Thoáng suy nghĩ vài giây rồi Lãnh Nghị rút điện thoại trong túi ra ấn phím
nhưng đầu bên kia truyền đến một giọng máy móc nói: 'Số điện thoại bạn
đang gọi hiện không liên lạc được...'. Lãnh Nghị thoáng chau mày, đôi
mắt sắc bén lóe lên, hắn lại gọi đến số máy của Lâm Y, nhưng vẫn là câu
nói máy móc kia.
Một nghi vấn lập tức xẹt qua đầu, Lãnh Nghị lại
nghĩ, có lẽ hai người đi ăn khuya, vừa mới vào thang máy nên không có
tín hiệu... Nghĩ như vậy nên hắn cố chờ thêm mấy phút nữa rồi lại gọi,
vẫn không thể liên lạc được!
Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc
bén, hắn quả quyết đi về phía phòng y tá, cô hộ lý xác thực Lâm Y và Từ
Nhất Hạo khoảng tám giờ thì ra ngoài nhưng không phải đi cùng nhau mà là một trước một sau; lúc này các hộ lý mới kinh ngạc nhận ra, hai người
vẫn còn chưa quay về.
Một trước một sau? Điện thoại không có tín
hiệu? --- Lúc này Lãnh Nghịcơ bản đã chắc chắn hai người xảy ra chuyện.
Vậy thì xảy ra chuyện gì? Lãnh Nghị nhanh chóng suy nghĩ: nơi không có
tín hiệu, không liên lạc được là ở đâu? Trong thành phố này, chỉ có
những nơi khép kín mới không có tín hiệu điện thoại. Ngoại trừ thang máy thì còn nơi nào?
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu Lãnh
Nghị, tim hắn chợt thắt lại, chẳng lẽ hai người họ đi đến kho lạnh nơi
giữ di thể của Lâm Dung? Lúc đó Lãnh Nghị không chịu hỏa táng thi thể
của Lâm Dung là bởi vì lo lắng ngày nào đó khi Lâm Y tỉnh lại, bởi vì
không gặp được mẹ mình lần cuối mà nuối tiếc nên hắn đặc biệt dặn làm
một chiếc quan tài kiếng, nhờ bệnh viện lưu trữ trong kho lạnh kế bên
nhà xác.
Vậy thì họ ở trong đó, nhưng thế nào mà lâu như vậy vẫn
chưa trở ra? Một dự cảm không lành chợt dâng lên trong lòng. Lãnh Nghị
cắn môi, đáy mắt đầy mây đen, hắn cất bước chạy nhanh về phía kho lạnh
dưới chân núi sau bệnh viện.
Trong kho lạnh, Từ Nhất Hạo đã cởi
áo vest ra khoác lên người Lâm Y còn mình thì ôm chặt cô vào lòng, muốn
dùng cách này chia sẻ cho cô chút ấm áp, hai cha con cứ thế ngồi bên
cạnh quan tài của Lâm Dung.
Sức khỏe của Từ Nhất Hạo vốn không
tốt lắm, chỉ chốc lát ông đã gần như mất đi tri giác, đôi môi lúc này đã bị đông lạnh đến tím lại, thì thào nói với Lâm Y: 'Y ... Y ... ba ...
xin lỗi ... hai mẹ con ...' Chết, ông không sợ, chết rồi, ông có thể bầu bạn với Lâm Dung, nhưng còn Y Y? Sinh mạng của Y Y như đóa hoa mới nở,
còn có Lãnh Nghị yêu con bé như vậy, sao có thể chết lúc này được chứ?
Ông trời, nếu như muốn trừng phạt, xin trừng phạt mình con được rồi, xin để cho con gái con sống sót! Từ Nhất Hạo dùng chút ý thức cuối cùng, thì
thào lời cầu nguyện.
Cửa kho lạnh rốt cuộc cũng mở ra rồi thân
hình cao lớn của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, sau lưng hắn còn mấy nhân
viên của bệnh viện. Vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong kho lạnh, Lãnh
Nghị trong chớp mắt cũng thấy lòng mình như đông cứng lại, 'Y Y...', hắn bước vội vào trong, kéo Lâm Y từ trong lòng Từ Nhất Hạo ra, Lâm Y đờ
đẫn nhìn người đàn ông trước mặt, bởi vì cạn kiệt sức lực, bởi vì bi
thương mà cô đã gần như mất đi ý thức!
'Y Y...' Lãnh Nghị vội ôm
chặt lấy cô xông ra khỏi kho lạnh ... những người còn lại cũng vội vàng
nâng Từ Nhất Hạo lúc này đã mất đi tri giác ra ngoài.
Trong phòng bệnh, bác sĩ vội vàng kiểm tra cho Lâm Y, Từ Nhất Hạo thì nằm ở phòng bệnh bên cạnh, cũng được chăm sóc cẩn thận.
Lát sau bác sĩ nhìn Lãnh Nghị nói: 'Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân khôngcó
vấn đề gì lớn, ba của cô ấy đã che chắn cho cô ấy rất tốt, chỉ cần ngủ
một giấc thì không sao rồi ... còn về việc xét nghiệm máu, có lẽ ngày
mai mới có kết quả, hôm nay trễ quá rồi, nhưng tôi đoán cũng không có
vấn đề gì lớn!'
Nghe vậy Lãnh Nghị mới thở phào một hơi, hắn nhìn bác sĩ gật đầu, lại thấp giọng hỏi: 'Ba cô ấy thế nào rồi?'
'Còn đang chăm sóc, nhưng Lãnh tiên sinh yên tâm, sẽ không nguy hại đến tính mạng!' Bác sĩ nghiêm túc nói, Lãnh Nghị gật đầu, bác sĩ chào hắn rồi
rời đi.
Lâm Y trên giường đã ngủ say, Lãnh Nghị lẳng lặng ngồi
xuống bên cạnh cô, cúi đầu nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc
ngủ, ngay cả trong giấc ngủ mày của cô cũng hơi chau lại, như một chú
nai con vừa bị dọa sợ, thấy cô ngay cả ngủ cũng không an ổn, lòng Lãnh
Nghị như thắt lại ...
Thật lâu sau hắn mới rời mắt khỏi cô gái
trên giường, nhìn mông lung ra ngoài chân trời trầm tư. Hôm nay sao lại
xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ có người lại muốn đẩy Lâm Y vào chỗ chết
sao? Sao họ lại biết thi thể của Lâm Dung được giữ lại ở trong kho lạnh
đó?
Theo tình hình trước mắt mà đoán, Lâm Y xảy ra chuyện thì đối với ai có lợi nhất? Trong đầu Lãnh Nghị lướt qua hình ảnh một người,
lòng lại bắt đầu đau dữ dội, rồi hắn lập tức phủ định, không thể là cô
ấy được!
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị rơi vào điện thoại của Lâm Y đang ném trên giường, đáy mắt chợt lóe lên một tia sắc bén, hắn lập
tức cầm lên, dò xem...
Lát sau Lãnh Nghị buông điện thoại xuống,
lấy điện thoại của mình ra ấn số, rất nhanh đầu bên kia đã truyền đến
tiếng của Lưu Dũng: 'Thiếu gia!'
'Lập tức cho người điều tra số
điện thoại này cho tôi...' Lãnh Nghị bình tĩnh dặn dò xong mới lặng lẽ
buông điện thoại, ánh mắt lại rơi trên người Lâm Y.
Ngồi như vậy
thật lâu hắn mới cởi áo vest, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi màu
đen, lật chăn khẽ khàng nằm xuống bên cạnh Lâm Y, như trước đây vậy, nhẹ nâng đầu cô lên để cô gối lên tay mình, một tay kia nhẹ nhàng vòng qua
eo cô, xong xuôi mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau khi Lâm Y thức giấc, cô vừa hé mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn
ông hiện ra trước mắt mình, mắt hắn vẫn nhắm chặt, đầu óc cô trong chớp
mắt trở nên có chút mơ hồ, cảnh tượng này - quen thuộc làm sao!
Nhưng rồi cô lại chậm rãi nhớ ra, cô nhớ hắn ôm Tịch Họa, cô nhớ hắn đẩy xe
cho Tịch Họa ... cô lại nhớ đến mẹ ... tối hôm qua ... hô hấp của Lâm Y
dần nặng nề hơn, vội vàng nhỏm dậy định xuống giường, cách xa Lãnh Nghị!
Nhưng chút động tĩnh của Lâm Y lập tức đánh thức người đàn ông đang trong
giấc ngủ, hắn hé mắt, tay túm lấy Lâm Y đang định xuống giường chạy
trốn, nhỏ nhẹ gọi: 'Y Y, anh là Lãnh Nghị ...'
Lâm Y không ngừng giãy dụa, 'Anh buông em ra!'
'Được được được, anh buông em ra!' Lãnh Nghị dịu giọng nói, 'Em không chạy thì anh sẽ buông em ra, được không?'
Dường như phát hiện có giãy cũng không thoát, rốt cuộc Lâm Y thỏa hiệp, cô
nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, trong mắt không dấu được sự khiếp sợ, nhỏ
giọng nói: 'Em không chạy, anh buông em ra!'
Ánh mắt sợ sệt của
cô, hành động cấp tốc muốn kéo rời khoảng cách giữa hai người của cô
khiến lòng Lãnh Nghị đau đớn không thôi, hắn nỗ lực nở một nụ cười nhu
hòa với cô, bàn tay cũng chậm rãi buông ra. Vừa có lại được tự do, Lâm Y vội vàng lùi đến một góc khác của chiếc giường bệnh, cách xa Lãnh Nghị, ánh mắt sợ sệt pha thêm chút cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
'Y Y!' Lãnh Nghị khàn giọng gọi, hắn xoay người về phía cô, mỉm cười, 'Anh là chồng em, em không nhớ sao?'
Lâm Y trừng mắt nhìn hắn, mấp máy môi không nói; Lãnh Nghị suy nghĩ một
chút rồi cầm điện thoại lên, mở ra album ảnh trong điện thoại, chỉ cho
cô xem những bức ảnh thân mật mà hai người đã chụp ở Maldivies, nhẹ
giọng nói: 'Em xem, hai chúng ta mấy ngày trước đã đi Maldives chơi, em
còn nhớ không?'
Maldivies? Trong đầu Lâm Y dần hiện rõ cảnh tượng trời xanh, biển xanh, cát trắng, tán dù lớn đủ màu sắc, trên chiếc ghế
dài màu trắng, Lãnh Nghị đeo kính râm nằm bên cạnh cô...
Lâm Y
nhìn chằm chằm những bức ảnh thân thiết của hai người, trong đầu lại
vang lên từng câu nói của Từ Nhất Hạo, "Lãnh Nghị là chú rể của con,
Lãnh Nghị rất yêu con... Lãnh Nghị chỉ giúp đỡ Tịch Họa vì cô ấy không
thể đi được thôi...", cô nhẹ mím môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn như đang dò xét điều gì, lại như đang cố nhớ lại gì đó... "Con còn nhớ chiếc áo
cưới đính kim cương kia không? ... Đó là chiếc áo cưới mà Lãnh Nghị đã
nhờ nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới thiết kế ra... Tối hôm đó con
mặc nó làm cô dâu của Lãnh Nghị, mặc vào trông đẹp làm sao!..." Đáy mắt
Lâm Y ánh sáng dần ngưng tụ lại, thật lâu cô mới ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Nghị, giọng nghi hoặc: 'Nhưng, anh ... yêu Tịch Họa!' Trong đầu cô vẫn
không thể xua đi hình ảnh Lãnh Nghị bế Tịch Họa trên tay.
'Không, anh yêu em, Y Y, anh chỉ yêu Lâm Y một người thôi!' Lúc Lãnh Nghị nói
câu này, trong mắt là vô hạn thâm tình, ánh mắt ấy ngưng tụ trên mặt Lâm Y, ánh mắt ấy dường như cũng khiến Lâm Y rung động, an tĩnh nhìn hắn,
môi mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào, cô đang phán đoán độ
chân thật của câu nói kia.
'Y Y, em còn nhớ chiếc áo cưới kia
không? Lúc em làm cô dâu của anh đã mặc nó...' Lãnh Nghị chợt như nhớ
ra, áo cưới đối với Lâm Y mà nói là khắc sâu trong trí nhớ, chắc là cô
còn nhớ! Câu nói kia của hắn rõ ràng khiến Lâm Y động tâm.
Đáy
mắt Lâm Y rốt cuộc cũng sáng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lãnh
Nghị, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, dịu giọng nói: 'Anh bảo
người mang áo cưới đến cho em xem được không?', nói rồi hắn vội lấy điện thoại ra gọi.
Lần này Lãnh Nghị gọi về nhà, khi quản gia nghe
điện, Lãnh Nghị lập tức dặn: 'Bác lập tức mang chiếc áo cưới đính kim
cương treo ở phòng để quần áo đến đây, phòng bệnh X ở bệnh viện XX, phải nhanh!'
'Dạ, thiếu gia!' Quản gia không dám chậm trễ, buông điện thoại xuống lập tức chạy lên lầu...
Nghe Lãnh Nghị gọi điện thoại, ánh mắt cảnh giác của Lâm Y dần dịu lại, cô
vẫn ngồi ở đầu giường bên này nhìn Lãnh Nghị ở đầu giường bên kia. Lãnh
Nghị nhìn cô mỉm cười, 'Y Y, còn nhớ tối đó ở Maldives không...'
Nghe Lãnh Nghị nhắc lại từng chút một những cảnh tượng quen thuộc, Lâm Y rốt cuộc an tĩnh trở lại, thỉnh thoảng nhìn những ảnh chụp trong điện thoại của hai người; Lãnh Nghị chậm rãi dịch người đến gần, cuối cùng ngồi
sát bên cạnh cô, Lâm Y chỉ ngẩng lên nhìn hắn, hơi dịch người ra một
chút chứ không phản kháng kịch liệt như lúc nãy nữa.