Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 200: Cầu hôn (1)



'Ân, em thấy tốt là tốt rồi!' Lăng Nhất Phàm nhìn cô gái trước mặt chằm chằm, đáy mắt tràn đầy quan tâm và lưu luyến, câu nói đó thốt ra từ miệng hắn nghe thật tự nhiên, không có chút làm màu nào --- Nếu em an ổn, trời sẽ nắng đẹp!

Vành mắt Lâm Y chớp mắt phiếm hồng, cô mấp máy môi, nhẹ giọng nói: 'Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống được không?' Lăng Nhất Phàm cười nhìn cô, ôn hòa gật đầu; Lâm Y cười với hắn, 'Anh đợi một chút!' rồi cô xoay người, đi đến trước mặt người đàn ông nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ kia, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô và Lăng Nhất Phàm kia, mỉm cười: 'Lãnh Nghị, em ngồi với Lăng Nhất Phàm một lát, anh về trước đi!'

Cô ngồi với Lăng Nhất Phàm, để hắn đi về? Hả? Lời này mà cô gái này cũng nói ra được một cách tự nhiên như thế sao? Lãnh Nghị kinh ngạc nhìn cô gái, hắn chau mày, khoanh hai tay trước ngực, vừa định phản đối thì bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y đã bịt lấy miệng hắn, cô học giọng điệu bá đạo thường ngày của Lãnh Nghị: 'Cứ quyết định như vậy đi, phản đối vô hiệu!'

Aaa! Người đàn ông nhất thời không biết nói sao chỉ đành trừng mắt nhìn theo bóng cô gái vừa nói xong liền xoay người rời đi kia, thầm thở dài một tiếng: Xong rồi, cô gái này sắp leo lên đầu hắn mà ngồi rồi! ... Khụ khụ, nhưng là hắn tình nguyện để cô leo lên, còn gì để nói chứ! Haizzz!

Trong một góc quán cà phê đầu đường, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y ngồi đối diện với nhau, hai người đều trầm mặc không nói, nhất thời không biết nên mở lời thế nào, Lâm Y lên tiếng trước, cô bất an thì thào: 'Nhất Phàm, xin lỗi ...'

Từ đầu đến cuối trên mặt Lăng Nhất Phàm vẫn là nụ cười nhu hòa, hắn nhìn cô gái trước mặt, dịu giọng nói: 'Ngốc, có gì phải xin lỗi anh chứ? Chỉ cần em vui vẻ, vậy là đủ rồi!'

Lâm Y nuốt xuống một tiếng nghẹn ngào: 'Em ... thực ra không xứng để anh ... đối xử tốt với em như vậy... Anh không cần tốt với em, như vậy chỉ càng khiến em đau lòng ...' Lâm Y nói, hay tai che mặt, nhắm mắt cố nén không cho nước mắt rơi.

Lăng Nhất Phàm cũng có chút kích động, trong lòng hắn rõ nhất chính mình có bao nhiêu điều không nỡ, từ năm đó khi cô mới chỉ là cô sinh viên vừa bước vào cổng trường đại học, hắn thường nhìn theo bóng cô đi qua sân trường, nhìn cô nhảy múa trên sân khấu... Nhưng nếu như cô ở bên hắn mà không cảm thấy hạnh phúc, hoặc là vì thế mà hắn ray rứt cả đời thì hắn chẳng thà buông tay để cô đi tìm hạnh phúc của riêng mình...

Hắn bất giác đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y đang che mặt, giọng vẫn thật nhẹ nhàng: 'Y Y, anh biết em là cô gái tốt, đáng để anh đối xử tốt với em!'. Nước mắt rốt cuộc tràn ra hốc mắt, Lăng Nhất Phàm nhẹ nhàng giúp cô lau đi, 'Trước đây anh đã từng nói anh có thể làm anh trai của em, biết không?'

'Nhất Phàm!' Cô gái rốt cuộc khóc thành tiếng, cô gục đầu xuống bàn, bả vai run run nghẹn ngào.

'Đừng khóc', Lăng Nhất Phàm cố làm ra vẻ thoải mái, 'Em khóc như vậy người khác nhìn thấy sẽ tưởng anh bắt nạt em! Khăn giấy đây, lau nước mắt đi!'

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, cô gái hơi ngẩng đầu liên liếc nhìn xung quanh rồi đưa tay đón lấy khăn giấy từ tay Lăng Nhất Phàm, nhẹ nhàng lau nước mắt, lát sau cô mới nhìn Lăng Nhất Phàm vẻ có lỗi, 'Xin lỗi!'

'Lại nữa rồi!' Lăng Nhất Phàm mỉm cười.

Lâm Y lúc này mới lộ ra một nụ cười khó coi còn hơn khóc, hai người lặng lẽ ngồi, lát sau Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm, muốn nói lại thôi, Lăng Nhất Phàm lại mỉm cười nhẹ giọng hỏi: 'Y Y, em muốn hỏi gì?'

'Nhất Phàm', Lâm Y thoáng suy nghĩ vài giây, rốt cuộc lên tiếng, 'Mễ Lệ ... cô ấy khỏe không?'

Sóng mắt Lăng Nhất Phàm xao động dữ dội, hắn nâng ly cà phê lên nhẹ nhấp một ngụm, khi xác định mình đã điều tiết tốt cảm xúc mới nhìn về phía Lâm Y nhàn nhạt nói: 'Cô ấy tốt lắm... lúc này chắc đang ở công ty!'

Lâm Y nhìn vẻ bình thản trên mặt Lăng Nhất Phàm, cô mím môi, nhẹ giọng nói: 'Cô ấy là một cô gái tốt, em thấy cô ấy thật tốt với anh, anh nên quý trọng tấm lòng của cô ấy!'

Lăng Nhất Phàm không lên tiếng, hắn nhớ Mễ Lệ đã đeo chiếc nhẫn mà Lâm Y đưa cho, suốt cả một tuần mỗi ngày đều chạy đến nhà hắn làm bữa tối cho hắn, mặc kệ hắn cự tuyệt thế nào cô đều không nghe, chẳng những thế còn tin tưởng vô cùng nhìn Lăng Nhất Phàm khiêu chiến nói nhất định sẽ có một ngày cô khiến hắn phải yêu cô!

Lăng Nhất Phàm nhe day day huyệt thái dương, dấu máu đó khiến lòng hắn ray rứt nhưng hắn biết mình không yêu Mễ Lệ vì thế hắn sợ mình không thể cho cô hạnh phúc, hắn hy vọng cô có thể tìm được một người thực sự yêu mình ...

Nhưng Mễ Lệ nói cô sẽ luôn đợi hắn ... Con người vốn là một loại động vật kỳ quái, rõ ràng biết chỉ cần quay đầu lại sẽ tìm thấy hạnh phúc lại cứng rắn không chịu quay đầu ...

Từ trong ánh mắt của Lăng Nhất Phàm Lâm Y như đọc ra được điều gì, cô chau mày, nhẹ giọng nói: 'Nhất Phàm, tình cảm có thể vun đắp ... anh cũng nên cho cô ấy một cơ hội!'

Lăng Nhất Phàm rốt cuộc ngẩng lên nhìn Lâm Y cười nói: 'Được, anh biết rồi, em yên tâm!' Hắn không muốn Lâm Y lo lắng vì chuyện của mình, không muốn ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô!

Khi Lăng Nhất Phàm và Lâm Y bước ra khỏi quán cà phê, Lâm Y nhìn thấy bên cạnh xe của Lăng Nhất Phàm là hai chiếc xe màu đen, đó là xe của Lãnh Nghị! Suy nghĩ này vừa thoáng qua đầu cô thì Lâm Y đã nhìn thấy cửa sau của một trong hai chiếc xe mở ra rồi Lãnh Nghị bước xuống đi đến trước mặt cô.

'Y Y, em nhất định phải hạnh phúc!' Lăng Nhất Phàm xoay lại nói nhỏ với cô gái bên cạnh, cô gái vụt ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ gật đầu: 'Anh cũng vậy!'

Lăng Nhất Phàm mỉm cười gật đầu, lúc này Lâm Y thấy vai mình bị siết lại rồi một hơi thở ấm áp vây phủ lấy cô, Lãnh Nghị nhìn Lăng Nhất Phàm câu môi, nụ cười mang theo chút hàn ý, lại mang theo chút khiêu chiến: 'Lãnh thiếu, tạm biệt!' Sao đó kéo Lâm Y bước nhanh về phía xe mình.

Hừm, bà xã của mình ngồi quán cà phê nói chuyện với người đàn ông khác còn mình chỉ có thể đứng ngoài chờ, loại cảm giác này thật tệ hết biết! Lãnh Nghị vừa nghĩ là đã tức nhưng hắn không dám phát tác với cô gái, chỉ đành trông đợi vào sự trả thù ngọt ngào tối nay ...

Trong xe, Lãnh Nghị khoác tay lên vai cô gái: 'Y Y, tối ngày mốt đài truyền hình quốc gia của Ý có tiết mục phỏng vấn, đã hẹn phỏng vấn anh, em phải đi với anh một chuyến!'

'Tiết mục phỏng vấn trên đài truyền hình quốc gia?' Lâm Y ngẩng lên nhìn người đàn ông.

'Phải đó!' Người đàn ông chằm chằm nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu.

'Vậy em xem tivi là được rồi, còn đi theo anh đến đó làm gì?' Lâm Y không hiểu hỏi lại, 'Em ngồi đó chán lắm, cũng không phải là phỏng vấn em!'

'Ừm, nếu như em muốn, vậy anh giới thiệu em với họ một chút, bảo họ phỏng vấn em là được! Em cứ lên đài nói một chút bí quyết làm sao để làm một anh đẹp trai như anh điên đảo vì em là được!' Lãnh Nghị cười cười.

'Hừm ...' Lâm Y tỏ vẻ khinh thường dù đáy mắt tràn đầy ý cười.

Ngày hôm đó hai người ăn tối rất sớm, vừa mới dùng xong bữa tối thì một đoàn khách lạ bước vào phòng bệnh, trên tay họ là hộp lớn hộp nhỏ đủ loại. Lâm Y ngẩn người, cô còn chưa kịp hỏi thì một cô gái cao gầy dẫn đầu đoàn người đã nhìn Lâm Y cười gật đầu chào, dùng một loại tiếng Anh tiêu chuẩn nói với cô: 'Chào cô, xin hỏi cô là Lâm Y tiểu thư phải không?'

'Phải!' Lâm Y lịch sự trả lời dù trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

'Chào cô Lâm tiểu thư, Lãnh tiên sinh gọi chúng tôi đến giúp cô trang điểm để tham gia tiết mục phỏng vấn trên đài truyền hình...' Cô gái vẫn giữ nụ cười.

Đi với Lãnh Nghị đến đài truyền hình, còn phải trang điểm long trọng vậy sao? Lâm Y khó hiểu xoay lại nhìn Lãnh Nghị đang ngồi sau bàn ăn nhỏ đang đọc tư liệu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, thấy cô nhìn mình hắn đặt tư liệu xuống, khóe môi câu lên một nụ cười, 'Ừ, Y Y, là anh gọi họ đến!'

'Em ... chắc không cần phải trang điểm đâu? Cũng đâu phải là phỏng vấn em!' Lâm Y chau mày.

'Cần chứ!', khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, đôi mắt đen thẳm vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, đáy mắt lóe lên một tia sáng dị thường, 'Nếu như đến lúc đó họ đột nhiên nghĩ đến muốn phỏng vấn em thì sao? Ân, đài truyền hình này phát sóng trên toàn thế giới nha ... cho nên, em phải duy trì hình tượng hoàn mỹ trước mặt người của toàn thế giới chứ, đúng không?'

'Lãnh tiên sinh, chào ngài!' Cô gái cao gầy đi đầu chào Lãnh Nghị, 'Chúng tôi có thể bắt đầu được chưa?'

'Bắt đầu đi!' Lãnh Nghị mỉm cười, xem ra thật vui vẻ.

Lâm Y không còn cách nào cự tuyệt, cô giống như rối gỗ vậy, ngồi trên ghế để mặc nhóm người làm đủ trò trên mặt, trên tóc cô, cuối cùng cô mặc kệ họ, nhắm mắt nghỉ ngơi ...

Cũng không biết qua bao lâu rốt cuộc nghe cô gái kia thấp giọng nói: 'Lâm tiểu thư, xong rồi!', Lâm Y lúc này mới chậm rãi hé mắt, đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười của Lãnh Nghị, nhìn thấy cô gái mắt hắn sáng lên nhưng chỉ cười không lên tiếng.

Lâm Y có chút bất an đứng dậy, lập tức có người mang một chiếc gương đến trước mặt cô, Lâm Y nhìn chính mình trong gương, sau khi trang điểm, ngoài vẻ tươi mát thanh thuần vốn có còn có thêm một vẻ xinh đẹp động lòng người khiến người ta không dám thở mạnh, một vẻ đẹp không tầm thường khiến Lâm Y cũng thầm kinh ngạc, ngẩn người nhìn chính mình trong gương.

Chung quanh thật yên tĩnh, tất cả những người trong phòng đều tươi cười nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, gương mặt lạnh mạc của Lãnh Nghị lúc này cũng trở nên thật nhu hòa, đáy mắt lại lóe lên một sắc thái dị thường.

'Lâm tiểu thư thật xinh đẹp!' Lát sau xung quanh bắt đầu rộ lên những lời ngợi khen ...

Chợt chiếc gương trước mặt Lâm Y bị lấy mất rồi một chiếc váy dạ hội màu trắng hở vai xuất hiện trước mặt. Lâm Y nuốt nuốt nước bọt nhìn Lãnh Nghị: 'Còn phải mặc lễ phục nữa sao? Có cần thiết không?' Lãnh Nghị chỉ cười không nói ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.