Sự trầm mặc khác thường của Lăng Nhất Phàm khiến lòng Lâm Y thoáng có chút bất an, cô rất ít khi thấy hắn trầm mặc thế này, một loại trầm mặc đến
đáng sợ! Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm, môi mỉm cười nhưng vẻ bất an trong
đôi mắt trong veo kia vẫn rất rõ ràng.
Lăng Nhất Phàm cũng nhìn
thấy sự bất an trong mắt Lâm Y, lòng hắn chợt mềm lại, không phải hắn
luôn hy vọng cô vui vẻ sao? Vậy biểu hiện của hắn lúc này không phải là
càng làm tăng thêm gánh nặng trong lòng cô sao? Lăng Nhất Phàm, không
phải mày đã từng nói, chỉ cần cô ấy vui vẻ, mày thế nào cũng được sao?
Nghĩ đến đây vẻ mặt Lăng Nhất Phàm dần ôn hoà trở lại, một nụ cười hiền lành nở trên môi, 'Y Y, anh mang vài món điểm tâm cho em...', hắn dúi hộp
thức ăn vào tay Lâm Y, '...em ăn nhanh kẻo nguội!'
'Ân!', hàng mi dài của cô gái chớp lên, ánh mắt thoáng qua chút hoang mang nhưng vẫn
mỉm môi cười, đưa tay đón lấy hộp thức ăn: 'Anh ăn chưa? Hay là cùng
ăn?' Lời vừa thốt ra cô liền cảm thấy có chút không thích hợp bởi vì lúc này Lãnh Nghị cũng chưa ăn sáng. Cô chột dạ liếc về phía người đàn ông
trên giường, quả nhiên thấy mặt hắn sụ xuống.
'Anh ăn rồi, em ăn đi thôi!' Lăng Nhất Phàm dịu giọng nói.
Lâm Y khẽ gật đầu rồi nhìn sang Lãnh Nghị: 'Lãnh Nghị anh đói chưa? Em bảo họ mang bữa sáng lên cho anh?'
Khoé môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên: 'Ừ, anh cũng hơi đói. Y Y, mang bữa sáng
Nhất Phàm mang đến ra đây, anh cũng ăn một chút ... Ân, bảo người làm
dọn bàn ăn lên đây!', hắn nói bàn ăn là chỉ loại bàn chuyên dụng cho
bệnh nhân có thể ăn trên giường!
Lâm Y nuốt nước bọt, đàn ông đôi khi thật ấu trĩ, mấy chuyện này cũng đáng để đem ra so đo sao? Cô nhìn
sang Lăng Nhất Phàm miệng hàm hồ đáp: 'Ờ...' Rồi bước đến góc phòng lấy
một chiếc bàn nhỏ đến.
Lâm Y đặt chiếc hộp đựng thức ăn sáng lên
bàn rồi đi đến đầu giường ấn chuông, rất nhanh ngoài cửa có tiếng gõ rồi người hầu xuất hiện, lễ phép nói: 'Thiếu gia, Lâm tiểu thư ...'
'Thiếu gia muốn ăn sáng ...' Lâm Y mỉm cười dặn dò, người hầu khom lưng chào, đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Lâm Y chậm rãi đi đến bên chiếc bàn nhỏ, kéo ra một chiếc ghế, nhìn Lăng
Nhất Phàm nãy giờ vẫn đứng đó mỉm cười: 'Nhất Phàm, ngồi một lát...', bị kẹp giữa hai người đàn ông như thế này khiến cô thấy thật khó thở.
Thấy Lâm Y chuẩn bị ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kia ăn sáng, mắt Lăng Nhất Phàm hơi loé sáng, hắn cười nhẹ: 'Không cần đâu, anh còn phải đi làm... Ân, Y Y, anh đi trước!' Nói rồi hắn cố làm ra vẻ thoải mái vẫy tay với cô,
'Nhớ đừng để mình mệt mỏi quá!' Rồi hắn xoay người bước về phía cửa,
không nhìn lại người đàn ông trên giường một lần.
'Ân, em biết rồi!' Nói rồi cô vội theo chân hắn, tiễn hắn ra đến cửa, lúc này người làm đã dọn bữa sáng lên.
Lâm Y đứng nơi cửa nhìn theo cái bóng cao gầy của Lăng Nhất Phàm khuất dần
nơi ngã rẽ hành lang mới thu hồi tầm mắt, khi nghe tiếng Lãnh Nghị trong phòng bệnh gọi với: 'Y Y, đến ăn sáng!' thì cô mới hoàn hồn lại, nhẹ
thở dài một tiếng rồi xoay người bước vào trong phòng.
***
Buổi tối, trong một quán cà phê khung cảnh lịch sự trong nội thành Milan, ở
một góc tương đối khuất, Từ Nhất Hạo đang ngồi một mình nơi sofa, nâng
ly nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt hẹp dài nhìn mông lung về phía trước
như đang suy nghĩ điều gì...
Không lâu sau từ ngoài cửa bước vào
một cô gái vóc dáng cao gầy, tóc dài uốn xoăn, chính là Mễ Lệ. Đôi mắt
tinh tường của cô nhìn một vòng quanh quán, rất nhanh đã nhìn thấy chỗ
Từ Nhất Hạo đang ngồi, chân dài liền cất bước đi về phía đó.
'Từ
tiên sinh, lần này ông hẹn tôi đến là vì việc gì?' Mễ Lệ ngồi xuống
chiếc ghế đối diện với Từ Nhất Hạo, mỉm cười nhìn ông bằng ánh mắt dò
xét... Lần trước Từ Nhất Hạo gọi điện thoại cho cô là vì muốn cô cùng
ông đi đón Lăng Nhất Phàm từ cục cảnh sát.
'Mễ tiểu thư, cô không phải dễ dàng bỏ cuộc như vậy chứ?' Từ Nhất Hạo nâng ly cà phê lên nhấp
nhẹ một ngụm, đôi mắt sắc bén loé lên chút ý cười ...
Mễ Lệ cười
cười, cô vẫy tay về phía nhân viên phục vụ gọi một ly cà phê rồi quay
lại nhìn Từ Nhất Hạo: 'Từ tiên sinh, không muốn bỏ cuộc cũng không được
... Lần trước tôi cũng nghe theo sự sắp xếp của ông, không báo cho Lâm
tiểu thư biết mà cùng ông đi đón Nhất Phàm, nhưng cho đến giờ vẫn không
cảm thấy thái độ của Nhất Phàm đối với tôi có thay đổi gì...'
Từ
Nhất Hạo thoáng chau mày, cười nhạt nói: 'Mễ tiểu thư, cảm động và cảm
tình là lâu ngày tích lũy mà thành, không phải nóng vội mà được... Lăng
Nhất Phàm với Lâm Y không phải vẫn chưa kết hôn sao? Huống gì...' Từ
Nhất Hạo thoáng dừng lại, nhìn chằm chằm Mễ Lệ, '... Lâm Y không phải
vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Lãnh Nghị sao? Đây đối với cô mà nói thực sự là một cơ hội tốt!'
Đôi mắt to của Mễ Lệ chợt sáng lên
rồi lại tối lại, cô rũ mi, lát sau mới cười khổ một tiếng, 'Chỉ cần Lâm
tiểu thư không nói chia tay, Nhất Phàm sẽ không chịu tách rời khỏi cô
ấy!' Cô cắn môi, giọng càng thấp, 'Cho dù anh ấy biết người trong lòng
Lâm tiểu thư yêu không phải mình...'
Từ Nhất Hạo nhìn Mễ Lệ, lại cười: 'Lâm tiểu thư không chịu nói chia tay, cô không thể thúc cho cô ấy nói sao?'
Mễ Lệ vụt mở to mắt, nhìn thẳng vào Từ Nhất Hạo, một lúc sau mới nói: 'Xin Từ tiên sinh nói rõ hơn...'
Từ Nhất Hạo híp mắt, ánh mắt như đao: 'Lâm tiểu thư sở dĩ không chịu nói
chia tay là bởi vì cô ấy cảm thấy áy náy với Lăng Nhất Phàm, nói không
được "chia tay" hai chữ này; nhưng nếu cô ấy biết Lăng Nhất Phàm có kết
cuộc tốt hơn, tìm được người tốt hơn, cô cho rằng cô ấy có còn kiên trì
không nói nữa không?'
Sóng mắt Mễ Lệ thoáng xao động, cô nhìn Từ
Nhất Hạo, Từ Nhất Hạo chỉ cười, tiếp tục nói những lời đã dự định sẵn
trong đầu: 'Lăng Nhất Phàm là một người trọng tình nghĩa ... Cô không
thể khiến cậu ta cảm thấy ... thua thiệt cô sao?'
Mễ Lệ nuốt nuốt nước bọt nhìn nụ cười sâu xa trên mặt Từ Nhất Hạo...
Bước ra khỏi quán cà phê, Mễ Lệ xoay lại nhìn Từ Nhất Hạo ánh mắt mang theo
chút dò xét, mỉm cười: 'Từ tiên sinh vì sao lại giúp tôi như vậy? Có
phải là có mục đích khác không?'
Từ Nhất Hạo mỉm cười đôi mắt hẹp dài nhìn xa xăm nơi chân trời, đáy mắt một mảnh thâm toại, giọng nhàn
nhạt mang theo chút lãnh ý: 'Tôi chỉ không muốn chia rẽ Lãnh Nghị và Lâm Y, một đôi yêu nhau như vậy!'
Ở bên này trong phòng bệnh, Lãnh
Nghị bởi vì tâm trạng vui vẻ lại thêm được chăm sóc đặc biệt nên hồi
phục rất nhanh, giờ hắn lại trở lại cuộc sống bận rộn trước đây, điện
thoại reo không ngớt, từ công ty, từ đối tác --- phòng bệnh gần như trở
thành phòng làm việc, Lâm Y thì ngồi bên cạnh xem sách của mình, cảnh
tượng thoạt nhìn khá là hài hoà.
Tối hôm đó vào khoảng mười giờ,
Lâm Y buông sách xuống định tắm rửa đi ngủ thì điện thoại đang đặt trên
bàn chợt reo lên, Lâm Y vội cầm lên xem, một dãy số xa lạ hiện lên trên
màn hình. Là ai đây? Lâm Y thoáng chau mày, ngẩng đầu lên, vừa hay bắt
gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, trên tay hắn đang cầm điện thoại, vẫn
đang nói chuyện với đầu bên kia nhưng mắt thì rõ ràng đang nhìn về phía
cô.
Lâm Y mím môi, vì không muốn làm phiền hắn nghe điện thoại nên cô bước ra ngoài, vừa đi vừa ấn phím nhận nghe, 'Alo!'
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói tiếng Trung không lưu loát cho lắm: 'Xin hỏi là Lâm tiểu thư phải không?'
'Phải, xin hỏi ai vậy?' Lâm Y nhẹ giọng đáp lời.
'Tôi là quản lý quán bar xx', đối phương cười nhẹ, 'Lăng Nhất Phàm tiên sinh hôm nay ở quán chúng tôi uống quá chén, anh ta cứ gọi tên cô, xin hỏi
cô có thể đến đây một chuyến không?'
'Quán của các vị ở đâu?' Lâm Y thoáng giật mình, vội hỏi. Nghe đối phương báo tên quán và địa chỉ,
Lâm Y ghi nhớ rồi quay lại phòng bệnh, mở tủ lấy áo khoác, nhìn Lãnh
Nghị đang ngồi trên giường: 'Em có việc ra ngoài một chuyến!'
Lãnh Nghị nhanh chóng ngắt điện thoại nhìn cô gái đang mặc áo, lại nhìn đồng hồ trên tường: 'Muộn thế này rồi còn có chuyện gì?'
Động tác trên tay cô gái chợt dừng lại, do dự một lát rồi vẫn nói thật:
'Nhất Phàm uống say ở quán bar, em muốn đi qua đó xem sao.'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhỏm dậy: 'Anh đi với em!'
'Không cần đâu, anh vẫn chưa khỏe hẳn, cứ nghỉ ngơi sớm đi, em đi lát sẽ về!'
Lâm Y đã mặc xong áo, chỉ bỏ lại một câu rồi vội vã rời đi.
'Y Y, đợi đã!' Lãnh Nghị vội gọi với theo, 'Anh bảo tài xế đưa em đi!'
Lâm Y thoáng dừng lại, ngoảnh nhìn Lãnh Nghị mỉm cười: 'Cũng được!', rồi lại xoay người rời đi.
Lãnh Nghị thoáng suy nghĩ rồi cũng bước xuống giường đi đến bên tủ lấy áo khoác.
Khi Lâm Y đến quán bar xx thì thấy nơi đây đèn hoa rực rỡ, nhưng con đường
trước quán lúc này đã hơi vắng vẻ, khi xe vừa đến cửa, thì Lâm Y đã vội
mở cửa bước xuống đi thẳng vào trong.
Lâm Y bước vào trong chưa
lâu thì bên ngoài lại có một chiếc xe màu đen khác dừng lại dưới một tán cây rậm đối diện với quán, qua cửa kính xe có thể loáng thoáng thấy
được gương mặt cương nghị của Lãnh Nghị, ánh mắt hắn lạnh mạc nhìn về
phía cửa quán bar... trong một đêm thế này để cô gái một mình ra ngoài
hắn không yên tâm!
Xuyên qua đám đông ồn ào Lâm Y đi về chỗ ngồi
của Lăng Nhất Phàm mà người quản lý đã chỉ nhưng ngồi nơi đó là một cặp
đôi người nước ngoài, nào có thấy bóng dáng Lăng Nhất Phàm đâu. Lâm Y
thoáng chau mày, quay trở lại quầy bar, người pha chế rượu người nước
ngoài nháy mắt với cô, dùng tiếng Anh hỏi: 'Cô muốn uống gì?'
'Ồ!' Người điều rượu như bừng tỉnh, hắn chỉ tay về phía một cánh cửa ở góc
quán, 'Đi vào trong kia!', Lâm Y nói cám ơn rồi vội đi vào bên trong
cánh cửa nhỏ.
Gặp được người quản lý, anh ta lại tỏ vẻ có lỗi nói với Lâm Y Lăng tiên sinh đi rồi, hình như là có bạn đến đón.
Sau khi nói cảm ơn với người quản lý, Lâm Y xoay người rời đi, xuyên qua
quầy bar đông đúc rồi ra ngoài, cô định đi đến nhà Lăng Nhất Phàm một
chuyến xem hắn thế nào, cô không thể để hắn uống say mà ở nhà một mình
không ai chăm sóc.