Chiếc đầu nhỏ đang gối lên ngực người đàn ông vụt ngẩng lên, đôi mắt đen láy
nhìn hắn chằm chằm, cô nhớ mang máng hắn đã từng vì Tịch Họa mà bỏ lại
cô một mình trong đêm sinh nhật đó, cô cũng nhớ Lãnh Nghị có hứa cưới
Tịch Họa làm vợ ... Mấp máy cánh môi, cô gian nan bật ra mấy chữ: 'Cô ấy tỉnh lại thì anh sẽ ở bên cạnh cô ấy sao?'
'Sao có thể chứ?'
Lãnh Nghị cố làm ra vẻ thoải mái, ấn đầu cô gái trở vào ngực mình, 'Anh
đương nhiên là ở bên cạnh em...', nghe vậy cô gái dường như an tĩnh lại
đôi chút, trong phòng thật im ắng, Lãnh Nghị chau mày, nhìn mông lung
trong bóng tối...
Sáng hôm sau trước khi Lãnh Nghị đi làm hắn gọi Từ Nhất Hạo vào thư phòng, đem những lời tối qua Lâm Y nói với hắn nói
lại một lần với Từ Nhất Hạo sau cùng nhìn ông với ánh mắt sắc bén, 'Ba
có thể nói cho con biết, ba cảm thấy chuyện này thế nào?'
Từ Nhất Hạo chau mày, sắc mặt tối lại, Từ Giai cũng đã từng cầu xin ông cứu
Vương Khiết, ông còn chưa nhận lời nhưng cũng không mặc kệ con bé. Tuy
rằng ông hận Vương Khiết, là bà một tay bày mưu hãm hại, chặt đứt hạnh
phúc cả đời của ông nhưng dù sao Vương Khiết cũng là mẹ của Từ Giai, mà
ông là ba của Từ Giai, ông phải để ý đến cảm nhận của con bé.
Từ
Nhất Hạo trầm ngâm giây lát rồi mới nói: 'Lãnh Nghị, xin lỗi, là do ba
không theo sát Từ Giai... con yên tâm, ba sẽ nói chuyện với con bé, sẽ
không để Từ Giai quấy rầy Y Y nữa! Nhưng con cũng thông cảm cho con bé,
dù sao Vương Khiết cũng là mẹ con bé, từ nhỏ Từ Giai rất ít khi xa
mẹ...'
Lãnh Nghị nhìn Từ Nhất Hạo, lát sau mới lạnh nhạt nói:
'Con tin ba sẽ xử lý tốt chuyện này, con không hy vọng khi Y Y sắp hồi
phục lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn!' Lãnh Nghị rõ ràng là ám chỉ
chuyện của Tịch Họa, bởi vì ngoại trừ chuyện Lâm Dung đã qua đời, với
Lâm Y, chuyện này rõ ràng là có lực sát thương mạnh nhất!
Khi Lãnh Nghị đang tích cực tìm thời cơ tốt nhất để dẫn Lâm Y đi gặp Tịch Họa...
Lữ Thần tìm cho Tịch Họa một căn biệt thự nhỏ ở ngoài ngoại thành, căn
biệt thự có diện tích không lớn nhưng thiết kế khá ưu nhã, trong sân nhỏ cây cối xanh um còn có một bãi cỏ nhỏ, bên cạnh nó là những căn biệt
thự liền kề, đều đã có người vào ở nên hoàn cảnh tương đối náo nhiệt bởi vì hắn lo lắng tìm cho Tịch Họa căn nhà lớn quá, một mình cô ở, cho dù
có thêm một hai người làm cũng sẽ thấy rất lạnh lẽo, dễ dàng khiến người thương cảm, suy nghĩ vẩn vơ.
Lữ Thần cầm bản vẽ của căn biệt thự đó đến văn phòng của Lãnh Nghị, hắn đẩy bản vẽ đến trước mặt người đàn
ông đang vùi đầu xem văn kiện: 'Lãnh thiếu, anh xem đi, đây là căn phòng mà tôi ưng ý, tôi cảm thấy Tịch Họa ở đây khá thích hợp, đông người cô
ấy sẽ không cảm thấy quá cô độc...'
Lãnh Nghị xua tay, nhàn nhạt
nói: 'Không cần đưa tôi xem đâu, cậu thấy được thì cứ mua thôi, nhanh
chóng dọn dẹp lại rồi xem Tịch Họa lúc nào muốn chuyển đến thì cứ chuyển thôi!'
'Được!' Lữ Thần gật đầu.
'Với lại...' Lãnh Nghị
vẫn cắm cúi xem văn kiện, bồi thêm một câu, '... cậu tìm giúp hai người
làm, giúp chăm sóc chuyện ăn ngủ của cô ấy... còn về tập vật lý trị liệu thì tự cậu thu xếp đi! Cho hộ lý Tiểu Lâm giúp cô ấy tập luyện cũng
được!'
'Được!' Lữ Thần lần nữa gật đầu nhưng không có ý định rời
đi, hắn chậm rãi ngồi xuống đối diện với Lãnh Nghị, thấy vậy Lãnh Nghị
cảnh giác ngước lên nhìn hắn, 'Còn chuyện gì nữa sao? Cậu nói đi!'
Lữ Thần thoáng nghiêng người qua bàn làm việc nhìn thẳng vào Lãnh Nghị,
'Lãnh thiếu... Tôi vẫn là hy vọng anh rút ra chút thời gian đi thăm Tịch Họa, bằng không cảm xúc luôn kích động của cô ấy rất bất lợi cho việc
hồi phục...' Nói đến đây hắn cười nhẹ, giọng cười đầy bất đắc dĩ lại
mang chút cảm giác trào phúng, 'Về phương diện này, tôi không có cách
nào thay thế anh...'
Lãnh Nghị buông xấp văn kiện trên tay
xuống, chau mày, ngả người ra sau ghế, tay nhẹ day huyệt thái dương, lát sau mới nhẹ giọng nói; 'Lữ Thần, tôi không thể đến bệnh viện mỗi ngày
được... dù sao cũng phải để cô ấy đối mặt với thực tế!'
Lữ Thần mím môi, thở dài một tiếng, 'Tôi chỉ hy vọng sau khi chân cô ấy khỏi rồi anh định làm thế nào cũng được...'
Buổi chiều hôm đó Lãnh Nghị tranh thủ chút thời gian rảnh chạy đến bệnh viện của Lữ Thần, Lữ Thần đi cùng hắn đến phòng bệnh của Tịch Họa, lúc này
cô đang nằm trên giường để hai hộ lý giúp mình xoa bóp hai chân, vừa
nhìn thấy Lãnh Nghị bước vào, thì đôi mắt bừng sáng tràn đầy vui sướng,
cô nhẹ giọng bảo hai hộ lý, 'Được rồi, đỡ tôi ngồi dậy đi!'
Hai
hộ lý nghe vậy dừng lại động tác trên tay đến giúp đỡ cô ngồi thẳng,
lưng tựa vào thành giường; Lãnh Nghị mỉm cười bước đến bên giường ngồi
xuống, giọng nhu hòa: 'Tịch Họa, Lữ Thần nói em mỗi ngày đều rất chăm
chỉ vận động và xoa bóp, phải không?'
Khóe môi Tịch Họa lộ ra nụ
cười tươi tắn, cô nhìn hắn chăm chú, ánh mắt đầy quyến luyến, 'Nghị, em
muốn sớm chút khôi phục lại... nhảy múa cho anh xem, làm động tác xoay
tròn mà anh thích nhất đó, giống như lúc nhỏ vậy!'
Mí mắt Lãnh
Nghị nhẹ nhảy lên, hắn bất giác đưa tay day day huyệt thái dương như
đang dấu diếm điều gì, Tịch Họa cũng theo dõi sát sao từng thay đổi trên mặt Lãnh Nghị, rõ ràng chiếc váy xoay tròn lúc nhỏ kia vẫn là điểm yếu
mềm trong nội tâm Lãnh Nghị! Nó vẫn luôn chiếm vị trí quan trọng trong
lòng hắn! Điều này khiến gương mặt cô rạng rỡ hẳn lên!
'Nghị!' Tịch Họa nhìn người đàn ông, nhẹ giọng nói, 'Lần trước anh hứa với em, tuần sau sẽ đưa em trở về...'
Lãnh Nghị lúc này mới buông tay xuống nhìn cô gái trên giường, cười nhẹ,
'Được, nếu như em thật sự muốn rời khỏi đây, vậy thì về nhà đi!'
Trong mắt Tịch Họa không dấu được sự vui sướng, cô thế nào cũng không nghĩ
tới Lãnh Nghị lại dễ dàng chấp thuận yêu cầu của cô như vậy, ngay cả lời nói cũng vì mừng rỡ mà lắp bắp: 'Là ... thật sao? ... Nghị ... thật
sao?'
'Đương nhiên!' Lãnh Nghị cười, quay về phía Lữ Thần, 'Lữ
Thần, cậu đem bản vẽ căn biệt thự mà cậu đã chọn cho Tịch Họa xem đi,
xem cô ấy có thích hay không! Không thích chúng ta có thể đổi một căn
khác!'
Tịch Họa thoáng ngẩn người, đôi mắt to tròn trừng lớn,
nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị. Lúc này Lữ Thần đã lấy một tờ bản vẽ đưa cho
Tịch Họa, Tịch Họa đờ đẫn nhận lấy, nghe giọng nói của Lữ Thần như gần
như xa: 'Tịch Họa, chung quanh căn hộ này có khá nhiều hàng xóm, tương
đối đông đúc, em ở đó một mình cũng sẽ không quá lạnh lẽo, hơn nữa còn
có hai người làm...'
'Không cần!' Tịch Họa vội ngắt lời Lữ Thần,
gương mặt vốn xanh xao giờ lại càng trắng như tờ giấy, cô rốt cuộc đã
hiểu, cô với Lãnh Nghị sẽ không ở cùng một chỗ! Đôi mắt to tròn không
khỏi trợn lên nhìn Lãnh Nghị, bất chấp tất cả thét lớn, 'Em không muốn ở bên ngoài một mình!'
'Tịch Họa, em sẽ không ở một mình!', Lữ
Thần vội an ủi, 'Còn hộ lý Tiểu Lâm với hai người làm nữa, anh với Lãnh
thiếu cũng sẽ thường xuyên đến thăm em! Hơn nữa còn có rất nhiều hàng
xóm...'
'Không cần!' Tịch Họa lần nữa ngắt lời Lãnh Nghị, cô bụm
mặt, nước mắt nhòe nhoẹt trên má, giọng khàn đi mang theo chút cuồng
loạn, 'Nghị, em muốn ở chung với anh ... Anh thật sự đã quên lời hứa lúc nhỏ sao? Anh nói anh sẽ cưới em làm vợ!'
'Tịch Họa!' Mặt Lãnh
Nghị hơi tái đi, ánh mắt tối lại, hắn nhíu mày, trầm giọng nói, 'Anh đã
kết hôn rồi, không thể cưới em được! Cũng không thể ở cùng em, em hiểu
không?'
'Không cần ...' Tâm tình Tịch Họa có chút không khống chế được.
Lãnh Nghị vụt đứng dậy, bình thản nói: 'Tịch Họa, anh đi trước, đợi em bình
tĩnh lại rồi anh bàn với em sau!' Hắn nối rồi bước nhanh ra cửa.
'Nghị...' Trong phòng bệnh tiếng khóc của cô gái càng lúc càng xa...
Tịch Họa rốt cuộc vẫn chịu thỏa hiệp, cô đồng ý dọn đến căn biệt thự nhỏ đó, điều kiện là Lãnh Nghị nhất định phải đích thân đưa cô đi, Lữ Thần
không được ra mặt; với lại Lãnh Nghị phải thường xuyên đến thăm cô...
Tịch Họa quyết định dọn đến căn biệt thự kia vào thứ bảy, hôm đó trời trong
nắng đẹp, trong không khí ngập tràn hơi thở mùa xuân; Tịch Họa dậy thật
sớm, làm vệ sinh cá nhân dưới sự giúp đỡ của các hộ lý rồi ngồi sẵn trên giường chờ Lãnh Nghị đến đón.
Gần trưa Lãnh Nghị mới đến, hắn
mang theo một chiếc xe lăn, Tịch Họa thấy chiếc xe lăn đó, vội rũ tay
của hộ lý Tiểu Lâm đang đưa về phía mình, đôi mắt đen láy nhìn Lãnh
Nghị, giọng thật nhẹ: 'Nghị, ôm em qua!'
Lãnh Nghị chần chừ giây
lát rồi cũng vươn tay ôm lấy cô gái lên, nhẹ nhàng đặt xuống xe lăn,
trên mặt Tịch Họa lúc này mới lộ chút ý cười, Tiểu Lâm giúp cô đẩy xe
lăn, Lãnh Nghị và Lữ Thần thì đi ở phía sau, đoàn người cùng rời khỏi
phòng bệnh.
Cùng lúc đó, trong biệt thự của Lãnh Nghị, Lâm Y ngồi một mình trong phòng sách đọc sách, Lãnh Nghị đã rời nhà từ sớm, nói là công ty có chút chuyện; đang say sưa đọc thì điện thoại của cô đặt trên bàn chợt reo lên, Lâm Y ấn phím nghe, đầu bên kia truyền đến giọng vui
vẻ của Từ Giai: 'Chị, hôm nay trời đẹp lắm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, em chờ ở ngoài, chị ra nhanh nhé! Em đợi!'
Lâm Y chậm rãi đứng
dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài quả nhiên mặt trời ấm áp, cây cối
xanh um dưới ánh mặt trời, loáng thoáng có thể nghe được tiếng hót của
những chú chim nhỏ ... bầu không khí mùa xuân quả nhiên đã trùm khắp vạn vật.
Đầu bên kia Từ Giai thấy Lâm Y thật lâu không trả lời thì
không kìm được lên tiếng thúc giục: 'Chị, nhanh chút đi, em đợi một mình bên ngoài nha!'
'Được!' Lâm Y rốt cuộc cũng nhận lời, một phần
là cô cũng muốn đi dạo dưới ánh mặt trời, một phần là cô cũng muốn giải
thích với Từ Giai chuyện lần trước nhờ cô nói đỡ cho Vương Khiết mấy lời nhưng Lãnh Nghị đã phản bác tất cả, bởi không giúp được Từ Giai chuyện
gì nên Lâm Y luôn cảm thấy bất an.
Lúc cô xuống lầu, Từ Nhất Hạo
đang ngồi đọc báo nơi sofa, ông thấy Lâm Y mặc quần áo chỉnh tề đi xuống thì ngạc nhiên hỏi: 'Y Y, con đi đâu vậy?'
'Từ Giai hẹn con ra
ngoài dạo, em ấy đã ở bên ngoài đợi con rồi!' Lâm Y mỉm cười trả lời ông rồi đi về phía cửa. 'Ồ', Từ Nhất Hạo chỉ đáp một câu, mắt nhìn theo
bóng cô biến mất ngoài cửa mới cúi xuống tiếp tục đọc báo.