Lâm Y áo não vô cùng, 'Nói đến cùng vẫn là anh không tin những gì em nói là thật! Anh vẫn nghĩ là em xuất hiện ảo giác, đúng không?'
'Không
phải như vậy đâu!' Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, rõ ràng chuyện
hắn đến cùng là tin tưởng ai luôn chen vào giữa hắn và Lâm Y, là vấn đề
vẫn chưa tìm được cách giải quyết!
'Lãnh Nghị!' Đôi mắt đen láy
của Lâm Y nhìn chồng đăm đăm, giọng trở nên lạnh như băng mang theo chút uy hiếp, 'Nếu như anh không để cho Tịch Họa đi, vậy thì để cho em đi!'
Lãnh Nghị thoáng chau mày trầm tư, nói thật ra hắn cũng có ý này, như vậy an toàn cho cô hơn nhưng hắn không biết nên mở miệng nói với cô thế nào
bởi vì một khi hắn lên tiếng, nói không chừng lại dẫn đến sự hiểu lầm
khác nơi cô... Còn đang miên man suy nghĩ thì điện thoại của hắn chợt
vang lên âm báo có tin nhắn, Lãnh Nghị hơi thả lỏng cánh tay đang ôm Lâm Y ra, với lấy điện thoại mở ra xem.
Là tin nhắn của Lưu Dũng,
bên trong viết: "Thiếu gia, tối nay lại nghe được cuộc đối thoại mới,
chúng tôi đã lần được số điện thoại kia... Ngài giờ có tiện nhận điện
thoại không?"
Mắt Lãnh Nghị loé lên một tia sắc bén, hắn nhanh
chóng trả lời tin nhắn: "Cậu chờ một chút, tôi đến phòng sách nghe điện, đợi tin nhắn của tôi!"
"Được!" Lưu Dũng rất nhanh trả lời lại.
Lãnh Nghị buông điện thoại xuống nhìn Lâm Y nãy giờ vẫn nhìn mình chằm chằm, nở một nụ cười thoải mái: 'Y Y, anh đến phòng sách một chút, có chút
công sự cần xử lý, em ngủ trước nhé!' Nói rồi hắn buông cô ra, xuống
giường bước nhanh ra ngoài.
Lâm Y dõi mắt nhìn theo bóng Lãnh
Nghị cho đến khi nghe tiếng sập cửa rồi bóng hắn biến mất thì mới thu
tầm mắt lại, cúi đầu trầm tư...
Lãnh Nghị vừa đi về phía thư
phòng vừa gọi điện thoại cho Lưu Dũng, đầu bên kia lập tức có người
nghe, giọng Lưu Dũng thật trầm thấp: 'Thiếu gia, cuối cùng tối hôm qua
Tịch Họa và người đàn ông khả nghi kia lại liên lạc với nhau... Sóng
điện thoại của người đàn ông khả nghi kia cùng sóng điện thoại của một
đối tượng tình nghi trong danh bạ của người tài xế lái xe tải vừa khéo
trùng khớp nhau.'
Mắt Lãnh Nghị loé lên những tia sắc bén, hắn
chỉ 'Ân' một tiếng, tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách, đi về phía chiếc
ghế da sau bàn làm việc ngồi xuống, nhẹ ngả lưng vào ghế tiếp tục nghe
Lưu Dũng báo cáo: 'Chứng minh là tín hiệu này phát ra từ cùng một chiếc
điện thoại, như vậy trên cơ bản có thể xác định là từ một người... Ngày
mai tôi có thể thu thập đầy đủ thông tin của người này giao cho ngài!'
Lãnh Nghị vừa nghe anh ta nói vừa lấy chiếc máy nghe lén ra, lại mở một ngăn kéo lấy ra chiếc hộp kim loại màu trắng cho chiếc máy kia vào đóng nắp
lại rồi mới nói: 'Tốt lắm!'
'Vậy thiếu gia có muốn nghe nội dung cuộc đối thoại tối hôm qua không?'
Mắt Lãnh Nghị thoáng nheo lại: 'Được!', đầu bên kia Lưu Dũng ấn nút của
chiếc máy ghi âm, dù qua điện thoại vẫn nghe được rất rõ ràng.
'Nhiệm vụ hôm nay của cô lại thất bại rồi?' Vẫn là giọng trầm trầm mà lạnh như băng đó, nhưng lần này rõ ràng mang theo chút bực dọc, 'Lúc nào thì cô
mới thành công được đây?'
'...' Đầu bên này Tịch Họa hiển nhiên là trầm mặc không nói.
'Rốt cuộc cô có đang làm việc hay không?' Người đàn ông kia nghiến răng
nghiến lợi nói, 'Bên đó đã bắt đầu hối thúc rồi, nếu như còn không có
chút tiến triển nào, Hạ Tịch Họa, cô tự lo liệu lấy! Chúng tôi sẽ khiến
cô cái gì cũng không còn, ngay cả tính mạng cũng không còn!'
Bên
phía Tịch Họa vẫn không có tiếng trả lời, rốt cuộc người đàn ông kia
không nhịn được rống giận: 'Hạ Tịch Họa, cô lên tiếng cho tôi!'
'Tôi... muốn rút lui!' Giọng nhỏ như muỗi kêu của Tịch Họa rốt cuộc vang lên.
'Giờ cô mới muốn rút lui?' Đầu bên kia người đàn ông cười lạnh một tiếng,
'Cô cảm thấy chuyện này có khả năng sao? Hạ Tịch Họa, cô với chúng tôi
là ngồi chung một thuyền, cô vĩnh viễn cũng không thoát khỏi chúng tôi
được, hiểu không? Nếu như cô dám phản bội lại chúng tôi, hậu quả chắc là cô biết rồi đấy!'
...
Đoạn ghi âm chấm dứt, đáy mắt Lãnh
Nghị một mảnh âm trầm, trong lòng ẩn ẩn có chút khó chịu, rõ ràng Tịch
Họa cũng bị bên kia uy hiếp! Vậy cô có điểm yếu gì mà phải chịu sự uy
hiếp của họ? Cô có chuyện gì bị họ nắm đằng cán sao? Nếu như thật sự có
chuyện không thể giải quyết, vì sao Tịch Họa không chịu đi tìm mình?
Lúc Lãnh Nghị từ phòng sách trở về, Lâm Y vẫn ngồi nguyên tư thế cũ trên
giường, khi thấy bóng Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa phòng ngủ, đôi mắt đen láy của cô nhìn hắn đăm đăm; Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, bước
nhanh đến bên giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong phòng im
lặng hồi lâu, Lãnh Nghị cúi đầu nhìn Lâm Y nãy giờ vẫn không nói một
lời, lại mỉm cười, kéo nhẹ cô vào lòng, môi nhẹ lướt qua má cô, hơi thở
ấm áp phất qua mái tóc mềm mại của cô; cô gái hơi né ra, người đàn ông
lại không chịu buông tha cứ quấn quýt mãi, cô gái rốt cuộc bị quấy rầy
đến phiền, đưa tay đẩy nhẹ gương mặt tuấn tú đang dí sát mặt cô kia ra,
'Đừng đụng vào em!'
'Khụ khụ', khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng
sâu, hắn nhẹ ho khan mấy tiếng rồi lại cúi xuống nhìn cô gái, dè dặt
hỏi, 'Y Y, vừa nãy em mới nói em muốn tạm thời rời khỏi đây một thời
gian sao?'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, đôi mắt đen láy nhìn
thẳng vào mắt Lãnh Nghị, trong mắt lộ rõ vẻ lạnh mạc lẫn tổn thương, đợi câu tiếp theo của hắn. Lãnh Nghị cắn răng, tiếp tục nói: 'Anh cảm thấy
em tạm thời rời khỏi đây một thời gian cũng tốt, ... khụ, về Paris, bà
nội và mẹ đều rất mong em về đó, hơn nữa họ đều có kinh nghiệm chăm con, có thể dạy em...'
'Lãnh Nghị!' Lâm Y dứt khoát ngắt lời Lãnh
Nghị, đôi mắt lộ rõ nội tâm đang bị tổn thương của cô, 'Anh không để Hạ
Tịch Họa đi mà lại để em đi, đây là ý gì? Anh là sợ chứng bệnh hoang
tưởng của em phát tác, tiếp tục ở đây sẽ làm Hạ Tịch Họa bị thương phải
không?'
'Không phải không phải', Lãnh Nghị lần nữa câu lên một nụ cười, bàn tay nắm chặt lại, hắn lại cúi xuống hôn nhẹ cô như an ủi,
giọng thật dịu dàng, 'Vừa nãy là em nói em muốn rời đi mà!'
'Em
nói rời đi thì anh để em rời đi sao?' Giọng Lâm Y không tự chủ được vút
cao, đáy mắt lộ rõ vẻ bi thương, cô vụt quay lại, giãy thoát khỏi vòng
tay của hắn, 'Vậy nếu như em nói em vĩnh viễn rời đi thì sao? Có phải là anh rất vui mừng không?'
'Không!' Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao
động, vẻ mặt cùng ánh mắt bị tổn thương của cô khiến lòng hắn ẩn ẩn đau, hắn vội kéo cô vào lòng siết chặt, dịu giọng nói, 'Y Y, anh làm sao nỡ
để em đi, em đi rồi anh cô độc biết mấy! Anh chỉ sợ em không vui
thôi...'
Lâm Y nhìn mông lung ra ngoài, ánh mắt mờ mịt, đờ đẫn,
thật lâu sau giọng nói lạnh nhạt của cô mới vang lên, 'Lãnh Nghị, Tịch
Họa nói đúng lắm, thực ra trong lòng anh vẫn không quên được Họa Nhi, cô ấy vĩnh viễn luôn được anh giấu ở sâu trong tâm khảm mình... cho nên
trong tiềm thức anh vẫn sợ làm tổn thương cô ấy, anh chẳng thà tin tưởng cô ấy...'
Tim Lãnh Nghị đập dồn, hắn vội quay nhìn về phía cô
gái, tay giữ lấy sau ót cô để cô đối mặt với chính mình, đôi mắt đen
thâm thúy nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng nói, 'Y
Y... chuyện không phải như em nghĩ đâu!'
'Không phải như em nghĩ, vậy nó là thế nào? Anh dám nói, Họa Nhi nho nhỏ đó đã hoàn toàn biến
mất trong lòng anh không?' Đáy mắt Lâm Y lộ rõ vẻ ưu thương, 'Bằng không sao anh lại cứ muốn để em đi mà giữ Tịch Họa lại chứ?'
'Y Y',
Lãnh Nghị áp đầu cô vào ngực mình, tim lại ẩn ẩn đau, hắn cắn môi, thật
lâu sau mới đau lòng nói, 'Em không muốn đi thì đừng đi, anh gọi điện
thoại nói với bà nội là được rồi!'
Cô gái hé mắt, trong đôi mắt
đen láy vẫn một vẻ mờ mịt, không nói tiếng nào không biết vì sao cô luôn cảm thấy lòng quặn đau, thật khó chịu.
Lãnh Nghị hơi chau mày,
mắt nhìn mông lung ra ngoài, đáy mắt một mảnh thâm toại, hắn lặng lẽ suy tư một lúc mới cúi thấp đầu, nhìn cô gái trong lòng, 'Y Y, hay là thế
này, anh thường xuyên không ở nhà, không có ai bầu bạn với em... anh
giúp em tìm một người hầu theo sát bên người, như vậy có được không?'
Ánh mắt cô gái vẫn mờ mịt, giọng nói thật mơ hồ: 'Anh là muốn tìm một người theo dõi em, sợ em lại lần nữa xuất hiện ảo giác, sợ em lại gây chuyện, làm Tịch Họa bị thương, đúng không?'
'Không phải đâu', Lãnh Nghị bất lực khép mắt lại. Chết tiệt! Hiện giờ bất luận hắn làm chuyện gì
Lâm Y cũng đều nghĩ về hướng kia, hắn chỉ đành dịu giọng giải thích, 'Y
Y, anh không phải là sợ em xuất hiện ảo giác, anh cũng không sợ em gây
chuyện... mà là anh sợ em xảy ra chuyện, sợ em cô đơn, em có hiểu được
không? Em phải tin anh!'
Lâm Y chậm rãi giãy ra khỏi vòng tay của Lãnh Nghị, cô ngước lên nhìn sâu vào mắt hắn chừng như hy vọng có thể
từ đó đọc ra điều gì nhưng cô thật sự chỉ nhìn thấy trong đôi mắt ấy là
tình yêu, thật sâu đậm! Lâm Y rốt cuộc chậm rãi rũ mi, không nói gì nữa.
Một đêm đó, Lâm Y ngủ thật sự không an ổn, cảnh tượng chiều nay Tịch Họa không cần dùng nạng cũng có thể bước đi nhanh nhẹ, những lời
nói cố tình kích thích cô, còn có, cảnh tượng Tịch Họa lăn xuống thang
lầu cứ quẩn quanh mãi trong đầu cô, làm thế nào cũng không xua đi
được...
Càng quan trọng hơn là, hiện giờ mọi người đều cho rằng
bệnh cũ của cô tái phát, rằng cô xuất hiện ảo giác nên mới đẩy Tịch Họa
xuống lầu; mà hậu quả của cú đẩy này của cô chính là chân của Tịch Họa
vốn đã hồi phục lần nữa mất đi cảm giác!... Chuyện này cũng khó trách,
ai sẽ tin một người chỉ ngồi xe lăn như Tịch Họa nửa đêm lại chạy đến
phòng ngủ của cô? Liệu có ai tin?...
Ngay cả Lãnh Nghị cũng không tin mình! Đôi mắt đen láy của Lâm Y lóe lên những tia ảm đạm trong bóng tối: Lãnh Nghị luôn miệng nói là tin mình, vì sao lại đề nghị mình trở
về Paris? Vì sao lại muốn tìm cho mình một cô hầu gái? Nếu như anh ấy
thật sự tin tưởng mình, anh ấy phải để Tịch Họa rời khỏi đây mới đúng
chứ! Rõ ràng là Lãnh Nghị không hề tin mình như anh ấy nói, đây chẳng
qua chỉ là một lời an ủi mà thôi...