Lãnh Nghị sải bước vào trong nhà thờ mang theo một khí thế không ai cản nổi, theo sát sau lưng hắn là mấy người vệ sĩ mặc Tây trang màu đen, ánh mắt sắc bén quét một vòng chung quanh nhà thờ, tay đặt nơi thắt lưng chừng
như bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng ra.
Sáng hôm nay Lãnh
Nghị nhận được một cuộc điện thoại nặc danh thì hắn mới biết tin tức về
hôn lễ của Lăng Nhất Phàm và Lâm Y, lòng hắn trong chớp mắt trống rỗng,
hắn không kịp suy nghĩ gì thêm, cũng không kịp xin ý kiến của ông Smith
mà đi thẳng về Milan, hắn phải đến đó trước khi hôn lễ diễn ra, cướp lại cô dâu vốn thuộc về hắn.
Lâm Y kinh ngạc nhìn người đàn ông khí
thế bất phàm đang sải bước về phía mình, trong đầu trống rỗng, ý thức
chớp mắt bay đi mất; Lăng Nhất Phàm thì chau mày, đáy mắt một mảnh âm
trầm, chuyện hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra!
Lãnh Nghị dừng bước trước mặt đôi tân nhân, ánh mắt âm trầm rơi trên người cô gái, dường
như ngoài cô không còn ai tồn tại, cánh tay dài vươn ra, bấy chặt cánh
tay cô gái như gọng kìm, không nói một lời kéo cô ra ngoài.
'Không, Lãnh Nghị!' Cô gái kêu thất thanh, cô dùng sức rũ tay Lãnh Nghị ra, một tay cô nắm lấy cánh tay Lăng Nhất Phàm, bấu chặt.
Một tay Lăng
Nhất Phàm vòng qua eo Lâm Y siết chặt, một tay kia vươn về phía bàn tay
Lãnh Nghị đang giữ cánh tay Lâm Y, tức giận quát: 'Buông tay!'. Ánh mắt
như đao của Lăng Nhất Phàm lúc này mới nhìn sang Lăng Nhất Phàm, hắn
ngừng động tác, khóe môi câu lên một ý cười lạnh, một bàn tay kia đột
nhiên cho vào trong áo, nhanh như chớp rút ra một cây súng, họng súng
đen ngòm chỉa thẳng vào đầu Lăng Nhất Phàm!
Đám đông thở rút một
hơi, đột nhiên đứng cả dậy, trong nhà thờ im lặng như tờ, ai nấy đều ngơ ngẩn xem một màn đầy kịch tính trước mắt; sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng
xao động rồi trở lại vẻ lạnh mạc nhìn khẩu súng trong tay Lãnh Nghị; mắt Mễ Lệ thì trừng lớn, mặt cô tái đi, mấp máy môi nhưng không phát ra
được âm thanh gì ngay cả cha xứ cũng không khỏi trợn mắt há mồm ...
'Đừng! Lãnh Nghị!' Lâm Y khóc rống, cô buông tay Lăng Nhất Phàm, bổ về phía
họng súng của Lãnh Nghị nhưng bàn tay kia cũng bị hắn giữ chặt, eo lại
bị Lăng Nhất Phàm siết lấy, Lâm Y không làm được gì cả! Mấy người vệ sĩ
vây quanh Lãnh Nghị thì tản ra xung quanh, đôi mắt như chim ưng đầy cảnh giác quét về phía đám đông ...
Khóe môi Lăng Nhất Phàm lộ ra một ý cười lạnh, hắn nhìn Lãnh Nghị vẻ kinh thường: 'Lãnh Nghị, có bản lĩnh anh nổ súng thử xem!'
Trên môi Lãnh Nghị ý cười càng rõ ràng, bàn tay đang nắm Lâm Y lại không hề
có ý thả lỏng, giọng nói lạnh như băng: 'Lăng Nhất Phàm, nếu tôi muốn
giết cậu thì lý do thật sự rất nhiều, cậu sẽ chết không đáng một đồng
tiền! Có muốn thử hay không?'
'Đừng mà, Lãnh Nghị! Anh bình tĩnh
một chút, chúng ta nói chuyện ...' Lâm Y dùng sức giãy dụa, không ngừng
khuyên lơn nhưng vào lúc này, tiếng nói của cô đối với hai người đàn ông mà nói không có chút tác dụng nào!
Lăng Nhất Phàm nheo mắt, cười lạnh nói: 'Anh có thể giết tôi, nhưng rồi anh sẽ mất Y Y mãi mãi, không tin anh thử xem!'
Nụ cười bên môi Lãnh Nghị cứng đờ, đáy mắt càng trở nên âm trầm. Đúng vậy! Nếu như hắn giết Lăng Nhất Phàm, chỉ sợ đời này Lâm Y cũng sẽ không tha thứ cho hắn, từ nay về sau, cả đời Lâm Y sẽ sống trong đau khổ và dằn
vặt ...
Khóe môi Lăng Nhất Phàm ý cười càng sâu, Lãnh Nghị cắn
môi càng chặt, ánh mắt như dao, đột nhiên bàn tay cầm súng móc lên, báng súng đập thẳng vào gáy của Lăng Nhất Phàm, Lăng Nhất Phàm không kịp đề
phòng, rên lên một tiếng, bàn tay đang giữ nơi eo của Lâm Y cùng bàn tay đang nắm tay Lãnh Nghị cùng lúc buông ra, ngã nhào xuống đất.
Bị Lăng Nhất Phàm buông ra, thân thể Lâm Y lập tức bị Lãnh Nghị kéo qua,
hắn giữ chặt cánh tay cô, bước nhanh về phía cửa nhà thờ, Lâm Y kêu thất thanh như chỉ đành loạng choạng bước theo chân người đàn ông...
Sự dãy dụa của cô gái khiến người đàn ông vô cùng tức giận, hắn cắn răng
xoay người, một cái cất tay, trực tiếp bế bổng cô gái lên tay, hai chân
cô gái rời khỏi mặt đất, chỉ đành vô lực đá loạn nhưng chỉ vô dụng, cứ
thế bị người đàn ông mang rời đi nhà thờ; mấy người vệ sĩ theo sát sau
lưng hắn.
'Y Y ...' Lăng Nhất Phàm sờ chỗ đau sau ót, muốn đứng
dậy đuổi theo hai người nhưng nhất thời thân thể không chống đỡ được ... Mễ Lệ đứng ở chỗ dành cho khách mời kinh ngạc trừng mắt nhìn một màn
kinh hồn vừa diễn ra, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, cô vội bổ về phía Lăng Nhất Phàm đang cực kỳ đau đớn lẫn tức giận kia, những người khác cũng
vội vàng chạy đến...
'Lăng tổng, anh không sao chứ? Có cần em gọi bác sĩ không?' Mễ Lệ vừa đưa tay nâng Lăng Nhất Phàm lên vừa hỏi, mọi
người đều luống cuống tay chân đỡ Lăng Nhất Phàm ngồi dậy.
'Mễ Lệ, lấy túi của tôi lại đây!' Lăng Nhất Phàm đứng dậy, lắc lắc đầu cho đỡ đau, đáy mắt một mảnh âm trầm.
'Được!' Mễ Lệ do dự một chút rồi vẫn chạy đi lấy túi của Lăng Nhất Phàm cầm đến cho hắn, Lăng Nhất Phàm đón lấy, soạt một tiếng, kéo túi ra, rút từ
trong đó ra một khẩu súng rồi ném túi đi, xoay người đuổi ra ngoài cửa
nhà thờ.
'Lăng tổng!' Mễ Lệ cả kinh thất sắc, vội vàng chạy đuổi theo, các khách mời cũng theo sát sau lưng, Từ Nhất Hạo trầm tư giây
lát rồi cũng cất bước đuổi theo ....
Bên ngoài nhà thờ, Lý Tân
dẫn theo mấy vệ sĩ nữa đã chờ ở trong xe, khi Lãnh Nghị bế cô gái đang
mặc áo cưới giãy dụa không thôi sải bước khỏi nhà thời đi đến, trên
gương mặt lạnh lùng của cô không tự chủ được thoáng nở nụ cười, chuyện
này, vẫn luôn chỉ có thiếu gia của cô dám làm!
Lãnh Nghị ném cô
gái trên tay vào trong xe, chính mình cũng chui vào trong xe, đóng sầm
cửa lại, mấy chiếc xe nối đuôi nhau tung bụi rời đi ...
Lúc này
Lăng Nhất Phàm mới từ trong nhà thờ chạy ra, nhìn theo bóng mấy chiếc xe đã chạy thật xa, mắt hắn càng thêm âm trầm, xoay người chạy nhanh về
phía xe của mình mở cửa chui vào, Mễ Lệ cũng vội vàng kéo cửa bên kia
ngồi vào, Lăng Nhất Phàm thấy vậy lạnh giọng quát: 'Xuống xe!'
'Không! Em muốn đi với anh!' Giọng Mễ Lệ thật kiên định, Lăng Nhất Phàm không
kịp cùng cô tranh luận, hắn cắn môi, nổ máy, đạp mạnh chân ga đuổi nhanh về phía đoàn xe vừa rời đi, chỉ lưu lại một đám khách đứng ngoài nhà
thờ ngơ ngẩn nhìn nhau.
Trong xe Lâm Y đã thôi giãy dụa, mặt cô
tái mét, môi cắn chặt, nhắm mắt không thèm nhìn người đàn ông bên cạnh
một lần; đôi mắt sắc như chim ưng của người đàn ông chỉ liếc về phía cô
một lần rồi đưa tay cởi áo bành tô, tháo cà vạt, lạnh lùng nói: 'Cởi áo
cưới ra!'
Mí mắt cô gái giật giật, nhưng vẫn nhắm chặt mắt không
thèm để ý đến hắn; Lãnh Nghị nghiêng đầu nhìn cô gái quật cường bên
cạnh, đáy mắt càng thêm u ám, hắn kéo cô gái về phía mình, giữ chặt trên đùi, bắt đầu động thủ cởi đi chiếc áo cưới trên người cô gái, 'Lãnh
Nghị, anh ngừng tay!', cô gái vừa sợ vừa giận nhưng bị người đàn ông giữ chặt không thể nhúc nhích, cô nắm lấy cơ hội, nhắm ngay cổ tay đang để
trước mặt mình cắn mạnh.
Một mùi máu tươi lan trong khoang miệng
cô gái, Lãnh Nghị ngừng tay, lạn lùng nhìn cô gái, đáy mắt càng thêm u
ám, cứ để mặc cô cắn; sự im lặng của người đàn ông khiến cô gái có chút
sợ, hàm răng bất giác nhả ra, hơi ngẩng lên nhìn người đàn ông, vừa lúc
bắt gặp đôi mắt u ám của hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt ấy là nỗi đau xót không cách nào che lấp, cô gái cắn môi, né tránh ánh mắt của người
đàn ông, trong khoang xe chớp mắt yên lặng như tờ.
'Em đã hứa với anh những gì?', lát sau giọng lạnh lùng pha lẫn tức giận của người đàn
ông mới vang lên, 'Em chính là lợi dụng anh xong rồi ném đi, sau đó vui
vẻ đi làm cô dâu mới sao? Luôn miệng nói chuyện em đã hứa với Lăng Nhất
Phàm em không thể không làm! Vậy chuyện em đã hứa với anh thì sao? Sao
em có thể coi nó không ra gì chứ?'
'Chuyện này không giống!' Cô
gái rốt cuộc cũng lên tiếng, 'Là anh bắt Lăng Nhất Phàm, anh thả anh ấy
ra cũng là lẽ đương nhiên thôi! Chuyện này không liên quan gì đến hứa
hẹn hay không!'
'Anh cũng có thể không thả hắn!' Ánh mắt tràn đầy bi thương nhìn cô gái chằm chằm, trong nét bi thương có mang theo một
tia rét lạnh, 'Hiện giờ anh cũng có thể bắt hắn trở lại, không tin em cứ thử xem!'. Sóng mắt cô gái thoáng xao động, cắn môi không nói, khoang
xe lần nữa rơi vào trong im lặng.
Rốt cuộc người đàn ông cũng thu hồi tầm mắt, lần nữa đưa tay xé rách chiếc áo cưới trên người cô gái,
lần này cô gái cắn răng không nói một lời, để mặc người đàn ông chừng
như đang dùng động tác ấy để phát tiết cơn giận, dưới bàn tay của người
đàn ông, chiếc áo cưới rất nhanh chỉ còn lại những mảnh vụn lả tả rơi
khỏi người cô gái.
Trên người cô gái giờ chỉ còn một bộ nội y
bằng ren trắng sít sao bao lấy đôi gò đầy đặn, những đường cong hoàn mỹ
kia thật chói mắt! Người đàn ông nhìn chằm chằm thân thể mạn diệu đang
bị hắn giữ chặt trên đùi kia...
Độ ấm trong khoang xe tựa hồ
không đủ sưởi ấm cho cô gái, một luồng hơi lạnh đột ngột vây lấy cô gái
khiến cô rùng mình, né tránh ánh mắt khác thường của người đàn ông, cô
vòng tay ôm lấy bờ vai trần của chính mình, người co rúm lại, run giọng
nói: 'Đưa quần áo cho em! Em lạnh!'
Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, cõi lòng ưu thương dần trở nên mềm mại, hắn rốt cuộc đưa tay
kéo cô gái đang nằm trên đùi mình vào lòng, dùng độ ấm của chính mình
sưởi ấm cho cô, lại kéo chiếc áo bành tô của mình phủ lên người cô, cô
gái ủ trong vòng tay ấm áp của người đàn ông, an tĩnh không chống cự.
Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông lóe sáng, hắn chậm rãi nhấc đầu cô gái
rời khỏi ngực mình, giữ chặt sau ót để cô nhìn thẳng vào hắn, giọng trầm nhưng thật rõ ràng: 'Anh chẳng thà em không mặc gì cũng không muốn nhìn thấy em mặc áo cưới của người khác!'