'Chúng tôi nhất định sẽ báo, tạm biệt Từ tiên sinh!' Vẻ rạng rỡ trên mặt Lăng
Nhất Phàm đã xóa đi phần nào sự tiều tụy, hắn vẫy tay về phía Từ Nhất
Hạo.
Trong xe, Mễ Lệ liếc nhìn Lâm Y như dò xét rồi mỉm cười,
giọng nói mang theo chút châm chọc mà chỉ có Lâm Y nghe hiểu, 'Lâm tiểu
thư, hôn lễ của cô với Lăng tổng, cô có chắc chắn là cử hành đúng ngày
sao?'
Lâm Y né tránh ánh mắt của Mễ Lệ, ho khan một tiếng, nhìn sang Lăng Nhất Phàm nhưng không lên tiếng.
Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, hắn nhìn sang Lâm Y, cười nhẹ:
'Đương nhiên sẽ cử hành đúng ngày rồi ...', hắn nhẹ nắm tay Lâm Y, nhu
hòa nói, 'Tuy rằng thời gian hơi gấp một chút, có vài thứ có lẽ sẽ không chuẩn bị kịp ... Y Y, lúc này hơi thiệt thòi cho em, đợi đến khi về
nước anh sẽ bù đắp lại cho!'
'Sao lại nói thế chứ? Đơn giản một
chút thì tốt hơn!' Lâm Y gượng cười nói, rồi cô vội vã chuyển đề tài,
'Nhất Phàm, buổi trưa anh đã ăn gì chưa? Hay là chúng ta đi ăn gì đó
trước, thuận tiện coi như chúc mừng cho anh, được không?'
Lăng
Nhất Phàm mỉm cười khoác tay lên vai cô, 'Chúc mừng thì không cần đâu,
có em ở bên anh chính là sự chúc mừng tốt nhất rồi ...', hắn hơi ngừng
lại rồi nhìn Mễ Lệ nói, 'Mễ Lệ, chiều nay em giúp anh xem chừng tình
hình của công ty sau hai ngày tạm ngưng hoạt động thế nào rồi thông báo
cho các nhân viên, ngày mai chúng ta bắt đầu trở lại làm việc ...'
Ngày hôm sau Lăng Nhất Phàm bận bịu suốt cả ngày thì tình hình Lăng thị mới
coi như bắt đầu hoạt động bình thường trở lại, gần đến giờ tan tầm thấy
mọi việc đã ổn Lăng Nhất Phàm mới thở phào một hơi, ngả lưng vào ghế dựa định nghỉ ngơi một chút; lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ,
người bước vào là Mễ Lệ, cô đưa xấp văn kiện trên tay cho Lăng Nhất
Phàm: 'Lăng tổng, những văn kiện này tôi đã sửa sang xong, xin anh coi
lại!'
'Được ...' Lăng Nhất Phàm đón lấy xấp văn kiện lật xem.
Mễ Lệ yên lặng đứng bên cạnh nhìn hắn, rồi như rất vô tình nói: 'Lăng
tổng, vì chuyện lần này của anh Lâm tiểu thư có thể coi như tốn rất
nhiều công sức!', thấy nụ cười hạnh phúc trên môi Lăng Nhất Phàm, Mễ Lệ
lại tiếp tục: 'Cô ấy không chỉ đi tìm Từ tiên sinh giúp đỡ, hôm đó tôi
còn nhìn thấy cô ấy cùng một vị Lãnh tiên sinh ăn cơm ... tôi đoán chắc
cũng là vì chuyện này mà đi nhờ vả!'
Bàn tay đang lật văn kiện
chợt dừng lại, Lăng Nhất Phàm ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp Mễ Lệ đang
nhìn mình, thoáng suy nghĩ rồi hắn cười nói: 'Cám ơn sự nhắc nhở của em, Mễ Lệ ... anh tin tưởng Y Y chỉ là vì muốn giúp anh nên mới đi tìm Lãnh tiên sinh!'
Mễ Lệ nhìn Lăng Nhất Phàm lát sau mới mỉm cười: 'Lâm tiểu thư được anh yêu đúng là phúc phần của cô ấy!'
Lăng Nhất Phàm chỉ cười cười, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay, xem
xong trang cuối cùng rồi hắn đưa lại cho Mễ Lệ, nhìn cô nói: 'Mễ Lệ, hai ngày nữa là ngày hôn lễ của tôi với Y Y, hai ngày này công ty vừa mới
bắt đầu vận hành trở lại, công việc tương đối nhiều, chỉ đành nhờ em cố
gắng thêm một chút, đợi sau khi anh bận xong hôn lễ, nhất định sẽ sắp
xếp cho em mấy ngày nghỉ bù!'
Mễ Lệ đón lấy phần văn kiện Lăng
Nhất Phàm đưa, né tránh ánh mắt của hắn, khàn giọng nói: 'Em biết rồi!'
Nói rồi vội vã xoay lưng rời đi, Lăng Nhất Phàm chỉ lặng lẽ nhìn theo
bóng cô ...
Hai ngày tiếp theo quả thực rất bận rộn, việc chuẩn
bị cho hôn lễ cũng đã ổn thỏa, ngày mai chính là ngày kết hôn của Lăng
Nhất Phàm và Lâm Y ...
Tối hôm đó, trong biệt thự của Lăng Nhất
Phàm, Lâm Y đang ngồi nơi sofa xem tivi, Lăng Nhất Phàm tắm xong bước ra ngồi xuống bên cạnh cô, tay khoác lên vai cô, Lâm Y mỉm cười, dịu ngoan tựa đầu vào ngực hắn tiếp tục xem tivi; Lăng Nhất Phàm hôn nhẹ lên tóc
cô, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc tựa lưng vào sofa, 'Y Y, ngày mai chúng ta đã kết hôn rồi, hôm nay em còn nguyện vọng gì không?', người đàn ông
nhẹ giọng hỏi.
'Nguyện vọng?' Cô gái thoáng ngẩn người rồi cười nhẹ, 'Không có nguyện vọng gì!'
Lúc này điện thoại của Lâm Y đặt trên bàn chợt reo lên, cô hơi lùi ra khỏi
vòng tay của Lăng Nhất Phàm nhớm người cầm điện thoại lên, cái tên "Lãnh Nghị" đập vào mắt khiến Lâm Y sửng sốt, không kìm được quay đầu nhìn
sang Lăng Nhất Phàm đang tựa người vào sofa, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình.
Lâm Y hốt hoảng thu hồi tầm mắt, chút khác
thường đó của cô gái không thoát khỏi mắt người đàn ông, hắn nhìn chằm
chằm chiếc điện thoại đang reo không ngừng trên tay cô, lát sau mới nhẹ
giọng hỏi: 'Y Y, nghe điện đi!'
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cô nhìn sang người đàn ông lần nữa, 'Là điện thoại của Lãnh Nghị... không nhận
thì hơn!' Rồi cô quả quyết ấn phím từ chối cuộc gọi, đặt điện thoại trở
lại bàn trà.
Nhưng điện thoại vừa đặt xuống thì lại bắt đầu đổ
chuông, đầu bên kia Lãnh Nghị ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, Lâm Y ngắt
điện thoại! Hắn chau mày, nhìn về phía phòng họp, nơi khe cửa lộ ra một
góc phòng họp bên trong, người trong đó vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc,
Lãnh Nghị quay đầu lại, thoáng suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục gọi
điện.
'Y Y, nghe đi, anh biết em vì chuyện của anh mà đến tìm anh ta nhờ giúp đỡ ...' Lăng Nhất Phàm cười thản nhiên, '... chuyện này anh phải cám ơn em mới đúng!'
Mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô gượng
cười, lẩm bẩm: 'Đúng là em có đi tìm anh ta ... nhưng ... sau này cũng
không cần tiếp tục liên lạc!' Cô gái lần nữa quả quyết ấn phím từ chối
cuộc gọi, rốt cuộc điện thoại không reo lên lần nào nữa.
Lâm Y
buông điện thoại xuống đứng dậy, dịu ngoan tựa vào ngực Lăng Nhất Phàm,
an tĩnh xem tivi. Khóe môi Lăng Nhất Phàm nhẹ câu lên, cánh tay đang ôm
cô gái bất giác siết chặt một chút, thái độ của cô gái quả thật khiến
hắn yên tâm rất nhiều.
Đêm khuya, phòng họp của trung tâm chống
khủng bố quốc tế ở Geneva vẫn sáng đèn, Lãnh Nghị nhìn chiếc điện thoại
trên tay, đáy mắt một mảnh âm trầm, hắn cắn môi, rốt cuộc đẩy cửa bước
vào ...
Rạng sáng cuộc họp rốt cuộc kết thúc, Lãnh Nghị nhìn ông
Smith đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, trực tiếp thẳng thắn nói: 'Ngài
Smith, sáng mai tôi muốn nghỉ một buổi, đi Milan một chuyến!'
'Không được đâu Lãnh tiên sinh, trước mắt thân phận của cậu đã bị lộ, chúng ta còn chưa biết chính xác đối tượng ra tay tấn công cậu là ai hoặc là tổ
chức nào đã biết thân phận của cậu --- vào lúc này nếu như cậu xuất hiện ở Milan là rất nguy hiểm!' Ông Smith nghiêm túc phân tích cho Lãnh Nghị nghe cục diện hiện tại, ông thật sự không muốn mất đi người trợ thủ đắc lực, thanh gươm sắc của tổ chức hình cảnh quốc tế này.
'Tôi
không thể mỗi ngày đều trốn chui trốn nhủi không xuất hiện, tôi có việc
riêng của mình phải làm ... Ngài Smith, tôi có thể xuất hiện để dụ kẻ
địch lộ diện ...' Lãnh Nghị vẫn cố gắng thuyết phục ông ta.
'Tôi
không thể đem cậu làm mồi nhử!' Ông Smith nhìn Lãnh Nghị, 'Lãnh tiên
sinh, chuyện này không thể giải quyết bằng cách này được!' Thấy Lãnh
Nghị còn định lên tiếng, ông mỉm cười đưa tay ngăn lại, nửa đùa nửa thật nói, 'Lãnh tiên sinh, nếu như cậu bị thương lúc này thì không có nội
tạng để thay thế đâu, quả tim dự bị dành cho cậu, cậu đã dùng trước
rồi!'
Quả tim dự bị mà ông Smith nhắc tới chính là quả tim mà
Lãnh Nghị kiên trì dùng cho Lâm Dung, lúc đó Lãnh Nghị nói với ông để
hắn "tạm ứng" trái tim dự bị đó, sau này nếu như hắn có bị thương thì
không cần dùng đến quả tim đó là được; nghe vậy ông Smith mới đồng ý đưa quả tim dự bị đó đến Trung Quốc ...
Nhìn theo bóng ông Smith xa dần, mày Lãnh Nghị càng lúc càng chau chặt ...
Sáng hôm sau, bên ngoài một nhà thờ ở Milan, mấy chiếc xe sang trọng chầm
chậm dừng lại rồi ngừng trước một quảng trường rộng rãi bên cạnh nhà
thờ, cửa xe mở ra rồi mọi người lần lượt xuống xe; Lăng Nhất Phàm bước
xuống từ một trong những chiếc xe đó, hôm nay hắn mặc một bộ lễ phục màu đen, anh tuấn tiêu sái hơn nữa trên mặt luôn treo nụ cười hạnh phúc,
hắn xoay người, lịch sự đưa tay vào trong xe.
Từ trong xe một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, nhẹ nhàng đặt vào bàn tay hắn rồi Lâm Y trong
chiếc áo cưới màu trắng thánh khiết từ trong xe bước ra, mái tóc đen dài của cô được vấn lại sau đầu lộ ra vùng gáy trắng nõn, trên gương mặt
thanh thuần, xinh đẹp pha thêm chút sắc thái mê ly như phủ một lớp
sương; cô nhìn người đàn ông ngũ quan anh tuấn trước mặt, khóe môi dần
gợi lên một ý cười, cô bước đến gần, rất tự nhiên khoác tay hắn, trong
ánh đèn flash và tiếng hoan hô của mọi người, bước theo Lăng Nhất Phàm
đi vào nhà thờ ...
Mễ Lệ lặng lẽ đi theo phía sau, Từ Nhất Hạo
nhìn đôi tân nhân trước mặt, đôi môi mím chặt, đáy mắt lộ ra một tia
phức tạp, ông thỉnh thoảng nhấc tay xem đồng hồ ...
Cô dâu khoác
tay chú rể bước từng bước vào nhà thờ rồi tiếp tục đi về phía cha xứ, cô gái liếc nhìn nụ cười hiền hòa trên môi cha xứ, bên tai tiếng vỗ tay
càng lúc càng xa xăm, cô dâu biết, mình đang từng bước từng bước rời xa
người đàn ông kia, một khi cánh cửa kia khép lại, thì từ đây cũng không
còn dây dưa gì nữa ...
Trái tim đang run rẩy không ngừng nhưng
bước chân cô gái thật kiên định, vẻ mặt thật điềm tĩnh, cô biết mình làm vậy là đúng, chú rể của cô là một người tốt! Cô muốn làm vợ của hắn, từ giờ sống một cuộc sống bình đạm, yên ổn ...
Bước chân rốt cuộc dừng lại trước mặt cha xứ ...
'Ngừng lại!' Đang lúc mọi người đều tưởng rằng ván đã đóng thuyền thì bất ngờ
từ cửa nhà thờ truyền đến một tiếng quát lớn, tiếng quát đó mang đầy
phẫn nộ lẫn đau xót, vang vọng khắp gian nhà thờ tĩnh lặng ...
Trong chớp mắt đó, ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi hoặc của mọi người đều cùng
nhìn về phía cửa nhà thờ, đáy mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, một ý
cười lướt qua trên môi ông rồi lập tức biến mất không tăm tích, ông yên
lặng đứng nhìn Lãnh Nghị, người vừa đột ngột xuất hiện nơi cửa, sóng mắt Mễ Lệ xao động dữ dội, đôi mắt đen láy cũng nhìn chằm chằm bóng người
cao lớn ngoài cửa ...
Lãnh Nghị mặc một chiếc áo bành tô màu đen, bên trong cũng là bộ Tây trang màu đen cùng áo sơ mi trắng, thân hình
cao lớn đĩnh đạc, gương mặt tuấn mỹ như tạc lúc này đầy mây đen lẫn sát
cơ, hai mắt như đao, khí thế bức người nhìn về phía đôi tân nhân ...
Cô gái mặc chiếc áo cưới thật sự xinh như mộng! Chỉ tiếc là chiếc áo cưới đó không phải vì hắn mà mặc!