trầm thấp của Lãnh Nghị mới vang lên: 'Y Y, anh thả Lăng Nhất Phàm không phải vì để em với hắn đoàn tụ, anh chỉ sợ em lo lắng! ... Đừng quên em đã hứa với anh ...'

'Em ...' Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, theo kế hoạch, ngày cô và Lăng Nhất Phàm kết hôn là ba ngày sau! Nhanh như vậy rõ ràng Lãnh Nghị không nghĩ tới bằng không hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm Y ở lại đây! Nghĩ đến đây đầu óc cô gái một mảnh hỗn loạn, giọng nhỏ như muỗi kêu: 'Em ... anh giải quyết hết chuyện của anh đi rồi lại bàn tiếp, được không?'

Giọng Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa: 'Ân, chuyện này anh sẽ giải quyết nhanh thôi ... em đợi anh trở về ...'

'Ân...' Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, lúc này đây cô nhất định không được để Lãnh Nghị phân tâm nên chỉ đành hàm hồ trả lời.

Lâm Y một mình đáp taxi đến cục cảnh sát, cô thật không dễ dàng mới giải thích được với phía cảnh sát mục đích của mình đến đây, người cảnh sát tra gì đó trên vi tính rồi ngẩng đầu nhìn cô, dùng tiếng Anh nói: 'Cô à, Lăng tiên sinh mà cô muốn hỏi chúng tôi đã thả ra rồi!'

'Thả ra rồi?' Lâm Y kinh ngạc hỏi, 'Sao ... sao tôi không biết gì cả?'

Người cảnh sát cười hiền hòa: 'Ân, hình như vừa mới thả đây thôi, chắc là vừa mới ra cửa ... cô à, cô đến đại sảnh của khu tạm giam xem thử!'

'Ồ, cám ơn!' Cám ơn người cảnh sát xong rồi Lâm Y vội vã đi về hướng người đó chỉ.

Lúc Lâm Y vội vội vàng vàng chạy đến đại sảnh của khu tạm giam thì cô nhìn thấy Lăng Nhất Phàm đang từ đại sảnh bước ra, bên cạnh hắn là hai người, một người là đại sứ Từ Nhất Hạo còn người kia là Mễ Lệ, ngoại trừ Lăng Nhất Phàm hai người kia trên mặt đều là ý cười, nhất là Mễ Lệ, vẻ mặt cô thật hưng phấn.

Ba người cũng đồng thời nhìn thấy Lâm Y vừa xuất hiện nơi cửa đại sảnh, sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ánh mắt mang theo chút dò xét nhìn Lâm Y, ông không biết vì sao cô lại biết chuyện Lăng Nhất Phàm được thả ra; nụ cười trên mặt Mễ Lệ hơi cương lại, không phải đã nói là Lâm Y không biết sao? Thế nào cô ấy còn đến đây?

'Y Y!' Đáy mắt Lăng Nhất Phàm phút chốc tràn đầy ý cười, vừa lúc nãy khi hắn được thả ra lại không nhìn thấy gương mặt thân quen mà hắn muốn thấy nhất, trong lòng vốn tràn đầy thất vọng, khi hắn hỏi Mễ Lệ vì sao Lâm Y không đến, cô chỉ ấp úng đáp mấy câu qua loa, lúc đó trong nội tâm hắn bắt đầu thắc thỏm phập phồng ... nhưng không ngờ vừa bước ra cửa khu tạm giam thì đã nhìn thấy Lâm Y!

Lăng Nhất Phàm rõ ràng là gầy đi, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ sự tiều tụy, cằm dưới lún phún râu ... lòng Lâm Y ẩn ẩn đau, cô không có thời gian truy cứu vì sao Từ Nhất Hạo và Mễ Lệ cùng xuất hiện ở sở cảnh sát còn cô thì lại không biết gì! Lâm Y chỉ lo bước nhanh đến trước mặt Lăng Nhất Phàm, nghẹn ngào gọi: 'Nhất Phàm ...'

'Y Y!' Trên gương mặt tiều tụy của Lăng Nhất Phàm lộ ra nụ cười rạng rỡ, hắn bước nhanh đến siết chặt cô gái trước mặt vào lòng, chiếc cằm lún phún râu cọ nhẹ lên mái tóc cô gái, Lâm Y cũng vòng tay ôm lấy hắn, mặt dịu ngoan dán vào ngực hắn, nhắm mắt lại, run giọng nói: 'Xin lỗi ...'

'Ngốc, xin lỗi gì chứ!' Lăng Nhất Phàm mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc cô gái, 'Là anh không tốt, bị giam mấy ngày nay, không có cách nào chăm sóc cho em!' Lăng Nhất Phàm rõ ràng sợ trong lòng Lâm Y áy náy, không muốn đem chuyện đổ lên người Lãnh Nghị; Lâm Y làm sao không hiểu suy nghĩ này của hắn chứ, cô cắn môi, không nói một lời.

'Được rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đã!' Không biết từ lúc nào Từ Nhất Hạo đã đứng sau lưng hai người, điềm tĩnh nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trước mặt, lên tiếng nhắc nhở; Mễ Lệ thì đứng sau lưng ông, trầm mặc không nói.

Lâm Y lúc này mới vội vàng buông Lăng Nhất Phàm ra, cô xoay người lại, nhìn về phía Từ Nhất Hạo và Mễ Lệ rồi lại nhìn sang Lăng Nhất Phàm, mỉm cười nói: 'Nhất Phàm, chuyện lần này, Từ tiên sinh và Mễ tiểu thư đều giúp đỡ rất nhiều!'

'Từ tiên sinh, Mễ Lệ, cám ơn hai người!' Lăng Nhất Phàm mỉm cười nhìn hai người.

Mễ Lệ chỉ cười nhẹ, vẫn lặng im không nói, Từ Nhất Hạo thì ánh mắt thâm trầm, giống như tùy ý hỏi: 'Lăng tiên sinh, nghe Mễ tiểu thư nói hai người rất nhanh sẽ kết hôn, không biết là đã quyết định ngày tháng chưa? Tôi có thể đến tham dự hôn lễ của hai người không?'

Trên mặt Lăng Nhất Phàm lộ ra nụ cười rạng rõ, giọng nói cũng đầy hưng phấn: 'Sắp rồi, Từ tiên sinh, vốn chúng tôi dự tính là là ba ngày sau, ân, giờ xem ra vẫn còn kịp ... Tôi với Y Y định cử hành hôn lễ trước, khi trở về nước mới đãi tiệc cưới sau ... đến lúc đó tôi rất hân hạnh đón tiếp Từ tiên sinh đến tham gia!'

'Được, tôi nhất định sẽ đến!' Từ Nhất Hạo cười.

Lăng Nhất Phàm cũng cười, nắm tay Lâm Y, mấy người cùng cất bước rời khỏi cục cảnh sát.

'Tôi đi lấy xe, mọi người chờ một chút!' Bên ngoài cục cảnh sát Mễ Lệ nhìn ba người nói rồi vội vã đi về phía bãi đỗ xe, không lâu sau xe đã dừng lại bên cạnh ba người, Mễ Lệ hạ kiếng xe ra hiệu cho mọi người lên xe.

'Tôi lái xe đến, tôi tự đi được rồi, tạm biệt!' Từ Nhất Hạo liếc nhìn sang Mễ Lệ, điềm nhiên cười rồi vẫy tay về phía Lâm Y và Lăng Nhất Phàm như tạm biệt rồi xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc một câu, 'Hôn lễ của hai người đừng quên báo tôi một tiếng!'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.