Càng nghĩ đáy mắt Lâm Y càng thêm ảm đạm, cô cắn môi, nhẹ nhàng xoay người
lại, đưa lưng về phía hắn, không chuyện, mình phải tìm cho được chứng cứ chứng minh mình không bị bệnh hoang tưởng, là Tịch Họa thật sự muốn hại cục cưng...
Chiều hôm sau, hai chiếc xe ô tô nối đuôi nhau nhanh chóng tiến vào một trang viên tư nhân rộng rãi đầy khí thế ở bên sườn
núi ở một vùng ngoại ô, xe chạy đến trước cổng chính của trang viên thì
dừng lại, Lãnh Nghị mang mặt nạ vội vã xuống xe, chiếc mặt nạ lạnh lẽo
phối hợp với thân hình cao ngất cùng khí thế lãnh liệt trời sinh của hắn khiến người ta thoạt nhìn vào có một cảm giác áp bức cực kỳ.
Bên trong phòng họp dưới tầng ngầm của trang viên, Lưu Dũng và Lý Tân đã
ngồi đó đợi sẵn, khi thấy cửa phòng họp mở ra rồi Lãnh Nghị tiến vào, cả hai vội đứng dậy cung kính cúi chào, 'Thiếu gia!'
Lãnh Nghị khẽ
gật đầu, hắn đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, thuận tay tháo mặt nạ
xuống đặt trên bàn, thân hình cao lớn hơi ngả về phía sau lưng ghế, Lưu
Dũng và Lý Tân cũng ngồi xuống rồi giọng trầm thấp đầy từ tính mà đầy uy nghiêm của Lãnh Nghị vang lên: 'Nói về chuyện người tài xế lái xe tải
và kết quả điều tra các cuộc điện thoại của Tịch Họa trước!'
'Dạ, thiếu gia!' Lưu Dũng gật đầu rồi bắt đầu báo cáo, 'Chúng tôi đã điều
tra tất cả những người mà người lái xe tải có tiếp xúc mật thiết lúc còn sống, sau khi loại trừ thì còn lại ba người, chúng tôi đã lắp máy nghe
lén trong điện thoại của cả ba người này, sau đó phát hiện, người tối
qua liên lạc với Tịch Họa tiểu thư là một trong số họ!'
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, những chuyện này tối qua Lưu Dũng đã báo cáo với hắn! Sau
đó Lưu Dũng lấy trong chiếc cặp da bên người ra một bức ảnh đưa cho Lãnh Nghị, 'Thiếu gia ngài xem, chính là người này...'
Lãnh Nghị đón
lấy bức ảnh, trong ảnh là một người đàn ông tướng mạo nho nhã anh tuấn,
sóng mắt hắn thoáng xao động, người này dường như hắn đã gặp qua ở đâu
rồi thì phải? Nhưng là ở đâu chứ? Lãnh Nghị thoáng chau mày, cố lục tìm
trong trí nhớ nhưng mãi vẫn không nghĩ ra, trên đời này người giống
người cũng không phải ít, có lẽ thật sự hắn nhớ nhầm rồi...
Bên
tai Lãnh Nghị là giọng đều đều của Lưu Dũng tiếp tục báo cáo: 'Anh ta
tên là Lâm Phong, năm nay ba mươi tuổi, kinh doanh một siêu thị cỡ
vừa...'
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, hắn buông bức ảnh trong tay xuống, nhìn sang Lưu Dũng: 'Đã điều tra bối cảnh của hắn chưa? Có quan hệ gì
với Tịch Họa? Muốn gì từ nhà họ Lãnh?'
'Đã điều tra rồi', Lưu
Dũng nhẹ gật đầu, 'Sau khi chúng tôi lần đến số điện thoại kia thì đã
bắt đầu điều tra người này...' Nói đến đây Lưu Dũng hơi dừng lại, hắn
nhìn sang Lãnh Nghị, cố nén thấp giọng, 'Thiếu gia, chúng tôi phát hiện, cha của Lâm Phong đã từng là tài xế của Lãnh lão gia... tức là ông nội
của ngài, Lãnh Tân!'
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên một
tia dị thường, chớp mắt trở nên lạnh như băng, hắn nhìn mông lung ra
ngoài như đang hồi tưởng lại điều gì, bên tai tiếp tục vang lên tiếng
của Lưu Dũng: 'Năm đó, khi Lãnh lão gia xảy ra tai nạn xe cộ, người tài
xế chở ông chính là cha của Lâm Phong...'
Lãnh Nghị nheo mắt lại, lúc ông nội qua đời hắn còn rất nhỏ,sau này khi lớn lên có nghe người
nhà nói lúc đó xe của ông nội xảy ra tai nạn trên đường cao tốc, vì mất
khống chế mà đâm vào dải ngăn cách, cả ông nội và tài xế đều mất mạng
đương trường!
Lãnh Nghị trầm tư thật lâu: Chẳng lẽ anh ta cho
ràng cái chết của cha mình có liên quan đến ông nội, vì vậy đến trả thù
nhà họ Lãnh sao? Không đúng! Cách nói này không thuyết phục chút nào!
Cha anh ta là tài xế, vì cha anh ta mà ông nội mình qua đời, nếu theo
lý, nhà họ Lãnh mình trách nhà họ mới đúng... Hơn nữa anh ta với Tịch
Họa có quan hệ gì? Vì sao lại dính dấp đến Tịch Họa chứ?
'Thiếu
gia', Lưu Dũng lại lên tiếng cắt đứt dòng suy tư của Lãnh Nghị, 'Theo sự điều tra của chúng tôi, sau khi cha của Lâm Phong qua đời thì để lại
trên đời hai người con, một trai một gái, trai là Lâm Phong, chuyện này
không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng cô con gái đến giờ vẫn chưa tra được
tung tích...'
Mày Lãnh Nghị nhướng lên, hắn không kìm được bật
kêu lên, 'Chẳng lẽ lại là Tịch Họa?' Hắn nhớ rõ, sau khi tìm được Tịch
Họa, khi lần đầu tiên gặp được cô hắn có hỏi về gia thế của cô, thì Tịch Họa nói là cha mẹ qua đời trong một tai nạn giao thông, trong nhà chỉ
còn lại cô một người, bởi vì lúc còn sống cha mẹ nợ rất nhiều tiền nên
trong nhà những thứ có giá trị đều bị chủ nợ đến lấy hết hơn nữa họ hàng không ai chịu nhận, chỉ có một người anh họ xa thỉnh thoảng có qua
lại...
Nhưng thế nào lại trùng hợp như vậy, năm đó tiểu Họa Nhi
cứu hắn, mà tiểu Họa Nhi vừa khéo lại là em gái của Lâm Phong? Hơn nữa,
nếu như Tịch Họa quả thực là em gái của Lâm Phong, vậy tại sao hắn lại
có thể tuyệt tình đến thế, dùng điểm yếu gì đó của Tịch Họa để uy hiếp
cô?
Lãnh Nghị càng nghĩ càng thấy phức tạp, hắn nhẹ day huyệt
thái dương --- Còn nữa, Tịch Họa họ "Hạ", không phải họ "Lâm"! Đột nhiên mắt Lãnh Nghị bừng sáng: Trừ phi Hạ Tịch Họa này là giả! Nhưng sao có
thể chứ?
'Thiếu gia!' Lưu Dũng thấy Lãnh Nghị trầm mặc nãy giờ,
thấp giọng nói, 'Chúng tôi cũng hoài nghi một điểm... Nếu như Lâm Phong
có quan hệ với Tịch Họa, mà tung tích của em gái của Lâm Phong không rõ, vậy liệu có phải Hạ Tịch Họa chính là em gái của Lâm Phong hay không?'
Lãnh Nghị rốt cuộc thả tay xuống, mắt vẫn nhìn ra ngoài, đáy mắt lãnh liệt
mà thâm thúy, giọng trầm mà hữu lực, 'Các người... lập tức giúp tôi điều tra lại tất cả về Hạ Tịch Họa một lần nữa, kể cả bối cảnh, gia tộc...
cùng với tình huống của cha của Lâm Phong...'
'Dạ thiếu gia, tôi lập tức bố trí làm theo lệnh ngài!' Lưu Dũng gật đầu.
'Còn nữa', Lãnh Nghị hơi nheo mắt lại, 'Hai người lập tức tìm một cô gái,
ngày mai đưa đến bên cạnh Lâm Y, chuyên phụ trách cuộc sống hằng ngày
của cô ấy... Phải tìm cô gái trẻ tuổi một chút, thoạt nhìn không có kinh nghiệm, loại người không khiến người khác chú ý và nghi ngờ!'
'Dạ, thiếu gia!' Lưu Dũng và Lý Tân gần như là đồng thanh đáp lời.
Lãnh Nghị xua tay, 'Được rồi, nói về chuyện mấy ngày nay, nhiệm vụ mà tổng
bộ giao cho chúng ta tiến triển đến đâu rồi?' Rồi ba người tiếp tục bàn
những việc cơ mật trong căn phòng họp nhỏ dưới tầng ngầm đó.
Mà
lúc này trong biệt thự nhà họ Lãnh, Lâm Y đang bước xuống lầu định ra
ngoài vườn hoa tản bộ. Vừa đi đến cầu thang thì đã thấy Tịch Họa đang
ngồi trên xe lăn trong phòng khách, má Trương và hai người làm đang vây
xung quanh cô dường như đang quan sát vết thương trên người Tịch Họa, ba người vừa xem vừa nhỏ giọng bàn tán.
Lâm Y thoáng dừng bước nhìn bốn người trong phòng khách, lúc này một người hầu vô tình ngước lên
nhìn thấy Lâm Y trên cầu thang, bà ngẩn người vội ra hiệu cho hai người
kia, mấy người dưới lầu không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Y đang đứng
nơi thang lầu, tiếng bàn tán đột nhiên im bặt.
Phòng khách bỗng
chốc im lặng như tờ, Tịch Họa cũng chậm rãi xoay xe lăn lại, cô nhìn Lâm Y đang đứng đó, môi dần lộ ra một nụ cười yếu ớt, lát sau mới nhẹ giọng nói, 'Chị Y Y, chị... khỏe chứ?'
Rõ ràng Tịch Họa đã thành công
đoạt được sự đồng tình của tất cả những người làm, mà Lâm Y thì trở
thành một kẻ mang bệnh không chịu nói lý lẽ! Một nữ chủ nhân độc ác ngay cả một cô gái đôi chân không lành lặn cũng nhẫn tâm đẩy xuống lầu!
Lâm Y cắn môi, cố điều tiết cảm xúc, lạnh giọng nói, 'Tốt lắm!'
'Vậy... hay là chúng ta cùng ra vườn hoa tản bộ đi?' Giọng Tịch Họa vẫn thật nhu hòa.
'Không cần đâu!' Lâm Y lạnh như băng nói, cô trước giờ không biết giả vờ,
không thích chính là không thích, mặc kệ người khác nghĩ cô thế nào! Lâm Y vừa nói vừa cất bước tiếp tục đi xuống thang lầu.
'Vậy thì
thôi, má Trương, chúng ta đi thôi!' Tịch Họa cũng không nói gì thêm, má
Trương nghe lời vội cần lấy tay vịn đẩy xe lăn đi về phía cửa, những
người hầu cũng tản ra.
Phòng khách nhất thời lại an tĩnh trở lại, không một tiếng động, không một bóng người, Lâm Y đứng giữa phòng khách nhất thời không biết nên làm gì, vốn cô định xuống vườn hoa tản bộ
nhưng giờ Tịch Họa ở đó, cô đương nhiên là không muốn đi nữa.
Nhẹ thở dài một tiếng Lâm Y xoay người định cất bước về phòng thì mắt vô
tình lướt qua hành lang bên hông phòng khách, cô biết, đi qua hành lang
ấy một chút nữa chính là phòng của Tịch Họa...
Hàng mi dài của
Lâm Y nhẹ chớp lên, giọng Tịch Họa lại vang lên bên tai: "Nếu như cô
không đi, rồi có một ngày đứa bé trong bụng cô cũng không còn nữa! Tôi
có thể cho thuốc vào trong sữa, có thể cho thuốc vào thức ăn..."
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô do dự hai giây rồi đổi hướng đi về phía
gian phòng của Tịch Họa; đẩy cửa phòng của Tịch Họa ra, Lâm Y rón rén đi vào, cô nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rất nhanh rơi trên một chiếc
hộp đặt nơi đầu giường, xuyên qua lớp nhựa của vỏ hộp cô loáng thoáng
thấy được bên trong có mấy lọ thuốc.
Lâm Y nhanh chóng bước đến
mở hộp thuốc ra, cô cầm mấy lọ thuốc lên, đọc nhanh những dòng thuyết
minh trên nhãn --- cả hộp chỉ toàn là thuốc sát trùng, thuốc cầm máu,
rất thông dụng!
Lâm Y thất vọng đóng nắp hộp lại, cô thoáng chau
mày, ánh mắt tiếp tục quan sát khắp phòng sau cùng dừng lại ở một ngăn
tủ lớn, ổ khóa của ngăn tủ đó vẫn còn cắm chìa khóa nhưng ngăn tủ có ổ
khóa chứng tỏ trong đó có thể có những thứ quan trọng!
Mắt Lâm Y
lóe sáng lên, cô bước nhanh đến trước tủ mở ra ngăn tủ đó, một chiếc hộp sắt màu đỏ lập tức đập vào mắt Lâm Y, tim cô bỗng đập nhanh hơn, Lâm Y
nhẹ nhàng nhấc chiếc hộp ra, mở nắp; ánh mắt đang lóe sáng của Lâm Y vụt tối lại rồi lập tức dâng đầy nỗi thất vọng --- bên trong chiếc hộp chỉ
là những đồ trang sức lặt vặt của Tịch Họa.
Nhưng chính ngay lúc
Lâm Y định đậy nắp hộp lại thì đột nhiên mắt cô dính cứng ở một vật, vật đó nằm dưới những món trang sức khác, gần như bị che lấp hết, đó là một chiếc lắc tay bằng bạc, sự thô sơ của nó so với những món trang sức
tinh xảo khác trong hộp quả thực là một trời một vực.
Chiếc lắc
tay đó được tao thành từ những vòng tròn nhỏ móc vào nhau, rất bình
thường, đầu dây là hai quả tim cũng bằng bạc rất thô sơ, vừa nhìn đã
biết là do một người thợ có tay nghề bình thường làm ra nhưng không hiểu sao cô cảm thấy nó rất quen thuộc! Lâm Y thoáng ngẩn người, cô nghi
hoặc đưa tay nhặt sợi lắc lên, tỉ mỉ xem nó, càng xem càng kinh ngạc.