Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 229: Trong kho lạnh (1)



Khoảng hai giờ chiều hôm sau, Lâm Y đang nằm trên giường nghỉ trưa thì hộ lý đến thông báo Từ Nhất Hạo đến phòng X quang chụp lồng ngực xem có bị tổn thương hay không, Từ Nhất Hạo nhìn Lâm Y đang an tĩnh ngủ trên giường, không gọi cô dậy mà lẳng lặng đi đến phòng chụp X quang.

Từ Nhất Hạo vừa đi không lâu thì cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, một bóng người chớp lên ngoài cửa rồi không thấy đâu nữa; không lâu sau chuông điện thoại của Lâm Y reo lên, tiếng chuông đánh thức cô gái dậy, cô mơ màng cầm điện thoại lên đón nghe.

Đầu bên kia trầm mặc giây lát rồi một giọng nam xa lạ vang lên: 'Lâm tiểu thư phải không?'

'Là tôi!' Giọng nam xa lạ khiến Lâm Y hết hẳn cơn buồn ngủ, cô ngồi dậy, hàng mi dài nhẹ chớp lên, nhỏ nhẹ trả lời.

'Lâm tiểu thư có phải đang rất nhớ mẹ không?' Giọng nói kia mang chút ý cười, đột nhiên trở nên rất ôn hòa.

'Đúng vậy', Lâm Y khẽ nghiêng người tựa vào thành giường, cô thật sự rất nhớ mẹ, cũng định trở về thăm bà.

'Lâm tiểu thư, mẹ cô đang ở gần chỗ cô', người đàn ông kia lại cười, 'Cô có muốn gặp bà không?'

Lâm Y vụt ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ, đáy mắt không dấu được ngạc nhiên và mừng rỡ, giọng nói cũng trở nên kích động: 'Anh nói mẹ đang ở gần tôi sao? Mẹ đến thăm tôi sao?'

'Ừ, phải đó', giọng nói kia vẫn mang ý cười, 'Bà sắp đến nơi rồi, tám giờ tối nay sẽ đến! Nhưng bà không muốn để người khác biết, nếu như cô muốn gặp bà thì tối nay tám giờ xuống lầu, tôi ở cửa sau bệnh viện chờ cô... Ân, nhớ kỹ, mẹ cô không muốn để bất cứ ai biết, cô chỉ được nói là mình đi dạo thôi!'

'Ân, được, tôi nhớ rồi!' Lâm Y vội nói, 'Tôi sẽ không nói ai biết đâu!'

Vừa nghĩ đến rất nhanh sẽ được gặp mẹ, lòng Lâm Y mừng rỡ vô cùng, Từ Nhất Hạo cũng phát hiện ra sự vui vẻ của cô, không kìm được lên tiếng trêu: 'Y Y, có chuyện gì mà con vui vậy?'

'Dạ không có gì...' Lâm Y tận lực giả vờ như không có gì. Mẹ nói rồi, không muốn người khác biết là mình đến, vậy cô sẽ giúp mẹ giữ bí mật. Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, cũng không hỏi thêm, ông nghĩ có lẽ Lâm Y cần yên tĩnh, như vậy mới hồi phục nhanh được.

Không lâu sau Lãnh Nghị gọi điện đến, vẫn là hỏi thăm tình hình của Lâm Y, Từ Nhất Hạo cầm điện thoại ra hành lang nghe, ông trầm giọng nói, 'Tâm trạng của Y Y tốt hơn nhiều, con ráng đơi, ngày mai đi, ngày mai con thử đến đây thăm nó, chắc là được rồi!'

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, hắn thở phào một hơi, thấp giọng nói: 'Được, ngày mai con đến ... Giờ hai người đang ở đâu?'

'Ở bệnh viện XX!' Từ Nhất Hạo bình thản đáp.

'Bệnh viện?' Lãnh Nghị rõ ràng là giật mình.

'Là tôi, lần đó bị xe đụng phải, gãy xương, giờ đỡ nhiều rồi!' Từ Nhất Hạovẫn bình thản.

Đến khoảng bảy giờ rưỡi Lâm Y bắt đầu lộ rõ sự bất an, khoảng bảy giờ bốn mươi cô nhìn Từ Nhất Hạo, đáy mắt tràn đầy vui sướng, giọng nói cũng ngọt ngào hơn: 'Tôi ... muốn đi dạo...'

'Ừ, được, ba đi với con!' Từ Nhất Hạo cười nói.

'Không cần không cần!' Lâm Y vội kêu lên, 'Ông không cần đi với tôi, tôi đi một mình là được rồi!'

Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ông nhìn Lâm Y thật lâu mới cườinói: 'Được, vậy ba không đi với con ... con cẩn thận một chút, nhớ về sớm!'

'Ân!' Lâm Y mỉm cười đi ra khỏi phòng bệnh, Từ Nhất Hạo suy nghĩ mộtchút rồi cũng đứng dậy lẳng lặng đi theo sau lưng cô.

Lâm Y rất nhanh đã đến cửa sau của bệnh viện, bên ngoài không khí mát lạnh, không có một bóng người nào, những ngọn đèn vàng vọt bên đường chiếu những luồng sáng mờ mờ, Lâm Y sốt suột nhìn trái nhìn phải, Từ Nhất Hạo thì đứng từ xa nhìn cô, lòng đầy nghi hoặc.

Không lâu sau chuông điện thoại của Lâm Y reo lên, cô vội cầm lên nghe, đầu bên kia vẫn là giọng của người đàn ông đó, 'Lâm tiểu thư, giờ cô đang ở cửa sau phải không?'

'Phải phải!', Lâm Y vội nói.

'Vậy cô đi theo đường tôi sẽ chỉ cô đây thì sẽ được gặp mẹ... Ân, trước tiên đi theo con đường nhỏ bên tay trái cô...' Đầu bên kia chỉ cô cặn kẽ từng bước một, Lâm Y cứ đi theo hướng người đó chỉ; Từ Nhất Hạo thì lẳng lặng bám theo.

Cuối cùng Lâm Y đi đến một tòa nhà nhỏ nằm dưới chân núi phía sau bệnh viện, đầu bên kia tiếp tục chỉ đường, 'Cô mở cánh cửa bên tay phải, bên trong còn một cánh cửa nữa, cửa không khóa, cô cứ đi vào, đèn ở sau cửa, cô mở lên sẽ gặp được mẹ!'

Mẹ mình sao lại ở trong đó chứ? Suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu Lâm Y rồi biến mất ngay, cô căn bản là quên mất sợ hãi là gì, chỉ một lòng làm theo lời ngườikia. Quả nhiên cánh cửa bên trong không khóa, chỉ khép hờ, Lâm Y mò mẫn tiến vào, quả nhiên bên trong còn một cánh cửa nữa, cô vừa đẩy cửa đã mở ra, mộtluồng khí lạnh từ bên trong lập tức thổi đến khiến Lâm Y không dám thở mạnh, rón rén bước vào.

Phía sau cô Từ Nhất Hạo giật mình sợ hãi, bên trái của căn phòng này là nhà xác, còn bên phải không biết là gì, thế nhưng Lâm Y không chút sợ hãi đi vào! Từ Nhất Hạo vội vàng bước nhanh đến cánh cửa bên phải đẩy vào.

'Mẹ!' Lâm Y vừa gọi vừa sờ soạng tìm kiếm, cô rất nhanh đã tìm đượccông tắc điện, vừa ấn công tắc cả căn phòng liền được chiếu sáng bởi ngọn đèn tiết kiệm năng lượng trắng đục. Phòng thật nhỏ, chỉ có mấy chục mét vuông, trần nhà thấp, ở giữa phòng là thứ gì đó rất giống một chiếc hộp lớn, phía trên phủ vải đen.

Nhưng trong căn phòng nhỏ này Lâm Y không nhìn thấy mẹ đâu, cô nghi hoặc đứng đó, tầm mắt bất giác rơi trên chiếc hộp, đồ vật duy nhất trong phòng; cô chậm rãi đi về phía đó, đưa tay kéo tấm vải đen, cô nhìn thấy mẹ mình! Mẹ đang nằm trong chiếc quan tài bằng kiếng trong suốt, vẻ mặt an tường, mắt nhắm lại như đang ngủ.

'Mẹ!', đôi mắt đen láy của Lâm Y trừng lớn, đó là mẹ cô! Cô chậm rãi khuỵu xuống bên cạnh quan tài, tay dùng sức định đẩy nắp chiếc quan tài bằng kiếng ra nhưng nắp dường như đã bị đóng chặt lại, cô không có cách nào đẩy ra.

'Mẹ...', nước mắt Lâm Y bắt đầu tí tách rơi, cô chợt hiểu ra, mẹ cô nằm trong đó, sẽ không thể ra nữa nhưng tay vẫn cố dùng sức đẩy nắp quan tài ra.

'Y Y...' Từ Nhất Hạo vừa bước vào cửa liền ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, tầm mắt ông rơi trên chiếc quan tài bằng kiếng sau đó rơi trên mặt người nằm trong quan tài. Ông đờ đẫn bước qua, đứng đó thật lâu thật lâu mới chậm rãi quỳ xuống bên chiếc quan tài, một tay đặt len nắp quan tài, nhìn gương mặt điềm tĩnh như đang ngủ của Lâm Dung mà nước mắt ông tuôn trào.

Hai người hoàn toàn không phát hiện cánh cửa sau lưng họ không chút tiếng động đóng lại, lặng lẽ cài then ở ngoài....

'Mẹ...' Lâm Y thút thít gọi, hai tay vẫn kiên trì muốn đẩy nắp quan tài ra, cô muốn đưa mẹ ra, cô muốn ôm chặt lấy mẹ!

'Như Thanh, xin lỗi em... là anh hại em, hại Y Y...' Từ Nhất Hạo đã khóc không thành tiếng. Lãnh Nghị vẫn luôn không cho ông biết Lâm Dung được chôn cất ở đâu, giờ ông đã biết rồi, thì ra Lãnh Nghị giữ lại di thể của Lâm Dung, có lẽ hắn lo lắng sẽ có một ngày Lâm Y khôi phục lại thì sẽ không còn hối tiếc vì khôngđưa tiễn bà.

Chính lúc hai người đang chìm trong đau xót và nuối tiếc thì cũng bắt đầu phát hiện nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm, Từ Nhất Hạo chợt nhận ra đây là kho lạnh! Bởi vì muốn giữ lại thi thể nên đương nhiên nhiệt độ phải thật thấp nhưng bởi vì Lâm Dung được giữ trong quan tài bằng kiếng vì vậy nhiệt độ bên trong kho lạnh cũng không cần thấp lắm nên lúc hai người vừa bước vào chỉ cảm thấy hơi lạnh chứ không lạnh như băng như bây giờ.

Rõ ràng bây giờ nhiệt độ đang giảm nhanh ...

Nhận ra điều này, Từ Nhất Hạo cố nén nỗi đau xót trong lòng, vẫy tay về phía Lâm Y, 'Y Y, nơi đây là kho lạnh, không thể ở quá lâu... chúng ta ra ngoài trước, lần sau lại đến được không?'

'Không, không cần. Tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại với mẹ!' Lâm Y lắc đầu, nước mắt vẫn rơi như mưa, cô dù mất đi lý trí nhưng cô cũng biết, cô khôngmuốn mẹ vĩnh viễn rời xa mình!

Lại qua một lúc nữa, hơi lạnh càng lúc càng ghê gớm, rốt cuộc Từ Nhất Hạo đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Y đưa tay kéo cô đứng lên nhẹ giọng vỗ về: 'Y Y, muộn lắm rồi, mẹ con phải nghỉ ngơi, mai chúng ta lại đến thăm bà ấy!'

Lâm Y ngước nhìn Từ Nhất Hạo bằng đôi mắt nhòe nhoẹt nước, thút thít nói: 'Tôi muốn mang mẹ trở về!'

'Không được!' Mắt Từ Nhất Hạo tối lại, 'Y Y, nghe lời đi, con còn có ba, đúng không?' Thật không dễ dàng mới thuyết phục Lâm Y chịu rời đi, Từ Nhất Hạo khoác vai Lâm Y kéo cô đi về phía cửa.

Đến cửa, Từ Nhất Hạo đẩy mạnh nhưng cánh cửa kia không nhúc nhích, ông ngẩn người, thử lại lần nữa, vẫn không có chút động tĩnh gì. Đáy mắt Từ Nhất Hạo giăng đầy mây đen, ông lập tức hiểu ra, hai người bị người ta tính kế, có người muốn nhốt họ trong kho lạnh này, để họ lạnh đến chết!

Từ Nhất Hạo vội rút điện thoại ra, ấn lên màn hình nhưng rồi thất vọng phát hiện, điện thoại không có sóng, cũng đúng thôi, đây là một kho lạnh, toàn bộ bị vây lại, sau khi đóng cửa rồi đương nhiên sẽ không có sóng điện thoại! Mày Từ Nhất Hạo chau chặt, đầu óc không ngừng xoay chuyển tìm cách.

Sự trầm mặc đột ngột của Từ Nhất Hạo khiến Lâm Y nghi hoặc, cô ngây người nhìn ông rồi lại nhìn sang Lâm Dung, vốn là cô không định rời đi, lúc này Lâm Y lại quay lại, quỳ xuống bên cạnh quan tài, tay vòng qua nắp quan tài ôm chặt, giống như đang ôm mẹ mình vậy.

Lúc này trong biệt thự nhà họ Lãnh, Lãnh Nghị đang nhắm mắt ngồi tựa vào chiếc ghế da trong phòng sách, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen, cổ áo cởi ra mấy nút để lộ làn da rám nắng, trên tay hắn kẹp một điếu thuốc.

Qua một lúc nữa, Lãnh Nghị vụt mở mắt ra, hắn nâng tay nhìn đồng hồ, hơn chín giờ! Lúc này chắc là Y Y ngủ rồi, vậy mình đến đó chắc cũng khôngquấy nhiễu đến cô.

Ý nghĩ muốn gặp lại Lâm Y dâng lên mãnh liệt trong lòng, Lãnh Nghị vội đứng dậy, bước nhanh đến giá áo lấy áo vest, cà vạt cũng không kịp thắt cứ thế vội vã bước ra ngoài.

Rất nhanh bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị đã xuất hiện nơi hành lang bệnh viện XX, hắn đẩy nhẹ cửa một phòng bệnh, đó là phòng bệnh mà Từ Nhất Hạo đã nói cho hắn, bên trong vẫn sáng đèn nhưng không có một bóng người, Lãnh Nghị thoáng chau mày, vào lúc này Từ Nhất Hạo và Lâm Y còn có thể đi đâu được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.