Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 212: Ấm áp chở che (2)



Rất nhanh Lữ Thần đã chạy đến, nghe Lãnh Nghị nêu ý kiến của mình, hắn mỉm cười: 'Cũng được, ở chỗ của tôi lúc nào cũng có hộ lý chăm sóc, mà cũng tiện cho tôi hơn, không cần mỗi ngày đều chạy đến đây!' Lữ Thần vội gọi điện thoại về bệnh viện nhờ thu xếp phòng bệnh cho Tịch Họa rồi ngay chiều hôm ấy, đưa Tịch Họa trở lại bệnh viện của Lữ Thần lần nữa ...

Lúc Tịch Họa đi Lâm Y đã thức dậy, cô lẳng lặng bước ra khỏi phòng, cô nghe nhiều tiếng bước chân sau đó nhìn thấy mấy người đang dọn những dụng cụ y tế xuống; Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô nhớ đến cô gái nằm trong căn phòng trên lầu ba, lòng không hiểu sao có chút khẩn trương, bước chân không khống chế được bước nhanh về phía cầu thang.

Đứng ở đầu cầu thang lầu hai, Lâm Y rất nhanh đã nhìn thấy Lữ Thần từ lầu ba bước xuống, trên tay hắn ôm một người, mái tóc dài và váy trắng xõa tung trong tay hắn... Mắt Lâm Y trong chớp mắt có chút mê mang, cô nhớ người ôm cô gái này là Lãnh Nghị, vì sao giờ lại trở thành Lữ Thần chứ?

Lãnh Nghị đi phía sau Lữ Thần, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Y, 'Y Y ...' Lãnh Nghị nhẹ giọng gọi, vội sải bước vượt qua Lữ Thần đi đến bên cạnh Lâm Y, đưa tay khoác lên vai cô.

Lữ Thần đi qua bên cạnh Lâm Y, mỉm cười như chào cô rồi tiếp tục ôm Tịch Họa xuống lầu; ánh mắt mê mang của Lâm Y dõi theo bóng lưng của Lữ Thần, sau đó dời đến trên mặt Lãnh Nghị, hắn sâu thẳm nhìn cô, đáy mắt một mảnh nhu hòa, 'Y Y, cô ấy phải về bệnh viện rồi... về sau em không cần sợ nữa ...'

Vẻ mê mang trong mắt Lâm Y dần tan mất, cô nhìn Lãnh Nghị, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, tươi mát thanh thuần như bông hoa bách hợp sau cơn mưa, cô gái này sau khi bị mất trí nhớ, ánh mắt càng thêm mê mang, càng khiến cô nhìn giống như một nàng tiên từ trên trời xuống, không nhiễm chút bụi trần ...

Vẻ đẹp và sự yếu ớt bất lực của cô khiến lòng Lãnh Nghị không ngừng xao động, môi hắn nhẹ câu lên nụ cười, hai tay ôm siết cô gái vào lòng, môi nhẹ lướt qua tóc cô gái: Y Y, anh không tin em là em gái anh! Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em!

Ngày hôm sau Lãnh Nghị dẫn theo Lâm Y đi làm, giống như thật lâu thật lâu trước đây. Xe dừng lại trước cổng LS quốc tế, Lãnh Nghị nắm tay cô bước xuống xe, đi xuyên qua đại sản đến thang máy, tất cả những nhân viên nhìn thấy họ đều gật đầu chào: 'Lãnh tổng, Lãnh phu nhân!'

Cô gái ngước đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông bên cjanh, hắn cũng lẳng lặng nhìn cô cười, nụ cười trên mặt cô gái như sóng gợn mặt hồ, dần dần lan khắp gương mặt.

Lãnh Nghị ngồi nơi bàn làm việc xử lý công sự, cô gái thì ngồi nơi sofa, lặng lẽ lật tạp chí; Lãnh Nghị đi họp, cô gái thì lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn trong phòng họp, gần đến giờ nghỉ trưa, Ngãi Mỹ bước vào thông báo: 'Lãnh tổng, Trương Tiểu Mạn muốn gặp phu nhân!'

'Để cô ấy vào đi!' Lãnh Nghị liếc sang cô gái đang ngồi nơi sofa đọc sách, sóng mắt xao động.

Tiểu Mạn đẩy cửa bước vào, cô lo lắng nhìn Lãnh Nghị đang ngồi sau bàn tổng giám đốc khẽ gật đầu chào rồi nhìn sang Lâm Y đang ngồi nơi sofa, nghe nói mẹ của cô qua đời vào buổi tối sau hôn lễ một ngày, bởi vì tim phát bệnh nên qua đời đột ngột, Lâm Y chịu đả kích nên thần trí luôn lâm vào trạng thái khẩn trương...

Tiểu Mạn chậm rãi đi đến bên sofa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, nhẹ giọng nói: 'Lâm Y ...', mắt Lâm Y lúc này mới dời khỏi quyển tạp chí, xoay người nhìn Tiểu Mạn đang đột ngột xuất hiện bên cạnh, cô nhìn Tiểu Mạn chằm chằm, chừng như đang lục tìm trong trí nhớ, thật lâu sau mới mỉm cười, 'Cô là bạn của tôi ...'

Trương Tiểu Mạn ngẩn người, Lâm Y dường như đã quên mất cô, vành mắt Tiểu Mạn ngấn nước, suýt nữa thì rơi lệ trước mặt Lâm Y, giọng nói cũng nghèn nghẹn: 'Lâm Y, mình là Tiểu Mạn, bạn tốt của bạn đó ... Quên rồi sao? Lúc trước khi chúng ta học cùng nhau, còn ngủ chung trong phòng ký túc xá ...'

Khóe môi Lâm Y ý cười càng sâu, đôi mắt đen láy nhìn Tiểu Mạn, ngời sáng, nhẹ giọng kêu: 'Tiểu Mạn ...'

'Ân...' Tiểu Mạn khoác tay lên vai Lâm Y, đầu gật như bằm tỏi, 'Lúc đó chúng ta mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau ... còn đua chạy thang lầu ...'

Lâm Y mỉm cười gật đầu, trong mắt như có một tia nắng mặt trời rọi đến... Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, mấy ngày nay, lần đầu tiên hắn thấy trong mắt cô gái rạng rỡ như vậy, hắn chậm rãi đứng dậy đi về phía sofa, ngồi đối diện với hai cô gái, nhìn họ.

Tiểu Mạn thả tay ra khỏi vai Lâm Y, vành mắt phiếm hồng nhìn Lãnh Nghị ở phía đối diện, cô nhìn thấy trên gương mặt lạnh mạc mà tuấn mỹ của tổng giám đốc lộ ra nụ cười: 'Tiểu Mạn, tối hôm nay gọi các bạn đồng học cùng đến, ân, tới nhà chúng ta, tổ chức một bữa tiệc nhỏ, được không?'

'Đến nhà ... hai người ... tổ chức tiệc?' Tiểu Mạn quả thực không dám tin vào tai mình, ai cũng biết Lãnh tổng của các cô ghét nhất là ồn ào, không thích náo nhiệt, lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi người vì vậy cho dù Lâm Y kết hôn, một đám bạn học tốt cũng không quá dám thân cận với Lâm Y.

Nhưng hiện giờ vị tổng giám đốc mặt lạnh này lại chính miệng mời họ đến chơi?!

'Ân, từ tối hôm nay, nếu các cô thích mỗi ngày đều có thể đến chơi, thích ăn thích chơi thế nào, tùy ý các cô ...' Giọng Lãnh Nghị đầy từ tính mê người, 'Cùng Y Y chơi thật vui vẻ ...' Lãnh Nghị đã hiểu, Lâm Y cần là tình thân, tình yêu và cả tình bạn...

Gần tối, Tiểu Mạn oai phong chỉ huy tài xế của công ty lái xe đưa mười mấy bạn học đại học cùng đến biệt thự, một đám líu ríu cười đùa đi xuyên qua vườn hoa lớn của biệt thự, dưới sự quan sát của đám người làm tiến vào đại sảnh nhưng khi họ vừa nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ phi phàm ngồi bên cạnh Lâm Y trong đại sảnh, trên mặt là sự lãnh liệt và khí chất cao ngạo trời sinh kia thì cả đám đều im bặt.

Lâm Y mỉm cười nhìn một đám bạn học cả trai lẫn gái trước mặt, Lãnh Nghị nói họ đều là bạn học thời đại học của cô, hôm nay đặc biệt đến chơi với cô.

Nhìn thấy đám bạn học nhất thời im bặt, Lâm Y ngước nhìn Lãnh Nghị, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, hắn khoác vai Lâm Y đi về phía đám bạn học, dừng lại trước mặt họ, giọng thản nhiên: 'Y Y cần mọi người, mọi người cứ tận tình vui chơi, cần gì thì cứ bảo với quản gia và các người hầu, tôi ... không làm phiền mọi người ...'

Nói rồi Lãnh Nghị quay lại, nhẹ vuốt mái tóc dài của Lâm Y, giọng thật nhu hòa: 'Y Y, em với các bạn chơi vui vẻ, anh đến phòng sách trên lầu, có chuyện gì cứ lên tìm anh, được không?'

'Ân ...' Lâm Y nhu thuận gật đầu nhìn người đàn ông mỉm cười, như thế này cô cảm thấy mình sẽ không còn cô độc nữa, không cần phải sợ nữa ...

Khi bóng Lãnh Nghị dần khuất nơi góc cầu thang, một đám người vất vả đè nén nãy giờ rốt cuộc bật lên một tràng hoan hô, nắm tay Lâm Y, ôm cô, thăm hỏi đủ điều sau đó tản ra khắp nơi tìm kiếm thứ mà mình thích ...

Sau cùng không biết là ai đề xuất ý kiến, một đám người bảo quản gia chuẩn bị lò nướng cùng thức ăn, bày ở một góc vườn hoa, dưới ánh trăng bắt đầu nướng đồ ăn, uống rượu, nhớ lại những giờ phút vui vẻ của thời sinh viên ...

Mùi khói, mùi thức ăn khét, mùi rượu, tiếng cười đùa, tiếng thét chói tai ồn ào xen lẫn với nhau khiến cho hoa viên của Lãnh gia trước giờ luôn yên tĩnh sạch sẽ nhất thời không khác gì cái chợ ...

Quản gia thoáng chau mày, tình cảnh này không biết thiếu gia có chịu nổi hay không; đám người làm càng bị chấn động mạnh hơn khi nhìn thấy đám người tuổi trẻ đang quậy ngút trời kia, bọn họ làm sao dám chơi đùa như vậy trong khuôn viên nhà họ Lãnh chứ?

Lãnh Nghị lặng lẽ bước ra ngoài ban công, hắn nhìn xuống nơi góc kia của vườn hoa, một đám người đang vui vẻ đến quên cả trời đất, một chiếc bóng trắng mảnh khảnh đang ở trong đám người đó, cho dù là dưới ánh trăng mờ ảo hắn vẫn có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên ...

Đêm đến, một đám người chơi đến điên cuồng vẫn chưa có ý tản ra, họ dọn chiến trường từ ngoài vườn hoa vào trong nhà ... dưới lầu ẩn ẩn truyền đến tiếng đồ vật bị vỡ, một người hầu vội vã gõ cửa phòng: 'Thiếu gia, bọn họ ... có người uống say, đánh vỡ cái ... cái bình sứ cổ đời Tống rồi ...' Đó là đồ cổ chính tông đời Tống giá trị cả triệu nha! Là một trong những món đồ sưu tầm mà Lãnh Nghị thích nhất.

Đầu Lãnh Nghị cũng không ngẩng lên, tiếp tục đọc văn kiện trên tay, nhàn nhạt nói: 'Tùy họ chơi đi ...'

Lại một hồi nữa lại có người vội vã chạy lên: 'Thiếu gia, có người ói trong phòng khách, bộ sofa kia ... dơ hết rồi ...' Những chuyện thế này, chắc chắn thiếu gia sẽ không chịu nổi!

'Vậy ngày mai đổi một bộ khác là được rồi ...' Lãnh Nghị vẫn vùi đầu vào công việc, chỉ cần Y Y thấy vui là được rồi!

'Thiếu gia, có người ... đang trêu chọc vệ sĩ Tiểu Vương của chúng ta ...' Anh chàng vệ sĩ Tiểu Vương đó cũng khá đẹp trai, có hai bạn học nữ uống say, mượn rượu trêu chọc hắn ...

'Bảo Tiểu Vương ráng nhịn một chút ...'

Rốt cuộc cũng không còn ai lên báo cáo nữa, đám người làm đã biết có báo cũng vô ích! Bọn họ chỉ đành ngoan ngoãn đợi đám người kia điên xong rồi bắt đầu thu dọn tàn cuộc vậy ...

Thật lâu Lãnh Nghị rốt cuộc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẳm lóe lên, trầm tư giây lát sau đó chậm rãi cầm lấy điện thoại trên bàn ấn phím, lát sau giọng Lữ Thần vang lên từ đầu bên kia: 'Lãnh thiếu?'

Lãnh Nghị chậm rãi ngả người vào ghế, giọng bình thản: 'Lữ Thần, báo cáo giám định DNA của Từ Nhất Hạo và Y Y lúc nào mới có?'

Lần đó sau khi nói chuyện với Lãnh Thành, hắn cảm thấy phản ứng của ông đối với chuyện Lâm Dung tự mình nuôi lớn Lâm Y quá bình thản, điều này khiến hắn càng thêm hoài nghi chuyện Lâm Y là con của Lãnh Thành; tối hôm qua hắn đến rút máu Từ Nhất Hạo là để làm lại kiểm nghiệm DNA một lần, hiện giờ hắn thật sự mong biết được kết quả.

'Lãnh thiếu, chắc phải mấy ngày nữa mới có kết quả ... giám định DNA không gấp được ...' Lữ Thần trả lời; đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia sắc bén, hắn chậm rãi buông điện thoại xuống ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.