Xe lao vun vút trong màn đêm. Lâm Y hơi nhíu mày, đôi mắt trống rỗng, đờ
đẫn nhìn về một điểm vô định, giọng cũng lạnh băng vô hồn: 'Anh muốn
mang tôi đi đâu?'
'Đưa em về nhà!' Giọng người đàn ông tuy vẫn lạnh như băng nhưng đã pha chút nhu hòa.
Sóng mắt Lâm Y khẽ xao động, cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn chiếc mặt nạ lạnh
như băng kia, người mang mặt nạ thì hờ hững nhìn về phía trước, cũng
không hề có ý định nhìn Lâm Y; nhìn một lúc Lâm Y chậm rãi xoay người
ngồi thẳng lại, khoang xe chìm vào trầm mặc, không hề có một tiếng động
nào.
Thật lâu thật lâu, giọng nói của Lâm Y lần nữa mơ hồ cất lên: 'Vì sao muốn cứu tôi?'
Ánh mắt dấu sau chiếc mặt nạ chừng như lại nhu hòa thêm một chút, khóe môi
lãnh ngạo nhẹ câu lên nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: 'Đi ngang
qua, tiện tay mà thôi!'
'Nhưng, các người vốn là người cùng phe ...' Lâm Y rũ hàng mi dài, giọng thật nhỏ, chừng như đang lẩm bẩm nói với chính mình.
Người mang mặt nạ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô gái đang cúi đầu bên
cạnh, ánh mắt sắc bén hơi lóe lên, mang theo chút ý cười: 'Chúng ta mới
là cùng một phe, em là món lễ vật mà bọn họ đem tặng cho tôi ...'
'Bọn họ vì sao phải tặng lễ vật cho anh? Chính bởi vì anh với bọn cùng ác
liệt như nhau!' Lâm Y nhắm mắt lại, chuyện xưa một màn không chịu nổi
kia lại cuồn cuộn dâng trong đầu, giọng cô có chút run rẩy, hổ thẹn
không thôi.
Người người cũng không muốn so đo với Lâm Y, hắn chỉ
khẽ nhếch môi cười, không lên tiếng nữa. Lâm Y cũng không nói gì thêm.
Trong khoang xe lần nữa lại rơi vào im lặng ...
'Ngừng xe!' Bên
tai chợt vang lên giọng nói dứt khoát của người đàn ông. Lâm Y giật
mình, vội mở mắt ra đã thấy chiếc xe an ổn dừng bên vệ đường.
Phía sau mấy chiếc xe của vệ sĩ cũng theo đó dừng lại, chỉ ngắn ngủi vài
giây, cửa xe nơi người đàn ông mang mặt nạ ngồi đã xuất hiện một người
đàn ông, hắn lên tiếng gọi: 'Thiếu gia...' thì ngừng lại, đợi người đàn
ông ra lệnh.
'Đi mua một tuýp thuốc xoa trị bong gân!' Giọng nói
trầm thấp, vẫn hơi khàn khàn như cũ nhưng sự uy nghiêm bức người cùng
khí thế bá đạo cũng không hề thiếu.
Lâm Y ngẩn người, không tự
chủ được nhìn về phía gương mặt người đàn ông được giấu sau chiếc mặt
nạ. Sườn mặt kia tuy bị che mất phần lớn nhưng có thể nhận ra vẻ anh
tuấn bức nhân nhưng cũng lạnh mạc đến vô cùng, không có chút biểu cảm
nào.Lâm Y ảm đạm thu hồi tầm mắt, nhìn mông lung ngoài cửa sổ.
'Được!' Người áo đen đáp lời rồi vội chạy đi; Lâm Y lúc này mới nhìn thấy, xa xa xéo về phía trước là một tiệm thuốc ...
Không lâu sau người áo đen cầm một tuýp thuốc xoa trở lại, đưa cho người đàn
ông qua cửa sổ. Đôi mắt lạnh mạc của người đàn ông nhìn qua một lượt rồi mới đưa tuýp thuốc cho Lâm Y, giọng nói vẫn lạnh nhạt, vẫn như thế kiệm lời: 'Xem hướng dẫn sử dụng rồi tự xoa ...'
Đáy mắt Lâm Y khẽ
xao động, do dự một chút nhưng rồi vẫn nhận lấy, sau đó cô dựa người vào lưng ghế, đôi mắt mông lung nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu hỗn loạn đến
cực điểm. Lâm Y nhíu mày, nhắm chặt mắt, không muốn suy nghĩ gì nữa ...
Xe không một tiếng đồng ngừng trước cửa ký túc xá, Lâm Y vẫn như cũ nhắm
mắt dựa vào lưng ghế, người đàn ông cũng không nói gì, cũng không thúc
giục, chỉ lặng lẽ ngồi đấy, không có bất kỳ hành động nào.
Lâm Y
rốt cuộc cũng cảm giác được xe đã dừng lại, cô chậm rãi mở mắt mới phát
hiện thì ra đã đến ký túc xá, cô hơi ngẩn người rồi vội đưa tay mở cửa
xe.
Ngay khi vừa định bước xuống xe thì giọng nói khàn khàn nhưng đầy từ tính lại mang theo một chút trêu chọc của người mang mặt nạ mới
vang lên sau lưng cô: 'Tôi đã cứu em hai lầm, không cảm ơn tôi chút nào
sao?'
Chợt cảm thấy giọng nói cùng giọng điệu kia có chút quen
thuộc, Lâm Y vội quay đầu nhìn lại, nhưng cái cô nhìn thấy chỉ là một
chiếc mặt nạ màu bạc lạnh như băng. Lâm Y lắc mạnh đầu. Không thể nào!
Trên đời này người có giọng nói giống nhau nhiều lắm!
"Phanh" một tiếng sập mạnh cửa xe lại, cô bước thẳng vào ký túc xá.
Người đàn ông trong xe dõi theo bóng Lâm Y dần khuất sau cánh cửa ký túc xã,
bên môi chậm rãi câu lên một nụ cười, hắn hy vọng từ từ có thể tiêu trừ
hận ý của cô gái này dành cho hắn ... Nhẹ thốt một tiếng "Đi!", xe bắt
đầu quay đầu tăng tốc chạy về hướng ngược lại.
Người đàn ông ngồi tựa và lưng ghế, trầm tư suy nghĩ, một lát sau hắn mới lấy điện thoại
trong túi ra, điểm nhẹ mở lên màn hình, nhìn chằm chằm một dãy số điện
thoại xem ra là mới gọi đến không lâu sau đó hắn quay nhanh một phím:
'Giúp tôi tra xem số điện thoại này là từ đâu gọi đến? Là ai gọi?'
Tối hôm nay lúc hắn đang ở thư phòng làm việc thì nhận được một cuộc điện
thoại từ một số lạ, báo với hắn chuyện Mạc Hưng đã cướp đi Lâm Y, hắn
mới vội vàng đuổi theo đến đó ...
Người báo tin cho hắn rốt cuộc là ai đây chứ?
Ngày hôm sau Lâm Y xin nghỉ một ngày, cô đến cục cảnh sát báo án ... Đối với cô mà nói, chỉ còn có một cách này thôi!
Nữ cảnh sát trẻ tuổi nhìn Lâm Y, lạnh nhạt nói: 'Lâm tiểu thư, vụ án mà cô báo một là không có chứng cứ gì đáng nói, hai là chuyện này đã qua hơn
nửa năm rồi, chỉ sợ rất khó điều tra được!'
'Vậy còn chuyện tối hôm qua thì sao?'
'Chuyện tối qua thuộc về vụ án chưa thực hiện được, chúng tôi sẽ tìm đương sự
điều tra ... Cô về trước đi, có tin tức gì chúng tôi sẽ báo với cô!'
Bước ra khỏi tòa nhà cục cảnh sát, Lâm Y nhận được điện thoại của Trương
Tiểu Mạn, giọng của cô có chút khàn, có vẻ như đã khóc rất nhiều: 'Lâm
Y, hôm nay đã đuổi việc mình rồi ...'
Đáy mắt Lâm Y chợt tối lại, cô sớm đã đoán được sẽ có kết quả thế này, chỉ đành an ủi Tiểu Mạn:
'Tiểu Mạn, bạn đừng sốt ruột, mình giúp bạn tìm thử xem có công việc nào thích hợp không. Mấy ngày này bạn cứ tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt ...'
'Lâm Y, bạn nhất định phải giúp mình ...' Giọng Trương Tiểu Mạn đầy bất lực.
'Ừm, bạn nghỉ ngơi đi, đợi tin của mình!'
Buông điện thoại xuống, Lâm Y vẫn ngồi nguyên tại chỗ ngẩn người thật lâu.
Tìm Lăng Nhất Phàm sao? Nhưng anh ta xuất ngoại rồi. Tìm Lãnh Nghị sao?
Không được! Người đàn ông lạnh lùng đó... cô đã cự tuyệt anh ta rồi!
Trong đầu óc hỗn loạn của Lâm Y rốt cuộc nghĩ ra được một người: 'Ngãi Mỹ! Cô ấy là thư ký trực tiếp của Lãnh Nghị, nhờ cô ấy ở một LS quốc tế lớn
như vậy tìm một công việc chắc không phải là một chuyện khó khăn.
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Y liền gọi điện thoại ngay cho Ngãi Mỹ ...
Ngãi Mỹ là người thông minh, vừa buông điện thoại xuống ánh mắt liền không
tự chủ được liếc về phía văn phòng tổng giám đốc, lẳng lặng suy nghĩ một chút rồi nhấc điện thoại lên, đánh vào phòng tổng giám đốc.
Lúc
Ngãi Mỹ bước vào văn phòng của Lãnh Nghị, Lãnh Nghị đang ngồi ngơi chiếc ghế rộng rãi của mình trầm tư suy nghĩ gì đó. Ngãi Mỹ do dự một chút
mới lên tiếng: 'Lãnh tổng, vừa nãy Lâm Y tiểu thư gọi điện thoại đến,
nói có một người bạn muốn tìm một công việc, hỏi tôi liệu có thể thu xếp được không?'
Ánh mắt Lãnh Nghị vẫn lãnh mạc không hề xao động,
một lúc sau mới nói với giọng lạnh như băng: 'Loại chuyện nhỏ nhặt này
cô tự thu xếp là được rồi, không cần báo cáo với tôi!'
'Được, tôi hiểu rồi!'
'Còn nữa, cô chuẩn bị một chút, tôi lập tức phải đi Âu Châu một chuyến...'
'Dạ! Lãnh tổng ... còn chuyện gì sao?' Ngãi Mỹ dè dặt cẩn trọng hỏi.
Lãnh Nghị trầm ngâm một lúc rồi lại ra lệnh: 'Cô gọi trưởng phòng Vương của phòng kế hoạch đến đây một chút.'
'Dạ, Lãnh tổng!' Ngãi Mỹ bước ra khỏi văn phòng. Buổi chiều hôm đó cô thu
xếp cho Trương Tiểu Mạn một công việc ở bộ phận PR thuộc LS quốc tế ...
Khi bóng dáng cao lớn đã có chút phát phì của trưởng phòng Vương của phòng
kế hoạch xuất hiện ở văn phòng của Lãnh Nghị, ông tươi cười hơi hướng về Lãnh Nghị cúi chào: 'Lãnh tổng, tìm tôi có việc sao?'
'Chuyện tôi dặn thu mua cổ phiếu của Mạc thị đã tiến triển đến đâu rồi?'
'Mọi chuyện đều tiến triển thật thuận lợi. Tôi đã làm đúng theo ý của Lãnh
tổng, âm thầm thu mua cổ phiếu của họ ... Lãnh tổng, hiện tại Mạc thị đã là có tiếng không có miếng, chúng ta có thể thu mua bất cứ lúc nào ...' Trưởng phòng Vương dương dương đắc chí, tự tin như nắm chắc phần thắng
trong tay.