Lãnh Nghị thoáng chau mày trầm tư rồi dường như rất tùy ý hỏi: 'Trước khi
con gái của hai người xảy ra chuyện, có phải đã có người đến tìm hai
người, đề cập đến chuyện lúc con gái hai người còn nhỏ đã từng cứu
người?'
Ông Hạ thở dài một tiếng, 'Có... họ không có tìm chúng
tôi, lúc đó họ trực tiếp đến trường tìm con gái tôi, sau đó con gái tôi
về nhà nói lại cho chúng tôi... Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm,
lúc còn nhỏ con bé đã từng cứu người đến lúc nó nói chúng tôi mới biết!'
Mắt Lãnh Nghị hơi lóe lên, 'Lúc cô ấy còn nhở đã từng nói về chuyện đó cho hai người không?'
'Không có!' Ông Hạ lắc đầu.
Rời khỏi nhà họ Hạ một quãng, bước chân của Lãnh Nghị chợt dừng lại, Lưu
Dũng và tiểu Trương cũng dừng lại theo, trầm ngâm giây lâu rồi Lãnh Nghị mới thấp giọng nói, 'Giúp ông bà Hạ đổi một căn nhà tốt hơn, lại cho họ một khoản tiền để họ an dưỡng tuổi già!'
'Dạ, thiếu gia!' Lưu Dũng nghiêm cẩn nói.
Trong xe, Lưu Dũng lén lúc nhìn Lãnh Nghị nãy giờ vẫn đăm chiêu không nói,
chần chừ hồi lâu rồi thấp giọng hỏi: 'Thiếu gia, ngài thấy Tịch Họa
này...'
'Cô ấy không phải em gái của Lâm Phong, cô ấy chính là Hạ Tịch Họa! Cái chết của cô ấy chỉ là giả thôi!' Gương mặt tuấn tú của
Lãnh Nghị lộ rõ vẻ lạnh mạc, 'Trong các đoạn ghi âm chúng ta cũng nghe
thấy, thái độ của Lâm Phong đối với Tịch Họa thật ác liệt, không thể nào là thái độ của một người anh trai với em gái mình! Tiền mà ông bà Hạ
nhận được chính là cho Tịch Họa gửi về cho cha mẹ mình!'
Lưu Dũng khẽ gật đầu, 'Tôi đoán lúc bắt đầu cô ấy là vì lợi ích gì đó mà thỏa
hiệp với bọn họ, về sau có lẽ là có chuyện gì bị bọn người của Lâm Phong nắm đằng cán nên bị họ khống chế...'
Lãnh Nghị gật đầu, đôi mắt
đen một mảnh thâm trầm, thật lâu sau hắn mới trầm giọng ra lệnh: 'Lưu
Dũng, ngày mai giúp tôi tìm cô giáo Triệu Hà, giáo viên hướng dẫn vũ đạo trong buổi biểu diễn văn nghệ năm đó! Tôi muốn đi gặp bà ấy lần nữa!'
Những chuyện mà Tịch Họa này làm quả thực khiến Lãnh Nghị khó mà lý
giải! Hắn ẩn ẩn có chút lo âu...
'Dạ, thiếu gia!' Lưu Dũng lần nữa trầm giọng đáp.
Lãnh Nghị không trở về LS quốc tế mà đi thẳng về nhà. Lúc hắn bước vào nhà,
Lâm Y đã lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại quản gia và mấy người
làm, bước chân Lãnh Nghị dừng lại trong phòng khách, đáy mắt âm trầm mà
sắc bén.
Quản gia cảm nhận được rõ ràng thiếu gia hôm nay có gì
đó không đúng, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Ông dè dặt bước
đến gọi, 'Thiếu gia!'
Quản gia thoáng sửng sốt, trong ấn tượng của ông, câu đầu tiên mỗi khi thiếu gia về nhà luôn là "Y Y đâu?" Nhưng hôm nay câu đầu tiên ngài ấy nói
khi về nhà lại là "Tịch Họa tiểu thư đâu?", nhưng ông không dám trễ nãi, vội lên tiếng trả lời: 'Tịch Họa tiểu thư đang ở phòng tập vật lý trị
liệu!'
Lãnh Nghị hơi mím môi, cuối cùng cất bước đi về phía phòng gym.
Trong phòng gym, dưới sự dìu đỡ của cô hộ lý Tiểu Lâm, Tịch Họa đang chống
nạng chậm chạp đi từng bước nhưng tâm tư của cô rõ ràng là không đặt ở
chuyện luyện tập, mới đi được mấy bước cô đã đòi trở lại xe lăn, phiền
chán ném đôi nạng đi, cô thật sự không biết những ngày tháng này còn
tiếp tục đến bao giờ!
Đang lúc rầu rĩ không vui thì Tịch Họa chợt nghe tiếng Tiểu Lâm nhắc nhở: 'Thiếu gia đến rồi!' Sóng mắt Tịch Họa
thoáng xao động, cô vội quay đầu về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy một
bóng người cao ngất đang tiến vào, 'Nghị!' giọng Tịch Họa tràn ngập vui
sướng, cô vội lăn xe về phía Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị dừng bước nhìn
cô gái đang lăn xe về phía mình, vốn hắn tưởng rằng Tịch Họa chỉ vì muốn tranh giành tình yêu nên mới không ngừng nghĩ cách hãm hại Lâm Y, giờ
hắn mới hiểu rõ, vốn sau lưng cô còn có một bí mật lớn như vậy! Mà có lẽ là còn nhiều bí mật nữa mà hắn chưa biết!
Thì ra năm năm trước
lúc cô đến nhà họ Lãnh thì cũng bắt đầu ngụy trang, bắt đầu lừa dối hắn! Mà hắn thì vẫn luôn cho rằng cô thật thiện lương!
Đáy mắt hắn
thoáng qua một tia âm trầm nhưng tản đi rất nhanh, môi hơi lộ ra một nụ
cười nhìn cô gái đã đến trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: 'Chân của em hôm
nay có cảm giác chút nào chưa?'
Trong đôi mắt to tròn của Tịch Họa tràn đầy ý cười, cô nhẹ gật đầu, 'Ân, không còn đau nữa... Nghị, sao hôm nay anh về sớm vậy?'
'Ừ, hôm nay muốn về sớm một chút, xem em làm vật lý trị liệu đến đâu rồi!'
Lãnh Nghị nhàn nhạt nói, hắn nhìn thấy sự vui sướng trong mắt Tịch Họa,
lại bồi thêm một câu, 'Dù sao cũng là do Y Y gây ra họa, khiến em chịu
khổ rồi, Tịch Họa!'
Hốc mũi Tịch Họa bỗng có chút ê ẩm, vành mắt
cũng bắt đầu phiếm hồng, cô nhỏ giọng nói, 'Nghị, chỉ cần anh có thể
hiểu em vậy là đủ rồi...'
Lãnh Nghị lại nở nụ cười, 'Được rồi,
đừng buồn nữa... ân, anh tập với em, nạng đâu?' Tiểu Lâm đứng bên cạnh
vội đưa cặp nạng cho Tịch Họa.
Tịch Họa chống nạng, Lãnh Nghị thì đặt tay lên eo dìu cô đi từng bước chầm chậm, trên mặt, trên môi Tịch
Họa đều là nụ cười hạnh phúc... Hôm nay rõ ràng Lãnh Nghị đặc biệt hào
hứng, hắn cùng Tịch Họa tập vật lý trị liệu, lại cùng cô nghỉ ngơi, nói
chuyện, rồi lại tập. Lúc này trời đã tối, phòng gym cũng đã sáng đèn.
Lâm Y từ trên lầu bước xuống, Linh Nhi thì ở phía sau, xuống đến phòng
khách, quản gia và những người làm đều ở đó chỉ không thấy Tịch Họa, mỗi ngày vào lúc này không phải Tịch Họa đều ở đây sao? Vì sao hôm nay lại
không có?
Suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu Lâm Y, cô cũng
không để ý lắm, chỉ tùy ý hỏi quản gia, 'Bác Trần, thiếu gia sao vẫn còn chưa về? Hôm nay anh ấy không có nói là sẽ không về ăn cơm!'
'Thiếu phu nhân!' Quản gia do dự một chút rồi nhẹ giọng nói, 'Thiếu gia đã về, ngài ấy đang ở phòng gym!'
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, lúc này Tịch Họa không có ở đây mà Lãnh
Nghị thì đang ở phòng gym, rõ ràng là Nghị lại đi giúp Tịch Họa tập đi
rồi! Những người làm dè dặt quan sát sắc mặt của Lâm Y, cô mím môi, nhỏ
giọng nói, 'Tôi đi gọi họ ăn cơm!' Cô nói rồi cất bước đi về phía phòng
gym.
Trong phòng gym, Lãnh Nghị đang dìu Tịch Họa tập đi, đột
nhiên chân Tịch Họa khuỵu xuống, suýt nữa thì ngã nhào, Lãnh Nghị vội
dùng sức kéo cô lại, cặp nạng trong tay Tịch Họa tuột ra, thân thể cô
mất trọng tâm, cả người cứ thế rơi vào lòng Lãnh Nghị, hai tay vòng qua
người hắn.
Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia phức tạp rồi biến mất
rất nhanh, tay hắn vẫn đỡ nơi eo cô, không đẩy ra, chỉ hơi chau mày,
giọng trách cứ: 'Sao lại bất cẩn thế?'
Tịch Họa hơi ngước lên
nhìn gương mặt tuấn dật của Lãnh Nghị, đáy mắt là nỗi khát khao không
dấu diếm, cô cỡ nào khát khao đôi môi kia áp lên môi mình, dìm cô trong
nụ hôn của hắn, cô cỡ nào khát khao hơi thở của hắn vờn quanh mặt mình,
Tịch Họa mấp máy môi, thì thào: 'Nghị...'
Lãnh Nghị trầm mặc nhìn gương mặt xinh xắn trước mặt, đằng sau gương mặt xinh đẹp kia còn ẩn
giấu bao nhiêu bí mật nữa? Hắn thật sự rất muốn biết...
'Luyện
tập thân mật như vậy, ngay cả cơm cũng quên ăn rồi sao?' Đột nhiên bên
tai hai người truyền đến một giọng lạnh như băng, Tịch Họa lúc này mới
bừng tỉnh nhưng hai tay vẫn ôm lấy Lãnh Nghị, cô quay nhìn về phía cửa,
vừa liếc mắt đã thấy gương mặt nhỏ nhắn mang chú ý cười châm chọc của
Lâm Y, đôi mắt đen láy lộ rõ sự lạnh nhạt cùng bất mãn.
'Ồ, Y Y,
anh với Tịch Họa đang định về phòng ăn!' Mắt Lãnh Nghị bừng sáng, hắn
nhìn Lâm Y đang đứng nơi cửa, môi câu lên một nụ cười, 'Ân, Tịch Họa giờ lại không thể đi được, là em gây ra họa, theo lý em nên cùng cô ấy
luyện tập mới đúng...'
'Lãnh Nghị!' Lâm Y ngắt lời Lãnh Nghị,cô
cắn môi, đáy mắt dâng trào sự tức giận, giọng lạnh như băng, 'Có anh
cùng tập với cô ấy không phải đủ rồi sao? Chỉ cần mỗi ngày anh đều đến
tập với cô ấy, sợ là cả đời này cô ấy cũng không muốn khỏi lại!' Lâm Y
là đang chỉ trích chuyện Tịch Họa giả vờ không thể đi lại.
Tịch
Họa nuốt nuốt nước bọt, cô nhìn Lãnh Nghị không nói gì, xa xa vẳng lại
tiếng của quản gia và những người làm, Lãnh Nghị thoáng chau mày, trầm
giọng quát, 'Y Y, đừng hà khắc như thế! Tịch Họa là bị em đẩy xuống lầu
kia mà!'
Mày Lâm Y cũng chau chặt, vành mắt trong chớp mắt phiếm
hồng, Lãnh Nghị trước giờ chưa từng chỉ trích cô! Nhất là ở trước mặt
nhiều người như vậy! Cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của chồng, như
vậy, cắn răng cố không cho nước mắt chảy xuống xoay người bước nhanh ra
khỏi phòng gym.
Tất cả người có mặt ở đó thở cũng không dám thở
mạnh, ai nấy đều không ngờ thiếu gia hôm nay lại chỉ trích thiếu phu
nhân như vậy! Ngày thường ngài ấy không phải sủng thiếu phu nhân sủng
tới trời sao? Quản gia cũng chau mày lại, ông đã cảm thấy thiếu gia hôm
nay có gì không đúng nhưng thế nào ông cũng không ngờ thiếu gia lại nhằm vào thiếu phu nhân!
'Nghi!' Tịch Họa bật kêu lên, giọng có chút
bất an; Lãnh Nghị lúc này như mới hoàn hồn lại, hắn ôm Tịch Họa lên đặt
vào trong xe lăn rồi quay lại dặn dò Tiểu Lâm: 'Đẩy Tịch Họa tiểu thư về phòng tắm rửa trước đi, sau đó đi ăn cơm!'
Trên bàn ăn chỉ có
Lãnh Nghị và Tịch Họa, lát sau quản gia sốt ruột vào báo: 'Thiếu gia,
thiếu phu nhân nói cô ấy không muốn ăn!'
Đáy mắt Lãnh Nghị hơi
gợn sóng, hắn mím môi, trầm giọng nói: 'Cô ấy không muốn ăn thì tùy cô
ấy thôi!' Rồi hắn quay sang má Ngô: 'Dọn cơm đi!' Má Ngô vội đáp lời rồi lui xuống.
Tịch Họa không ngừng ngước lên nhìn Lãnh Nghị, Lãnh
Nghị hôm nay quả thực rất khác thường, đôi mắt to tròn của cô chớp lên,
rốt cuộc nhỏ giọng hỏi: 'Nghị, hôm nay... anh sao thế?'
Bàn tay
Lãnh Nghị hơi khựng lại, hắn ngẩng lên nhìn quản gia, giọng lạnh nhạt:
'Bác Trần, sáng hôm nay thiếu phu nhân ra ngoài làm gì ông biết không?'
Quản gia hơi sửng sốt sau đó nhẹ giọng nói: 'Sáng hôm nay người tên Cao Lăng đó đến tìm thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân cùng anh ta đi ra ngoài!'
Cao Lăng này đến nhà họ Lãnh không phải lần đầu tiên, quản gia không
nghĩ ra chuyện này có gì không ổn!
Lãnh Nghị nghiêm mặt, lạnh
giọng nói: 'Dặn Linh Nhi, không cho thiếu phu nhân gặp người kia nữa,
cũng không cho phép Cao Lăng lại đến nhà của tôi!'