'Em không được rồi ...' Giọng Lâm Dung càng suy yếu, 'Anh đừng đăng báo, xin anh ... tha cho bọn trẻ ...'
'Anh biết rồi!' Từ Nhất Hạo cắn răng, bế bà xông thẳng vào phòng cấp cứu.
Lúc này Lãnh Nghị và Lâm Y đang ở trong phòng của Tịch Họa ở lầu ba, nhìn
Lữ Thần tiến hành kiểm tra cho cô, trên mặt Lữ Thần lộ ra nụ cười vui
vẻ: 'Tình trạng của Tịch Họa càng lúc càng tốt rồi, ngày cô ấy tỉnh lại
chắc cũng không còn xa nữa!'
Hàng mi dài của Lâm Y chớp nhẹ, cô
nhẹ mỉm cười, Lãnh Nghị hơi ngoảnh sang nhìn vẻ không được tự nhiên của
Lâm Y, khóe môi hắn nhẹ câu lên, một bàn tay lặng lẽ đưa sang nắm lấy
bàn tay nhỏ nhắn của cô, dùng sức nắm chặt, cô gái ngẩng đầu nhìn người
đàn ông bên cạnh, vẻ bất an trong mắt dần tan mất ...
Chính ngay lúc này quản gia đẩy cửa bước vào nói: 'Thiếu phu nhân, điện thoại của cô ở trong túi cứ đổ chuông mãi ...'
'Ờ, tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây!' Lâm Y quay đầu nhẹ giọng nói, mẹ còn chưa về, lúc này người gọi điện thoại rất có khả năng là mẹ.
Sau bữa cơm tối, sau khi mẹ đi dạo vườn hoa trở về thì nói với cô muốn ra
ngoài một chuyến gặp bạn bè cũ, Lâm Y cũng không để ý lắm, cô rất vui
khi thấy mẹ chịu ra ngoài bởi vì như vậy chứng tỏ sau này có lẽ mẹ sẽ
đồng ý ở lại thành phố H cùng cô.
Lâm Y buông tay Lãnh Nghị đi
theo quản gia xuống lầu; điện thoại của cô reo rồi lại ngừng, ngừng rồi
lại reo, lúc Lâm Y lấy ra thì nó vẫn đang đổ chuông không ngừng, nhưng
đập vào mắt cô là một dãy số lạ, không biết vì sao, một dự cảm chẳng
lành chợt dâng lên trong lòng. Lâm Y mím môi, nhẹ ấn lên màn hình đón
nghe: 'Alo...'
Lời còn chưa nói hết thì đã nghe giọng nói có chút bất mãn từ đầu bên kia: 'Xin hỏi là Lâm Y tiểu thư con gái của bà Lâm
Dung phải không?', sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, người bên
kia vội nói, 'Mẹ của cô xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện!'
Lâm Y
ngẩn người, trong mắt thoáng qua một tia khiếp sợ, cô vội chạy ra cửa
vừa hay gặp Lãnh Nghị đang từ lầu ba bước xuống, hắn nhìn Lâm Y vẻ mặt
kinh hoảng vội vàng chạy ra ngoài thì vội đuổi theo: 'Y Y, xảy ra chuyện gì?'
'Mẹ em ... xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện ...' Giọng Lâm Y đứt đoạn, chân vẫn không ngừng bước, Lãnh Nghị vẫn theo sát phía sau
...
Khi Lãnh Nghị và Lâm Y đến được phòng cấp cứu của bệnh viện
đó thì bác sĩ đã phủ một tấm drap trắng lên người Lâm Dung, đờ đẫn đứng
bên giường là một bóng dáng cao gầy, Từ Nhất Hạo! Áo ông nhuộm đỏ những
dấu máu, trên mặt lộ rõ vẻ đau xót và bi thương, đôi mắt hẹp dài thẫn
thờ nhìn tấm drap trắng đang phủ trên mặt Lâm Dung...
Bước chân
Lâm Y trong khoảnh khắc đó như đình trệ, mặt cô tái nhợt, đôi mắt đenláy nhìn về chiếc giường đang phủ drap trắng, đáy mắt tràn đầy vẻ tuyệt
vọng, 'Mẹ ...' Cô hoảng loạn thì thào, giọng nói kia trống rỗng, mờ mịt
như không phải của cô.
Một vị bác sĩ đeo kính trắng đi về phía
Lâm Y, giọng ông vọng đến bên tai Lâm Y: 'Cô là con gái của bà Lâm phải
không? Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!', nói rồi ông thong thả
rời đi.
Không ... Chắc chắn không phải là mẹ mình, mẹ trước khi
ăn cơm tối còn ngồi nói chuyện với mình, mẹ là người thân duy nhất của
mình, sao có thể bỏ mặc mình không lo chứ?! Nhất định là bác sĩ nhầm lẫn rồi!
Lâm Y lê từng bước đến bên giường, bàn tay run rẩy hướng về phía tấm drap trắng mang theo một tia hy vọng mong manh! Cô hy vọng khi cô lật tấm drap lên nhìn thấy một gương mặt xa lạ thì thật là một
chuyện vui mừng xiết bao!
Bàn tay run run đó khi chạm đến tấm
drap mỏng thì dừng lại giây lâu; 'Y Y ...' Lãnh Nghị từ phía sau ôm lấy
cô gái, muốn dùng hơi ấm từ người mình sưởi ấm cho thân thể lạnh như
băng của cô.
Rốt cuộc cô gái cũng không có dũng khí lật tấm drap
kia lên, cô rụt tay về, vô lực tựa vào trong ngực Lãnh Nghị, thì thào:
'Nghị, đó không không phải mẹ em! Nhất định là họ nhầm lẫn rồi!'
'Ừ ừ ... không phải!' Lãnh Nghị siết cô gái vào lòng, thấp giọng an ủi.
'Đúng là mẹ cô!' Đột nhiên người đàn ông cao gầy đứng bên kia giường cất
giọng lạnh như băng nói, cả người Lâm Y run lên, cô đờ đẫn quay nhìn
sang Từ Nhất Hạo, thấy trong mắt ông tràn ngập bi thương nhưng, vì sao
ánh mắt ấy lại lạnh lùng như vậy? Lâm Y khẽ rùng mình, đó là ba của cô
sao? Vì sao trong ánh mắt ông nhìn cô lại có hận?
Từ Nhất Hạo
bước từng bước đến gần Lâm Y, khóe môi chợt câu lên một nụ cười lạnh,
giọng nói mang đầy hận ý: 'Là cô hại chết mẹ mình!' Sự khiếp sợ phút
chốc dâng lên trong lòng Lâm Y, thân thể run rẩy không thôi, nếu không
có Lãnh Nghị ôm lấy chắc là cô đã sớm té ngã xuống đất.
'Từ Nhất Hạo!' Lãnh Nghị chau mày, trong mắt lộ vẻ sắc bén, lạnh giọng quát, 'Y Y là con gái ông!'
Từ Nhất Hạo nhìn Lâm Y, trong mắt lúc này chỉ còn nỗi phẫn hận như muốn
giết người, ông nhìn Lâm Y đang run rẩy không ngừng trong lòng Lãnh
Nghị, giọng càng lạnh lẽo vô tình: 'Cô ta không phải con gái tôi! Nếu
như không phải vì cô ta, tôi và Như Thanh cũng sẽ không đi tới bước này! Là cô ta hại chết Như Thanh!'
Lâm Dung chết nhưng đây không phải là mục đích mà Từ Nhất Hạo muốn đạt được! Hai mươi mấy năm trước ông
yêu bà điên cuồng vì thế khi hận, ông hận tới tận xương; nhưng giờ tất
cả đều đã không còn, yêu hận của ông toàn bộ đã rời ông mà đi! Giờ phút
này ông mới phát hiện, thì ra lòng của ông sớm đã theo Lâm Dung mà đi...
Nỗi đau đè nén trong nội tâm hơn hai mươi năm qua toàn bộ đều bộc phát trong một khoảnh khắc này ...
Lãnh Nghị kinh ngạc trừng mắt nhìn Từ Nhất Hạo, thân thể nhỏ nhắn trong lòng hắn cũng run rẩy không ngừng, Từ Nhất Hạo gật đầu, giọng nói đầy phẫn
hận, rành mạch từng chữ một, 'Hai người là anh em! Lãnh Thành mới là cha của cô ta!'
Như bị sét đánh, Lãnh Nghị ngẩn người, đôi mắt sắc
bén có vài giây mơ hồ; Lâm Y cũng trừng mắt nhìn Từ Nhất Hạo bằng ánh
mắt không thể tin được, ánh mắt đó như đang đối mặt với ngày tận thế rồi cô thấy trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa, thân thể mềm nhũn
ngất đi trong tay Lãnh Nghị ... Theo bản năng Lãnh Nghị siết chặt đôi
tay, dùng sức ôm lấy cô gái lúc này đã mê man bất tỉnh.
Giọng nói của Từ Nhất Hạo như một loại ma chú lãng đãng khắp căn phòng: 'Các
người nên cảm tạ tôi tối qua không tuyên bố bí mật này trong hôn lễ của
các người, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên cho các người qua một
đêm tân hôn hoàn mỹ ...'
Lãnh Nghị rốt cuộc hoàn hồn lại, ánh mắt sắc như dao bắn về phía Từ Nhất Hạo, lạnh giọng nói: 'Ông có chứng cứ
gì chứng minh Y Y không phải là con ông mà là con của chú tôi?'
'Có!' Mắt Từ Nhất Hạo đỏ rực bi thương, 'Nhưng tôi sẽ không đưa cho cậu, tôi
sẽ đưa cho giới truyền thông! Tôi muốn nhà họ Lãnh các người không ngẩng đầu lên được!' Lúc này ông đã hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa hứa
với Lâm Dung, ông chỉ đắm mình trong nỗi đau xót mất đi người mình yêu,
đắm mình trong khoái cảm đã trả được mối hận trong lòng!
Lãnh
Nghị thoáng nheo mắt, quan sát Từ Nhất Hạo rồi cười lạnh: 'Từ tiên sinh, tôi theo ông đến cùng!' Nói rồi hắn ôm lấy thân thể mềm nhũn của Lâm Y
xông vội ra phòng cấp cứu ...
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Từ
Nhất Hạo, ông ngẩn người đứng đó thật lâu mới chậm rãi lê chân đến bên
giường, bàn tay run run đưa lên nhấc một góc tấm drap trắng, nhìn gương
mặt đã không còn sức sống nhưng điềm tĩnh của bà, những ngày ngọt ngào
ân ái xưa chợt hiện lên trong đầu, trong mắt ông tràn ngập nỗi đau xót,
ông đã từng yêu bà đến thế, yêu hết lòng, yêu bằng cả sinh mạng mình vậy mà, bà lại phản bội ông ...
Nhưng trong hơn hai mươi năm qua,
chỉ có mình ông biết, ông hoàn toàn không vui vẻ, ông cố gắng quên nhưng không cách nào quên ... Khi ông lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Y trong buổi tiệc của hiệp hội thương mại, trên gương mặt cô ông loáng thoáng tìm
lại được hình bóng năm nào của Lâm Như Thanh thì ông liền không có cách
nào tiếp tục giả vờ bình tĩnh được nữa, ông hận Lâm Dung, hận Lãnh
Thành, người năm đó tự xưng là Lâm Thành, hận con gái của họ!
Ông muốn nhà họ Lãnh trở thành trò cười của thiên hạ, muốn nhìn thấy bộ
dạng đau lòng tuyệt vọng của Lâm Như Thanh! Giờ ông đã được toại nguyện
rồi nhưng vì sao, vì sao trong lòng lại bi thương đến vậy? Vì một chút
vui vẻ khi được báo hận kia mà ông để Như Thanh phải trả giá bằng tính
mạng của mình ...
Như Thanh, đây là sự trừng phạt dành cho bà ... Từ Nhất Hạo đau đớn khép mắt lại, khuỵu chân quỳ bên giường bệnh, lúc
này một chiếc xe màu đen thắng lại trước cửa bệnh viện, Lưu Dũng dẫn
theo mấy vệ sĩ xông vào phòng cấp cứu ...
Gần như là đồng thời, ở cửa biệt thự họ Từ ở Paris cũng có một chiếc xe dừng lại, từ trên xe
bước xuống mấy người nước ngoài mắt xanh tóc vàng xông thẳng vào cửa
biệt thự ...
Mà lúc này, trong một phòng bệnh gần phòng cấp cứu,
Lâm Y an tĩnh nằm trên giường bệnh, một người bác sĩ trong chiếc áo
trắng giúp cô kiểm tra rồi đứng sang bên cạnh, mày chau chặt nói với
Lãnh Nghị: 'Lãnh tiên sinh, phu nhân chỉ vì thương tâm quá độ mà thôi,
không có gì nghiêm trọng, rất nhanh sẽ tỉnh lại!'
Lãnh Nghị nhẹ
gật đầu, hắn lẳng lặng ngồi bên giường bệnh nhìn Lâm Y, bác sĩ trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi: 'Lãnh tiên sinh, vậy di thể của mẹ của phu nhân
xử lý thế nào? Có cần bệnh viện hỗ trợ xử lý không?'
Đôi mắt đen
thẳm của Lãnh Nghị lóe lên, hắn mím môi, suy nghĩ thật lâu mới nhẹ giọng nói: 'Cứ để tạm ở đây, vợ tôi lúc tỉnh lại còn phải nhìn bà một lần!'
'Được!' Vị bác sĩ trả lời rồi dè dặt hỏi: 'Lãnh tiên sinh còn gì dặn dò không?'
Lãnh Nghị đăm chiêu giây lát rồi trầm giọng: 'Mẹ vợ tôi vì sao mà chết?'
'Ồ, là thế này, lúc vị tiên sinh kia đưa bà đến bệnh viện thì tim bà đã
ngừng đập... là trái tim xảy ra vấn đề, nghe vị tiên sinh kia nói, mẹ vợ ngài đã từng làm phẫu thuật ghép tim, chúng tôi đoán rằng đó là do trái tim ghép có hiện tượng bài xích nhưng không được chữa trị kịp thời vì
thế sau khi bị kích thích quá độ thì ...'