Đáy mắt cô gái thoáng lộ vẻ vui sướng, gương mặt tái nhợt hơi ửng hồng, cô
vẫn níu chặt tay Lãnh Nghị, bởi vì kích động mà nói năng có chút lộn
xông: 'Em ... muốn rời đi bây giờ, em trở về nhà cũng có thể làm vật lý
trị liệu... Ân, trở về rồi em sẽ càng cố gắng hơn...'
Lãnh Nghị
nhẹ rút tay về, tận lực giữ cho giọng nói nhu hòa như sợ kích thích đến
cô gái: 'Đừng vội, hiện giờ tình trạng của em còn chưa ổn định, đợi em
tốt hơn chút nữa đã ...'
'Em đã khỏe nhiều rồi...', cô gái vội
ngắt lời hắn, ánh mắt hoảng loạn rơi trên mặt Lữ Thần đang đứng sau lưng Lãnh Nghị, 'Không tin anh hỏi Lữ Thầnxem... Lữ Thần, mau nói với Nghị
em đã ổn định rồi, em trở về cũng có thể tập vật lý trị liệu...'
Lữ Thần liếc nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị, vội cười nói: 'Ừ ừ, Tịch Họa,
quan sát thêm một tuần nữa đi... Nếu như tình huống ổn định rồi trở về
nhà điều dưỡng, tập luyện thêm được không?'
Tịch Họa gật mạnh
đầu, ánh mắt rơi trên mặt Lãnh Nghị, đáy mắt đầy những chờ mong và nài
nỉ; Lãnh Nghị rốt cuộc mỉm cười, 'Ừ, được!'
Lúc Lãnh Nghị bước ra khỏi bệnh viện của Lãnh Nghị, một chiếc xe sớm đã đậu ở cửa chờ sẵn,
hắn đi đến bên cạnh xe rồi chợt dừng lại, hơi xoay lại nhìn Lữ Thần,
thấp giọng dặn dò: 'Lữ Thần, mấy ngày nay cậu giúp tôi để ý chuyện nhà
ở, xem Tịch Họa thích kiểu nhà thế nào ... tôi sẽ cho người đến giúp
cậu!'
'Lãnh thiếu...' Lữ Thần mím môi, thấp giọng nói: 'Tôi đoán là, Tịch Họa... không quá muốn một mình ở bên ngoài!'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động nhưng giọng nói vẫn bình thản: 'Lữ Thần,
trước đây vì Tịch Họa tôi đã để cho Y Y chịu khổ, chịu ủy khuất quá
nhiều, giờ tôi không thể lại vì bất cứ ai mà tổn thương cô ấy!', hắn hơi ngừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn sâu vào mắt Lữ Thần, nói một câu đầy ý vị: 'Cậu giúp tôi chăm sóc Tịch Họa cho tốt, rồi sẽ có một ngày cô ấy
cảm động thôi...'
Lữ Thần thoáng ngẩn người, mấp máy môi hồi lâu
vẫn không nói được tiếng nào, Lãnh Nghị khôngnói gì thêm, bước vào trong xe, vệ sĩ giúp hắn đóng cửa lại, xe nhanh chóng rời đi để lại Lữ Thần
mộtmình ngơ ngẩn đứng đó.
Lữ Thần vẫn luôn cho rằng Lãnh Nghị
khôngbiết gì về tình cảm hắn dành cho Tịch Họa! Hơn ba năm trước khi Lữ
Thần lần đầu tiên gặp được Tịch Họa nơi trang viên của nhà họ Lãnh ở
Châu Âu thì đã không kìm lòng được đem lòng yêu cô gái xinh đẹp như cái
tên của mình, nhưng bởi vì Tịch Họa là bạn gái của Lãnh Nghị, hơn nữa rõ ràng là tình cảm của cô đối với Lãnh Nghị quá sâu đậm, Lữ Thần hắn vốn
không có cơ hội, hắn chỉ đành đem tình yêu đó chôn sâu tận đáy lòng...
Cũng vì vậy mà trong suốt quá trình trị liệu cho Tịch Họa hắn không chút nề hà...
Thì ra, Lãnh Nghị đều biết cả...
Trở lại LS quốc tế, Lãnh Nghị lại bận rộn suốt cả buổi chiều, xã giao buổi
tối hắn nhờ Ngãi Mỹ và phó tổng ra mặt còn mình thì về nhà ăn cơm. Khi
bước vào phòng khách hắn lại chỉ thấy có mỗi Từ Giaiđang ngồi một mình
xem tivi, thấy Lãnh Nghị bước vào cô vội đứng dậy, cười ngọt ngào: 'Anh
Nghị!'
Lãnh Nghị hơi mỉm cười nhẹ gật đầu, từ sau khi Từ Giai đến đây nhận Lâm Y là chị, cô đã bớt đi nhiều tính bướng bỉnh và kiêu ngạo
vốn có; cũng bởi vì cô là em gái của Lâm Y nên thái độ của Lãnh Nghịđối
với cô tốt hơn rất nhiều. Thấy hắn đảo mắt quanh phòng khách, Từ Giai
lập tức biết hắn đang tìm ai, vội nói: 'Chị Y Y với ba đang ở trong
bếp.'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhớ rất lâu trước
đây khi Lâm Y mới vào ở trong biệt thựnày, cô rất thích mỗi ngày làm cơm chờ hắn về ...Nhớ lại điều này, khóe môi Lãnh Nghị không kìm được câu
lên một nụ cười, rảo bước về phía phòng bếp.
Trong bếp Từ Nhất
Hạo và Lâm Y đang bận rộn nấu nướng, má Ngô thì ở một bên phụ giúp; lúc
tuổi trẻ Từ Nhất Hạo đã là một tay nấu nướng giỏi, mấy năm sau khi kết
hôn, gần như mỗi ngày ông đều làm thức ăn cho Lâm Dung...
Bây giờ Lâm Y cũng rất thích ăn những món ăn mà ông nấu, chiều nay cô đột nhiên đề nghị ông dạy cô nấu mấy món sở trường của ông, đương nhiên là Từ
Nhất Hạo vui mừng nhận lời ngay. Ông phải tập cho con biết nấu những món ngon của mình bởi vì ông biết mình không thể cứ ở mãi ở nhà họ Lãnh
được, khi sức khỏe của Lâm Y khôi phục lại thì ông cũng rời khỏi đây,
ông phải đi giữ ở bên cạnh ngườiphụ nữ mà ông đã nợ bà rất nhiều kia...
Nhìn hai cha con bận rộn trong phòng bếp, nghe tiếng cười của họ, một cảm
giác ấm áp chợt dâng lên trong lòng Lãnh Nghị, cái hắn cần chính là
những thứ này, hắn tin, đợi đến khi Lâm Y hoàn toàn tiếp nhận tình
thương của cha thì sẽ có thể cho cô biết chuyệnmẹ cô đã qua đời, như vậy đả kích đối với cô sẽ giảm đi rất nhiều!
Hắn cứ đứng ở cửa nhìn
họ như thế, chỉ đến khi má Ngô kêu lên: 'Thiếu gia!', thì hai cha con
đang bận bịu kia mới ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang đứng nơi cửa
phòng bếp.
'Nghị...' Nhìn thấy hắn gương mặt thanh thuần của Lâm Y bừng sáng, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn nhẹ "Ừ" một tiếng
rồi sải bước đi đến trước mặt cô gái, rất tự nhiên khoác vai cô, 'Đừng
làm mình mệt quá...'
Lâm Y ngước đầu nhìn người đàn ông anh tuấn
bên cạnh, cười nhẹ: 'Em không mệt...', rồi cô nhìn sang Từ Nhất Hạo, 'Em học nấu ăn... với ... ông ta...', rồi cô dời mắt sang Lãnh Nghị, 'Sau
này em có thể nấu cơm cho anh ăn!'
Tiếng "ông ấy" đó khiến sóng
mắt Lãnh Nghịthoáng xao động, Từ Nhất Hạo thì ngược lại đã quen rồi, Lâm Y chưa từng gọi ông là "ba", trước giờ chỉ dùng "ông ấy" để thay thế,
ông biết mình nợ đứa con gái này nhiều lắm, trong suy nghĩ của ông, bất
luận cô làm gì ông cũng không cảm thấy quá đáng!
Giờ ông tạm thời rời đi chức vụ đại sứ, cam tâm ở lại bên cạnh con gái, nấu những món cô thích cho cô ăn, đợi cô hồi phục; tương lai ông định sẽ trở về giữ bên
cạnh Lâm Dung --- ông chỉ muốn dùng cách này để chuộc lại lỗi lầm!
Đêm khuya, khi Lãnh Nghị xong việc ở phòng sách trở lại phòng ngủ đã thấy
Lâm Y đang ngồi xem tivi, thấy hắn, đôi mắt đen láy của cô sáng lên, dịu dàng mỉm cười như chào hắn; người đàn ông bước nhanh đến bên giường,
khom xuống đặt lên trán cô gái một nụ hôn, âu yếm hỏi: 'Sao em còn chưa
ngủ?'
Cô gái chỉ "ân" một tiếng, cô nhìn người đàn ôngdứng dậy,
cởi áo vest, cà vạt rồi sơ mi... rất nhanh trên người người đàn ông chỉ
còn một chiếc quần tam giác, thân thể cường kiện màu đồng cổ hoàn toàn
bại lộ trước mắt cô gái; cô gái nhìn hắn chằm chằmkhông rời mắt ...
Người đàn ông quay lại nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô gái đang nhìn mình,
chút khác thường của cô không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn, hắn
nhẹ câu lên một nụ cười, không đi vào phòng tắm nữa mà đi đến bên
giường, ngồi xuống bên cạnh cô gái, cúi nhìn cô, tay nhẹ nâng cằm cô
lên, cố lấy giọng thoải mái trêu cô: 'Y Y, đến giờ còn háo sắc vậy sao?'
Mặt cô gái đỏ ửng ngượng ngùng cười, khôngthể phủ nhận người đàn ông này có đủ vốn liếng khiến phụ nữ điên cuồng vì hắn... cô lảng nhìn màn hình
tivi phía sau người đàn ông như che dấu, nhẹ giọng nói, 'Anh đi tắm đi,
lát nữa em có chuyệnmuốn nói với anh!'
'Em có gì muốn nói với
anh?' Sóng mắt ngườiđàn ông thoáng xao động, hắn biết hôm nay cô gái có
gì đó không đúng, nên mặc kệ sự phản đối của cô kéo chăn chui vào, một
tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi thở ấm áp phất qua gò má của cô gái, 'Em nói trước đi!'
Cô gái nhìn hắn, nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: 'Nghị, Từ Giai nói mẹ cô ấy bị bắt, anh có thể cứu bà ấy...'
Nói đến đây cô gái chợt dừng lại bởi cô thấy nụ cười trên mặt người đàn ông cứng lại, đáy mắt lộ ra vẻ phức tạp, cô không biết mình nói sai điều
gì, cô còn nhớ người phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn phong vận kia, cô
cũng nhớ bà đối xử với cô khôngthân thiện lắm nhưng dù sao bà cũng là mẹ của Từ Giai mà giờ Từ Giai lại là em gái cô.
Thấy vẻ khẩn trương của cô gái, Lãnh Nghị vội mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: 'Em có biết không,
bà ấy là hung thủ phía sau màn bắt cóc, nhốt em trong căn phòng tối kia
nhưng may mắn là ba em cứu em...', sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô
không nhớ chuyện này cho lắm, một cảm giác không vui chợt dâng lên trong lòng. Lâm Y rũ mắt, không trả lời hắn.
'Là bà ấy hại ba và mẹ em chia lìa...' Ánh mắt Lãnh Nghị vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, thân thể cô
khẽ run lên, cô nhớ mình là do mẹ một mình nuôi lớn. Cánh tay Lãnh Nghị
đang ôm cô gái chợt siết lại, giọng vẫn nhu hòa, 'CHo nên chuyện này em
đừng xen vào, biết không?'
Lâm Y trầm tư giây lát, khi cô lần nữa ngước nhìn Lãnh Nghị, trong mắt rõ ràng có chút nghi hoặc, lại có chút
khẩn trương, mím môi, nhẹ giọng nói: 'Nhưng Từ Giai nói, mẹ cô ấy giở
chút thủ đoạn, không cho Tịch Họa tỉnh lại... ngăn anh cưới Tịch Họa làm vợ! ... Cho nên anh mới cưới em!'
Ý của Từ Giai thực sự quá rõ
ràng, nếu như mẹ cô không ra tay, Lãnh Nghị sớm đã cưới Tịch Họalàm vợ,
làm gì đến lượt Lâm Y? Theo lý luận đó của Từ Giai, để Lâm Y cầu xin
Lãnh Nghị cứu mẹ mình là đương nhiên thôi. Nhưng vào tai Lâm Y lại mang
thêm một ý nghĩa khác nữa, là trong lòng Lãnh Nghị, Tịch Họa quan trọng
hơn cô!
Thì ra là thế!! Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia khác
thường, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô gái, dùng sự trìu mến của mình hóa giải cảm xúc khẩn trương của cô rồi nhìn cô cười, tận lực nói một
cách thản nhiên: 'Y Y, mẹ cô ấy bỏ thuốc cho Tịch Họa, nhưng chuyện này
không liên quan gì đến chuyệnanh có cưới Tịch Họa hay không, mặc kệ bà
ấy làm gì, người anh muốn cưới cũng chỉ có em thôi!'
Lâm Y nhìn
chăm chú gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị, khóe môi nhẹ câu lên, đầu nhẹ
gối lên lồng ngực tinh tráng của hắn, trên mặt là nụ cười thỏa mãn; Lãnh Nghị dụi mặt vào mái tóc thơm ngát của Lãnh Nghị, đáy mắt tràn đầy sủng nịch và tình yêu; thật lâu hắn mới nhẹ giọng hỏi dò: 'Y Y, nếu như Tịch Họa tỉnh lại, em có muốn đi thăm cô ấy không?'