Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 210: Hỏi thế gian tình là gì? (3)



Lại qua một lúc nữa, quản gia tiến vào báo cáo: 'Lưu Dũng xin gặp ngài!', Lãnh Nghị chỉ nhẹ gật đầu, quản gia lập tức rời đi rồi Lưu Dũng đẩy cửa bước vào, hắn đưa cho Lãnh Nghị hai tờ giấy giám định.

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị dừng lại thật lâu trên hai tờ giấy giám định, đáy mắt âm trầm, phòng sách im lặng như tờ, thật lâu sau hắn mới nhàn nhạt nói: 'Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý!', Lưu Dũng gật đầu rời đi.

Lại ngồi đăm chiêu thật lâu rồi Lãnh Nghị cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, ấn phím, rất nhanh điện thoại đã nối đến máy của Lãnh Thành ở Paris, chờ mấy hồi chuông, đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Lãnh Thành: 'Nghị, tìm chú có chuyện gì?' Lúc này ở Paris đã quá nửa đêm, Lãnh Thành là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

'Chú', Lãnh Nghị do dự một lúc sau mới lên tiếng, '... xin lỗi, trễ như vậy còn gọi điện làm phiền chú, cháu ... muốn hỏi chú một chút việc riêng tư ...'

Bên kia sóng mắt Lãnh Thành thoáng xao động, trầm tư giây lâu rồi cười nhẹ: 'Được, cháu cứ hỏi!'

Lãnh Nghị mím môi, 'Lúc chú còn trẻ, có biết một diễn viên múa nào tên Lâm Như Thanh hay không?'

Mắt Lãnh Thành dần trở nên sắc bén, ông dường như đang nhớ lại điều gì, lại như đang suy đoán mục đích Lãnh Nghị hỏi đến chuyện này; hai đầu điện thoại đều trầm mặc thật lâu, Lãnh Nghị lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của chú mình, thật lâu sau mới nghe Lãnh Thành nhẹ giọng nói: 'Biết, là chuyện lâu lắm rồi!'

Lãnh Nghị chậm rãi nhắm mắt, hắn mím môi, thật lâu mới thấp giọng hỏi: 'Cháu muốn nghe chuyện giữa hai người ...'

Thoáng ngẩn người rồi Lãnh Thành cười nhẹ: 'Lúc đó cô ấy nói với chú là cô ấy đã kết hôn rồi, đã có chồng ...'

Đầu bên kia lại một hồi im lặng, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn thấp giọng nài nỉ: 'Có thể nói rõ hơn cho cháu không?'

'Ừ', sóng mắt Lãnh Thành thoáng xao động, ông chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường, mắt nhìn mông lung trong bóng đêm dường như đang nhớ lại điều gì, lát sau mới nhẹ giọng nói, 'Cháu muốn nghe lắm sao?'

'Dạ!', Lãnh Nghị dứt khoát trả lời.

Lãnh Thành mím môi, bắt đầu hồi tưởng lại, lúc đó nhà họ Lãnh còn ở trong nước, chàng thanh niên Lãnh Thành lúc đó đến Pháp du học, Lâm Như Thanh thì đi theo đoàn biểu diễn đến Pháp lưu diễn, buổi tối hôm đó, Lãnh Thành và bạn học của mình cùng đến xem biểu diễn nên mới biết được cô diễn viên trụ cột của đoàn múa, Lâm Như Thanh!

Vẻ đẹp của Lâm Như Thanh trên sân khấu khiến Lãnh Thành vừa gặp đã xiêu lòng, ông phí hết tâm tư lại nhờ vào mối hảo cảm khi cùng là người Trung Quốc gặp nhau ở một đất nước xa lạ nên mới hẹn được Lâm Như Thanh đi ăn cơm, ông tự giới thiệu với Lâm Như Thanh mình họ Lâm, tên là Lâm Thành, mà dường như Lâm Như Thanh cũng rất có hảo cảm với người thanh niên nho nhã, anh tuấn này ...

Vì vậy chàng thanh niên Lãnh Thành năm đó gần như bỏ hết tất cả điên cuồng theo đuổi Lâm Như Thanh, cùng cô đi theo đoàn lưu diễn khắp nước Pháp ... nhưng Lâm Như Thanh nói với hắn cô đã có gia đình, đã kết hôn ... nhưng tình yêu nồng nhiệt vừa mới bùng lên khiến Lâm Thành mặc kệ tất cả, thậm chí là sau khi Lâm Như Thanh trở về nước cũng trở về Trung Quốc tìm cô, tuy rằng Lâm Như Thanh luôn cự tuyệt...

Lãnh Thành rốt cuộc cũng bó tay, chỉ đành bỏ cuộc, quay lại nước Pháp tiếp tục học hành, sau này cũng không trở lại Trung Quốc nữa, mãi đến khi xảy ra chuyện tiểu Lãnh Nghị bị bắt cóc, cả nhà họ Lãnh đều dọn đến nước Pháp ...

Nói đến đây, Lãnh Nghị lại nghe đầu bên kia im lặng thật lâu rồi giọng nhàn nhạt của Lãnh Thành mới lại vang lên: 'Nghị, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại hỏi chú mấy chuyện xưa đó?'

Lãnh Nghị suy nghĩ một hồi rồi thấp giọng nói: 'Chú, năm đó chú thật lòng yêu Lâm Như Thanh sao?'

Sóng mắt Lãnh Thành thoáng xao động, ông cười nhẹ: 'Năm đó tuổi trẻ, đối với tình yêu có chút bồng bột ...'

'Vậy sau đó ... vì sao chú lại bỏ cuộc?' Lãnh Nghị hỏi tiếp.

Đầu bên kia lại im lặng hồi lâu, Lãnh Thành híp mắt trầm tư, vì sao năm đó bỏ cuộc? Đời này những chuyện ông từ bỏ thực sự quá nhiều! Ông vãn luôn sống trong bóng ma nặng nề đó, ông vẫn luôn lý trí như vậy, Lâm Như Thanh là lần điên cuồng duy nhất của ông, vì cô, ông gần như quên mất sứ mệnh của mình, quên mất lời thề của mình ... nhưng sự điên cuồng của ông rốt cuộc vẫn không được đền đáp ... ông chỉ đành buông tay ...

'Chú ...' Đầu bên kia tiếng Lãnh Nghị kéo Lãnh Thành ra khỏi dòng hồi ức, ông ho khan một tiếng, vẻ thoải mái nói: 'Cô ấy có chồng rồi, cô ấy nói rất yêu chồng của mình cho nên ... chú chỉ đành buông tay!'

'Ân', Lãnh Nghị nhẹ đáp một tiếng, trong lòng hắn hơi nhẹ nhõm một tí, cúi đầu thoáng suy nghĩ rồi mới dè dặt nói: 'Y Y chính là con gái của Lâm Như Thanh, Lâm Như Thanh tối hôm qua đã qua đời rồi!'

Thân thể đang tựa vào đầu giường của Lãnh Thành run nhẹ, trong bóng đêm mắt ông càng thêm âm trầm, mông lung nhìn ra ngoài, lòng cũng nhẹ run lên đau đớn!

Như Thanh, cô gái xinh đẹp như thiên thần ngày xưa đã chết rồi? Lâm Như Thanh từng là giấc mộng của ông, nhưng từ sau lần chia tay ở thành phố H đó ông chưa từng gặp lại cô! ... Đối với ông mà nói, một đoạn tình cảm này đã trở thành dĩ vãng, đã phủ kín bụi...

Chỉ có điều Lãnh Thành không ngờ, qua hơn hai mươi năm lại có người nhắc đến đoạn chuyện xưa này với ông, hơn nữa Lâm Y lại chính là con gái của Lâm Như Thanh! Chẳng trách từ lần đầu tiên gặ mặt ông đã cảm thấy trên gương mặt đó có chút gì như đã quen, nhưng cảm giác đó qua đi rất nhanh, ông cũng không có tâm tư đi truy cứu xem rốt cuộc là gì bởi vì đối với ông mà nói, tất cả đều đã qua đi! Ông còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm!

Mà giờ, Lâm Như Thanh đã đi rồi!

Lãnh Nghị nghe đầu bên kia thật lâu cũng không có âm thanh nào, rõ ràng tin tức này đối với người ở đầu bên kia mà nói có sức oanh tạc tương đối lớn! Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: 'Chú ... có muốn trở lại gặp mặt lần cuối không?'

Lãnh Thành nãy giờ ngẩn người trên giường chợt bừng tỉnh lại, đôi mắt âm trầm lóe sáng trong bóng tối, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, 'Thật không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy ... Nghị, chú ... không về đâu! Không làm phiền họ ...'

'Dạ ...' Lãnh Nghị hơi híp mắt, đáy mắt một mảnh âm trầm, hắn hỏi dò: 'Chú, mẹ của Y Y trước giờ đều một mình nuôi con khôn lớn, hai mươi mấy năm ... chuyện này chú biết không?'

Lãnh Thành thoáng ngẩn người, đáy mắt gợn sóng, lát sau mới nói: 'Chú .. thật sự không biết!'

'Vậy chú có biết ba của Y Y là ai không?' Lãnh Nghị cắn môi, hỏi tiếp.

'Không biết ...' Giọng Lãnh Thành đã bình tĩnh trở lại, '... cũng chưa gặp!'

'Ồ ...' Lãnh Nghị trầm tư giây lát mới nhẹ giọng nói, 'Xin lỗi đã làm phiền chú, khuya rồi ... cháu cúp máy đây!'. Nhẹ buông điện thoại xuống, Lãnh Nghị tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ.

Lúc này cửa phòng sách chợt bị đẩy ra, Lâm Y mặc chiếc áo ngủ mỏng, đi chân trần xuất hiện nơi cửa, vẫn là vẻ mặt lo lắng và kích động như tối qua, khi nhìn thấy Lãnh Nghị ngồi sau bàn làm việc thì mới thở phào một tiếng, ý cười mới dần lộ ra trên mặt.

'Y Y ...' Lãnh Nghị ngẩn người, vội đứng bật dậy đi về phía cô gái, bế cô lên, giọng nhu hòa: 'Sao không phủ thêm áo khoác, như vậy dễ bị cảm lạnh lắm!'

'Nghị, anh sẽ không rời xa em phải không?' Lâm Y nằm trên cánh tay người đàn ông, đôi mắt đen láy khiếp sợ nhìn hắn, khi cô vừa thức giấc thì không thấy người đàn ông đâu, trong lòng bất giác tràn ngập lo lắng.

Lòng Lãnh Nghị như thắt lại, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô gái, 'Y Y, anh sẽ không bao giờ rời xa xem, biết không? Không bao giờ!' Nụ cười trên mặt cô gái như hoa nở rộ, cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn.

Đẩy cửa phòng ngủ, Lãnh Nghị nhẹ nhàng đặt cô gái xuống giường, hai tay cô vẫn vòng qua cổ hắn, đôi mắt đen láy nhìn gương mặt anh tuấn kia chằm chằm như khẩn cầu, Lãnh Nghị nhẹ câu môi cười, dịu giọng nói: 'Anh sẽ cùng em ...', lúc này cô gái mới chậm rãi nới tay ra.

Lãnh Nghị lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô gái, lưng tựa vào thành giường để cô tựa vào ngực mình, cô gái dán mặt lên lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, người đàn ông nhè nhẹ vỗ về sống lưng của cô gái, trấn an cõi lòng đau thương của cô.

Thật lâu sau, cô gái đột nhiên lại nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và sợ hãi, cô mấp máy cánh môi, yếu ớt hỏi: 'Nghị, anh ... không phải là anh trai em, phải không?' Cô rốt cuộc vẫn không yên lòng được ...

'Dĩ nhiên không phải, anh là chồng em, Y Y!' Người đàn ông cúi xuống, đáy mắt một mảnh nhu tình, hắn chậm rãi ôm siết cô gái vào lòng.

Sáng hôm sau, Lãnh Nghị bước vào căn phòng ngầm dưới đất của căn biệt thự ngoài ngoại ô, Từ Nhất Hạo đang bị bí mật giam giữ ở đây; vừa nhìn thấy Lãnh Nghị bước vào, Từ Nhất Hạo tức giận rống lên: 'Lãnh Nghị, cậu dám giam cầm phi pháp! Cậu có biết thân phận của tôi là gì không? Sự mất tích của tôi sẽ đánh động đến rất nhiều các bộ ngành của chính phủ!'

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười lạnh: 'Từ Nhất Hạo, ông không ở chỗ của tôi thì cũng phải vào sở cảnh sát thôi, ông sai khiến người bỏ độc cho Tịch Họa, khiến cô ấy không tỉnh lại được, ông còn sai người giết chết tên họ Lý cùng cô hộ lý Tiểu Hồng... những tội danh này còn không đủ sao?'

Từ Nhất Hạo sầm mặt, lạnh giọng nói: 'Cậu có chứng cứ gì chứng minh những chuyện kia là do tôi làm?'

'Vợ của ông đã khai hết tất cả rồi!' Lãnh Nghị cười lạnh, sắc bén nhìn hắn, 'Những chuyện này ông đều không thể thoát khỏi liên can!'

'Cậu bắt Vương Khiết?' Từ Nhất Hạo chau mày rống giận, 'Lãnh Nghị, cậu thực độc ác!'

'So với hai vợ chồng ông, tôi còn kém xa! Tịch Họa các người muốn hại, Y Y các người cũng muốn hại!' Giọng Lãnh Nghị trầm thấp mà lạnh như băng, 'Tôi muốn bắt ông từ lâu rồi, chỉ nể tình ông là ba của Y Y nên mới không làm vậy! Giờ ông đã nói mình không phải ba cô ấy, vậy tôi yên tâm mà làm rồi!'

Từ Nhất Hạo bật cười ha hả, 'Cậu với em gái cậu thật sự là nặng tình, hơn nữa còn không biết xấu hổ chút nào!'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.