Lãnh Nghị lẳng lặng quan sát Lâm Y, thấy ánh mắt cô chớp lên, sóng mắt hắn
cũng thoáng xao động, lặng lẽ đưa tay khoác lên vai cô, dường như muốn
dùng cách này để bày tỏ tình yêu bất biến của mình dành cho cô, dùng
cách này để xóa đi nỗi bất an vẫn ít nhiều còn tồn tại trong lòng cô.
Sóng mắt Lâm Y lại lóe lên, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy
trong mắt hắn lộ rõ sự lo âu liền không kìm lòng được mỉm cười, an ủi
hắn: 'Nghị, Tịch Họa đã cứu anh, anh cũng cứu cô ấy, là việc nên làm ... em hiểu mà!'
Mắt Lãnh Nghị lóe sáng, hắn nhẹ câu lên một nụ cười, cúi đầu hôn lên mái tóc cô, thấp giọng nói: 'Cám ơn em, Y Y!'
Lâm Y lần nữa nhoẻn miệng cười, ánh mắt lại rơi trên người Tịch Họa, hai
người đều trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nhẹ
giọng hỏi: 'Nghị, anh còn chưa nói cho em nghe chuyện Tịch Họa cứu anh
thế nào?'
Đã từng, chủ đề này đối với Lâm Y mà nói là một nỗi
đau, cô không muốn nhắc đến, cũng chưa từng chủ động hỏi đến nhưng hiện
giờ, rõ ràng nhận thức đã khác, rốt cuộc cô cũng có dũng khí nhắc đến nó
Ánh mắt Lãnh Nghị dần tối lại, hắn im lặng không nói tiếng nào; căn hầm
ngầm đó, đám người hung ác đó, tiểu Lãnh Nghị bị đói đến cơ hồ ngất đi
nằm sóng soài trên đất giả chết ... là bóng ma tâm lý trong lòng hắn từ
dạo đó, trước giờ hắn không muốn nhắc đến quá nhiều.
Lúc đó người nhà họ Lãnh chính vì muốn giảm bớt bóng ma trong lòng hắn nên mới di
dân sang nước Pháp; không phải vạn bất đắc dĩ, người nhà họ Lãnh ai cũng không muốn nhắc tới chuyện này.
Chỉ đến khi Lãnh Nghị kiên trì
muốn tìm Họa Nhi trở về, chuyện này mới không thể không được nhắc lại,
nhưng họ trước giờ đều thống nhất với nhau, đơn giản nói là Lãnh Nghị
lúc còn nhỏ bị một cơn nguy hiểm, một cô gái tên là Họa Nhi đã cứu
hắn...
Còn Lãnh Nghị, trong lòng hắn càng nguyện ý giữ lại hình
ảnh chiếc váy trắng xoay tròn kia, tiểu Họa Nhi đáng yêu đã thành một
hồi ức tốt đẹp nhất trong hắn, những chuyện khác hắn không muốn nhắc đến quá nhiều --- hắn chỉ hy vọng lưu lại trong lòng mình những điều tốt
đẹp nhất về tiểu Họa Nhi để quên đi những điều xấu xa khác.
Thấy Lãnh Nghị lặng im không nói, Lâm Y không nhịn được kéo khéo tay áo hắn, cười nhẹ: 'Sao vậy? Muốn giữ bí mật sao?'
Lúc này Lãnh Nghị mới cười, mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:
'Lúc anh còn nhỏ bị kẻ xấu truy sát ... Tịch Họa giúp anh gọi điện thoại báo cảnh sát, cứu anh một mạng!'
'Bị kẻ xấu truy sát?' Lâm Y ngẩn người, sau đó thở rút một hơi, 'Một đám người xấu đuổi theo một cậu bé sao?'
'Ừ ...' Lãnh Nghị hàm hồ đáp, bàn tay đang đặt nơi vai Lâm Y chợt siết
chặt, nói sang chuyện khác: 'Y Y, chúng ta xuống dưới xem phim đi!' Hắn
không đợi cô trả lời đã kéo cô cùng đi ra ngoài.
Sức lực của Lâm Y từ đầu đến cuối đều không thể so với Lãnh Nghị, cô chỉ đành bước theo
hắn, vừa đi cô vừa ngẩng đầu nhìn hắn, mấp máy môi định nói gì đó nhưng
rốt cuộc vẫn không nói ra được câu nào...
Bởi vì không còn ai
giở trò trong thuốc của Tịch Họa nên thân thể cô dần dần có dấu hiệu
khôi phục ... Lữ Thần nói, các chất thuốc tích tụ trong máu cô càng lúc
càng ít đi, điều này có nghĩa là cô có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào!
Ngày hôn lễ của Lãnh Nghị và Lâm Y cũng càng lúc càng đến gần, tất cả công
việc Lãnh Nghị đều sắp xếp cho cấp dưới đâu vào đấy cả ...
Chiếc
áo cưới cũng đã được chuyển từ Luân Đôn về đây, chiếc áo cưới màu trắng
đó được làm hoàn toàn bằng thủ công, tầng tầng lớp lớp những lớp voan
mỏng như cánh ve xếp lên nhau, là thiết kế hở vai, trên tán váy có đính
tổng cộng 999 viên kim cương nhỏ, dưới bàn tay tài hoa của người thợ,
thoáng ẩn thoáng hiện, lóe sáng như những vì sao nhỏ ...
Lúc Lãnh Nghị trải chiếc áo cưới trước mặt Lâm Y, cô che miệng, thật lâu không
nói được tiếng nào. Chiếc áo cưới đẹp quá! So với trong tưởng tượng của
cô còn đẹp hơn rất nhiều!
'Đi đi, mặc thử cho anh xem!' Trên mặt Lãnh Nghị là nụ cười rạng rỡ, hắn thúc giục cô gái mau chóng đi thử áo.
Dưới sự giúp đỡ của những người làm, Lâm Y khoác lên người chiếc áo cưới có
giá trên trời kia, tán váy với vô số lớp voan lóe lên ánh sáng mê người
của những viên kim cương, bờ vai trắng nõn của cô gái lộ ra đầy dụ hoặc, gương mặt thanh thuần như một bức tranh, tất cả thật hoàn mỹ, cô gái
hệt như một nàng tiên vừa lạc xuống trần gian, khiến người ta có cảm
giác chỉ nhìn không thể đến gần.
Đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị
lúc này có vài giây dại ra, chỉ đến khi cô gái nhìn hắn nhoẻn miệng
cười, nụ cười như đóa hoa xinh đẹp nở rộ thì hắn mới hoàn hồn lại, giọng nói mê người lúc này có chút khàn, 'Y Y, xoay một vòng!'
'Được!' Cô gái tươi cười nhẹ nhàng xoay thân mình, tán váy với những lớp voan
mỏng như cánh ve xòe tung, rực rỡ như một đóa tuyết liên mới nở, lại như một nàng tiên đang rải xuống đất vô vàn những cánh hoa nhỏ, trên tán
váy xoay tròn, những viên kim cương nhỏ hợp thành một luồng sáng lóe
mắt, như một vầng hào quang phủ lên người cô gái, như mộng như ảo ...
Cô gái vong tình xoay tròn, giấc mơ lúc nhỏ thành sự thật, lúc này cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất ...
Chiếc váy trắng xoay tròn kia và chiếc váy trắng nho nhỏ xoay tròn bỗng chốc
dung hòa làm một, Lãnh Nghị vong tình đưa tay về phía cô gái: 'Y Y ...'
Cô gái ngả vào lòng người đàn ông, trên mặt bởi vì động tác vừa rồi cộng
với niềm hưng phấn mà phiếm hồng, đôi mắt đen láy lóe lên ý cười vui
sướng, bờ vai trần hoàn mỹ cùng những đường cong dụ hoặc của bộ ngực sữa ... vẻ đẹp đó, không có cách nào diễn tả!
'Y Y!' Lãnh Nghị mặc
kệ những người hầu đang đứng gần đó, cúi xuống nhẹ nhàng áp môi lên cánh môi anh đào, những người làm mỉm cười, tự giác rời khỏi phòng lưu lại
không gian cho một đôi bởi vì yêu nhau mà quên hết tất cả kia...
Trước hôn lễ một ngày, Lãnh Nghị cho người đến thành phố G đón mẹ của Lâm Y,
Lâm Dung đến thành phố H, lần này Lâm Dung không cự tuyệt bởi vì đây là
hôn lễ của con gái, bà hy vọng mình có thể tận mắt chứng kiến con gái
mặc áo cưới, làm cô dâu xinh đẹp, như vậy dù có rời khỏi thế giới này bà cũng an lòng!
Chiếc xe màu đen vừa dừng lại trước cổng chính thì Lâm Y đã chạy như bay ra đón, 'Mẹ!', Lâm Y vui vẻ ôm lấy mẹ mình thật
lâu cũng không buông ...
Lâm Y dẫn mẹ đi dạo quanh biệt thự, khi
hai người đến phòng sách của Lãnh Nghị, ánh mắt Lâm Dung rơi trên một
bức ảnh chụp gia đình treo trên tường, sóng mắt xao động dữ dội, bà đứng hồi lâu rồi mới chậm rãi bước đến, dừng lại trước tấm ảnh.
Lâm Y thấy vẻ mặt của bà, vội lên tiếng: 'Đây là người nhà của Lãnh Nghị!' Cô thấy mẹ mình vẫn nhìn chằm chằm bức ảnh đó, liền giới thiệu chi tiết
hơn, 'Đây là ba của Lãnh Nghị, đây là chú của anh ấy, còn đây là mẹ ...'
'Chú của Lãnh Nghị?' Lâm Dung thoáng chau mày, mắt vẫn không rời bức ảnh, 'Ông ta cũng họ Lãnh sao?'
'Phải đó!' Lâm Y mỉm cười đưa tay khoác lên vai mẹ, 'Chú ấy đương nhiên là họ Lãnh rồi ... có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ trước đây mẹ quen biết chú ấy?'
'Ồ, không quen!' Lâm Dung vội thu hồi tầm mắt, trong mắt tràn đầy nghi
hoặc, bà cố trấn tĩnh lại cất bước đi về hướng khác, dường như rất tùy ý hỏi, 'Ngày mai ... nhà họ Lãnh chắc sẽ không đến đúng không?'
'Đúng vậy, lần này chỉ mời các thân bằng quyến thuộc ở Trung Quốc thôi! Không nhiều người lắm!' Lâm Y cười nói, 'Lần sau lúc cử hành hôn lễ ở nhà thờ Paris, cả nhà của Nghị mới đến tham gia. Đến lúc đó mẹ cũng phải đi
nha!'
'Xa vậy, mẹ thực sự đi không nổi đâu!' Lâm Dung mỉm cười,
chợt bà dừng bước nhìn con gái: 'Y Y, mẹ mệt rồi, không đi nữa, mẹ muốn
nghỉ ngơi ...'
'Dạ được, con đi với mẹ!' Lâm Y hạnh phúc mỉm
cười, có mẹ với Lãnh Nghị, hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô
bên cạnh là một chuyện thật vui vẻ, cô khoác tay mẹ, vừa đi vừa nũng
nịu: 'Mẹ, tối nay con muốn ngủ với mẹ!'
***
Lãnh Nghị bao
cả một gian khách sạn năm sao để tổ chức hôn lễ, gần như có mặt đầy đủ
những người có danh vọng của thành phố H. Khi Lâm Y khoác tay Lãnh Nghị
bước xuống xe, trên người là chiếc áo cưới có giá trên trời, Lãnh Nghị
thì mặc một bộ lễ phục chỉnh chu, bộ quần áo được cắt may thủ công càng
hiển lộ vẻ tuấn mỹ và khí chất cao ngạo của hắn, phối hợp với vẻ thoát
tục của cô gái, quả thực hoàn mỹ vô khuyết khiến mọi người đều không
khỏi thốt lên những tiếng ngợi khen.
Gần như là đồng thời, bốn
phía pháo hoa nở rộ chiếu sáng cả bầu trời đêm, ánh đèn flash cũng không ngừng lóe sáng, trong tiếng ban nhạc hòa tấu khúc nhạc kết hôn hòa cùng tiếng vỗ tay rào rạt của tất cả mọi người, hai người bước vào đại sảnh
khách sạn, Lữ Thần và Trương Tiểu Mạn làm phù rể và phù dâu đi theo phía sau, người MC trên đài sớm đã chuẩn bị tất cả ...
Lâm Dung ngồi
cùng bàn với Uông Linh, nhìn con gái mắt bà ngân ngấn nước, Uông Linh
đưa một tờ khăn giấy cho bà, cười nhẹ: 'Khóc cái gì, hai người họ rốt
cuộc cũng có kết thúc tốt đẹp chị phải vui lên mới đúng chứ ...', Lâm Y
rốt cuộc vẫn là gả cho Lãnh Nghị, chuyện này đối với Uông Linh mà nói rõ ràng là một chuyện tốt, ít ra bà không cần lo lắng cho tương lai của
trường đại học H, cho tiền đồ của chính mình nữa!
Ngãi Mỹ ngồi
cùng với các đồng nghiệp ở LS quốc tế, Tương Huy và Trương Hiểu Hâm thì
ngồi cùng với các đồng nghiệp ở công ty quảng cáo JZ ... tất cả ánh mắt
đều dồn về phía đôi tân nhân hạnh phúc trên lễ đài, hâm mộ pha lẫn với
đố kỵ.
Về sau trong suốt một đoạn thời gian rất dài mọi người đều say sưa nói về một đêm xa hoa mộng ảo kia, mà các cô gái thì càng đối
với bộ áo cưới giá trên trời kia hâm mộ không thôi...