Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn vội xoay nhìn sang Lâm Y, ngầm thở
phào khi thấy trên mặt cô gái vẫn là vẻ điềm tĩnh, dường như không có
quá nhiều phản ứng, Từ Nhất Hạo đang chuẩn bị bước ra ngoài thì chợt
khựng lại, ông vội quay đầu nhìn sang Lâm Y, vẻ điềm tĩnh của cô khiến
lòng ông thoáng có chút yên tâm, trầm mặc một chút rồi ông nhẹ giọng
đáp: 'Y Y, con bé là em gái con...'
Từ góc độ của Từ Nhất Hạo mà
nói, ông thực sự hy vọng Lâm Y không ghi hận gì với Từ Giai, ông thật sự hy vọng hai chị em cô có thể hòa hợp với nhau.
Hai người đàn ông đều khẩn trương nhìn sang Lâm Y, không biết cô sẽ có phản ứng gì hoặc
quyết định thế nào đây; Lâm Y thoáng dừng lại động tác trên tay, quả
nhiên là như vậy! Cô nhẹ rũ rèm mi, mím môi, thật lâu sau mới quay nhìn
sang Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: 'Nghị, cho cô ấy vào đi...' Tuy rằng
trong trí nhớ của cô Từ Giai đối xử với cô không tốt gì nhưng dù sao cô
ấy cũng là em gái cùng cha khác mẹ với cô!
Trong mắt Từ Nhất Hạo cùng lúc tràn ngập áy náy lẫn mừng rỡ đan xen nhau, giọng ông hơi khàn đi: 'Y Y, cám ơn con!'
Lãnh Nghị nhẹ khoác tay lên vai Lâm Y, hắn biết Lâm Y nói như vậy là bởi vì
cô luôn có tấm lòng thiện lương như vậy, rồi hắn quay sang quản gia: 'Để cô ấy vào trước đã!'
Quản gia đáp lời rồi chuẩn bị rời đi thì
Lâm Y nhìn theo bóng lưng của ông, nhẹ giọng nói: 'Bác trần, nếu như cô
ấy còn chưa ăn cơm thì dẫn cô ấy vào đây cùng ăn chút gì đi!' Mắt Từ
Nhất Hạo hơi ngấn nước, ông nhìn Lâm Y khẽ gật đầu, cất bước đi theo
quản gia.
Từ Giai mang theo một chiếc vali nhỏ đứng một mình
trước cửa sắt, vẫn là mái tóc ngắn đó, trên mặt vẫn còn chút bướng bỉnh
nhưng rõ ràng không còn khí thế kiêu ngạo như trước đây mà thay vào đó
là một vẻ buồn bã và yếu đuối.
Cô thế nào cũng không ngờ được mẹ
đột nhiên bị bắt đi, hơn nữa còn bị buộc tội cố sát, ông ngoại đã nghỉ
hưu của cô đã dùng hết các mối quan hệ muốn bảo lãnh bà ra ngoài nhưng
không có chút hiệu quả nào bởi vì Vương Khiết bị bắt ở nước ngoài, hơn
nữa ông ngoại cô về hưu đã lâu, thời thế đã mất, xa mặt cách lòng, không có mấy người chịu ra tay giúp đỡ nữa.
Mà ba cô thì lại đột ngột
mất tích, cho tới mấy hôm trước cô mới nhận được điện thoại của ông, bảo cô phải chăm sóc chính mình thật tốt, ông phải qua một thời gian nữa
mới trở về; Từ Giai hỏi thế nào ông cũng không chịu nói mình đang ở đay
... Vì vậy Từ Giai từ một cô tiểu thư kiêu ngạo, bá đạo giờ chỉ còn là
một cô gái đáng thương phút chốc mất đi cha mẹ.
Về sau vẫn là Lý
Uyển thấy cô quả thực rất tội nghiệp nên mới ngầm báo cho Từ Giai biết
Từ Nhất Hạo hiện đang ở biệt thự của Lãnh Nghị, cô cũng từ Lý Uyển mới
biết được, thì ra Lâm Y lại là người chị cùng cha khác mẹ với mình! Mẹ
của Lâm Y mất rồi, cô bởi vì đau lòng quá độ nên mất đi tâm trí vì thế
ba cô mới xin nghỉ phép, chuyên tâm ở bên cạnh Lâm Y tìm cách giúp cô
khôi phục thần trí.
Từ Giai biết được chuyện chấn động không
thôi, cô mất mấy ngày mới có thể từ cơn chấn động đó hồi tỉnh lại, cô
quyết định đi tìm ba, ông là ba của Lâm Y, cũng là ba của cô, huống gì
cả căn biệt thự nhà họ Từ rộng lớn như vậy, ngoại trừ mấy người làm thì
chỉ còn lại mình cô. Cô thực sự thấy rất sợ...
Vì vậy Từ Giai
lẳng lặng mua vé máy bay, thu thập hành lý rồi bay từ Paris về thành phố H, cô không báo cho Từ Nhất Hạo biết bởi vì cô sợ ba mình sẽ ngăn cản.
Nhưng khi đến biệt thự của Lãnh Nghị cô mới phát hiện, hiện giờ cô thật sự
không còn giống như trước đây, trước đây cô ở căn biệt thự này luôn luôn tự do ra vào, không khác gì người nhà họ Lãnh, ai cũng sẽ không ngăn
cản cô; nhưng giờ người làm trong căn biệt thự này lại ngăn không cho cô đi vào bởi vì ai cũng đều biết trước đây cô luôn gây khó dễ cho thiếu
phu nhân' vì thế Từ Giai chỉ đành đứng ngoài cửa chờ, đợi người làm vào
thông báo.
Nhìn xuyên qua hai cánh cửa sắt uy nghiêm, Từ Giai
nhìn thấy bên trong căn biệt thự đã sáng đèn, ánh đèn điện chiếu qua
những khung cửa sổ thật ấm áp nhưng người làm đi vào đã lâu vì sao vẫn
chưa trở lại? Trước đây mình làm nhiều việc quá đáng như vậy, hiện giờ
liệu Lâm Y có thể tha thứ cho mình, cho mình tiến vào hay không? Càng
nghĩ lòng Từ Giai càng lạnh, thân thể cũng không tự chủ được rùng mình
một cái trong cơn gió đêm lạnh lẽo.
Chính ngay lúc này, Từ Giai
rốt cuộc nhìn thấy cửa biệt thự mở ra, người làm vừa nãy mới vào thông
báo cùng quản gia, còn có cha cô Từ Nhất Hạo cùng bước ra, đi về phía
cô...
'Ba, ba ơi...' Từ Giai vội nhìn về phía Từ Nhất Hạo vẫy
gọi, trong giọng nói tràn ngập ủy khuất, còn có một chút nghẹn ngào;
nghe tiếng gọi, bước chân Từ Nhất Hạo càng nhanh hơn, đi về phía Từ Giai ở trước cửa sắt...
Cánh cửa sắt nhỏ bên hông được mở ra rồi Từ
Nhất Hạo bước ra, ông đón lấy vali hành lý trên tay Từ Giai, giọng nói
có chút trách móc: 'Sao con không nói với ba một tiếng đã lẳng lặng chạy đến đây rồi?'
'Ba...' Giọng Từ Giai vẫn nghèn nghen, tay níu
chặt cánh tay Từ Nhất Hạo, 'Con sợ ba không cho con đến ... Mẹ lại không có ở nhà, một mình con rất sợ!'
'Được được được, vào trước rồi
nói sau, được không?' Từ Nhất Hạo thấp giọng an ủi rồi dẫn Từ Giai đi
vào trong, 'Giai Giai, con ăn cơm tối chưa?'
'Chưa!' Giọng Từ Giai nhỏ xíu.
'Vậy cùng vào ăn cơm đi...' Từ Nhất Hạo nhẹ thở dài một tiếng, sóng mắt
thoáng xao động, ông trầm tư giây lát rồi thoáng dừng bước chân, xoay về phía Từ Giai, nhẹ giọng nói: 'Giai Giai, Lâm Y... là chị con!'. Nói đến đây ông lại ngừng một chút như muốn nhìn xem phản ứng của Từ Giai, khi
thấy vẻ mặt cô không có thay đổi gì mấy thì ông biết, Từ Giai nhất định
đã nghe được điều gì rồi.
Từ Nhất Hạo lại thở dài một tiếng rồi
nói tiếp: 'Lần này, cũng là con bé cho con vào đây, còn kêu con cùng vào ăn cơm ... Con ... phải đối xử tôn trọng với chị mình một chút, biết
không?'
Là Lâm Y để cô vào sao? Còn kêu mình cùng vào ăn cơm? Đôi mắt to tròn của Từ Giai thoáng lóe lên, nhẹ nhàng 'Dạ' một tiếng rồi
lẳng lặng bước theo Từ Nhất Hạo vào trong biệt thự.
Khi Từ Nhất
Hạo và Từ Giai xuất hiện nơi cửa phòng ăn, Lãnh Nghị và Lâm Y cùng ngẩng lên nhìn cô, trên gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị chỉ có sự lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một cái rồi lập tức thu lại, bình thản tiếp
tục bữa ăn dang dở của mình giống như Từ Giai không hề tồn tại vậy.
Sự lạnh nhạt của Lãnh Nghị khiến mắt Từ Giai tối lại, chiếc miệng nhỏ hơi
chu ra; đôi mắt đen tròn của cô dời từ mặt Lãnh Nghị sang Lâm Y, vẻ mặt
Lâm Y thật bình thản, đôi mắt đen láy nhìn Từ Giai chằm chằm, tư thái
điềm tĩnh và cao quý của nữ chủ nhân kia chợt khiến Từ Giai cảm thấy có
chút bấn an, cô rũ mi, không dám tiếp tục nhìn hai người nữa.
Từ
Giai với mái tóc ngắn, gương mặt có chút bướng bỉnh trước mặt khiến trí
nhớ của Lâm Y cuồn cuộn trở về, Lâm Y nhớ đến sự kiêu ngạo, sự khắc
nghiệt, sự tùy ý của Từ Giai; mà hôm nay, vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh đã
hoàn toàn biến mất không chút tăm tích, chỉ còn lại sự cô độc và bất an, vẻ mặt mà chỉ có những người đã từng trải qua những biến cố trọng đại
hoặc bị đả kích sâu sắc mới có...
Huốn gì cô ấy là em gái khác mẹ của mình! Lòng Lâm Y chợt mềm lại, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười,
dịu giọng nói: 'Ngồi xuống ăn cơm đi!'. Sóng mắt Từ Giai thoáng xao
động, cô nhìn nụ cười trên môi Lâm Y, lại nhìn thấy Lâm Y quay sang dặn
bảo người làm, 'Má Ngô, chuẩn bị chén đũa cho Từ Giai!'
'Dạ,
thiếu phu nhân!' Má Ngô mỉm cười lùi xuống, Từ Nhất Hạo kéo nhẹ tay Từ
Giai ra hiện cho cô ngồi xuống bên cạnh mình, lúc này Từ Giai mới nhẹ
thốt hai tiếng 'Cám ơn', rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Từ Nhất Hạo..
Ăn cơm tối xong Lâm Y bảo người làm thu dọn một căn phòng cho Từ Giai để
cô ở lại, nghe vậy đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị thoáng qua một tia sắc bén nhưng rốt cuộc không nói tiếng nào.
Đêm khuya, Lâm Y vẫn như thường ngày vùi vào lòng người đàn ông, cánh tay vòng qua thắt lưng
Lãnh Nghị, Lãnh Nghị yêu thương hôn lên trán cô, nhu hòa nói: 'Y Y ...
Từ Giai đó, để cô ấy ở lại một hai ngày rồi đi thôi, ở đây lâu dài ...
sợ rằng không tốt lắm...'
'Sao lại không tốt?' Cô gái trong lòng
Lãnh Nghị hơi nhỏm dậy, nương theo ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng
ngủ quan sát sắc mặt người đàn ông đang nằm, 'Cô ấy, xem ra không giống
với trước đây, thật đáng thương, cứ để cô ấy ở lại thôi...'
'Anh
sợ cô ấy làm gì bất lợi cho em... tổn thương em...' Dưới ánh trăng cô
gái càng xinh đẹp đến không chân thật, tay Lãnh Nghị nhẹ vuốt ve gương
mặt xinh đẹp trước mắt, hơi nhỏm dậy nhẹ hôn lên đôi cánh môi anh đào,
ôn nhu nói.
'Không đâu, em có thể chăm sóc cho mình...' Khóe môi
cô gái nhẹ câu lên một nụ cười nhưng những chữ phía sau đã bị đôi cánh
môi của người đàn ông chặn lại hết, mãi cho đến khi người đàn ông chịu
buông tha cô, giọng nói của cô gái mới có thể tiếp tục: 'Xem cô ấy giờ
đã khác xưa nhiều lắm...', chưa hết thì đôi môi lần nữa lại bị người đàn ông chặn lại, rốt cuộc không phát ra được thêm lời nào nữa. Cô gái nằm
phủ phục trên lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, để mặc bàn tay to
của hắn giữ chặt sau gáy mình, môi cô dần từ bị động biến thành chủ
động, nhiệt tình nghiến ngấu đôi môi với những đường nét rõ ràng của
người đàn ông.
Niềm hạnh phúc khiến đáy mắt người đàn ông bừng
sáng, những ngón tay thon dài khẽ khàng kéo dây đai chiếc áo ngủ của cô
gái xuống, bàn tay nhẹ nhàng thâm nhập vào một góc áo, chậm rãi trượt
trên làn da mượt như một loại tơ lụa thượng hạng của cô gái, xúc cảm
tuyệt vời khiến ngọn lửa trong lòng người đàn ông đột nhiên bừng cháy,
hơi thở dần trở nên dồn dập, bàn tay người đàn ông nhanh chóng cởi ra
chiếc áo ngủ của cô gái, chỉ một cái xoay người đã dễ dàng áp cô gái
dưới thân, đôi chân dài nhẹ nhàng chen vào giữa hai chân cô gái, thân
thể cũng dần trầm xuống...
'Ưm...', cô gái phát ra một tiếng ngâm nga kiều mị khi hai cơ thể hoàn mỹ dung nhập làm một.