Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 281: Lại gặp nguy hiểm (1)



Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc đặt ở tầng cao nhất của tòa nhà tổng bộ LS quốc tế ở Paris, Lãnh Thành và Lãnh Tuấn đang ngồi đối diện nhau, chỉ cách nhau một chiếc bàn làm việc, sau lưng Lãnh Thành là luật sư của ông, Bob, sau đó nữa là mấy người đàn ông cao lớn, trên tay cầm súng, họng súng trên tay bọn họ toàn bộ đều đang hướng trên người Lãnh Tuấn.

Mày Lãnh Tuấn chau chặt, ông nhìn Lãnh Thành đối diện mình, trong mắt tràn đầy đau xót, giọng nói cũng không giấu được sự ũ rũ, thê lương: 'Lãnh Thành, Nghị nhi là do chú bày mưu hãm hại sao?'

Đôi mắt Lãnh Thành lóe lên một ý cười lạnh sau chiếc kính trắng, 'Anh, thực xin lỗi, tôi không thể không làm vậy, Nghị nhi là người thừa kế được chỉ định của LS quốc tế, nó không chết, tôi không có cách nào thuyết phục ban giám đốc để tôi tiếp nhận công ty lớn như vậy...'

Mắt Lãnh Tuấn tối hẳn lại, ông phẫn nộ gầm lên: 'Lãnh Thành, nhà họ Lãnh chúng tôi đối với chú không tệ, sao chú lại có thể ra tay ác độc như thế với Nghị nhi chứ?'

Đối với sự phẫn nộ của Lãnh Tuấn, Lãnh Thành chỉ cười thản nhiên, giọng có chút cảm thán, 'Anh, mạng của Nghị nhi cũng lớn lắm rồi! Anh xem, tôi đợi bấy nhiêu năm --- vì để mọi người không nghi ngờ gì tôi, vì có thể không lộ chút dấu vết nào, vì để có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận LS quốc tế... anh có biết tôi vất vả thế nào không?'

Lãnh Tuấn căm giận nhìn Lãnh Thành, lạnh giọng hỏi: 'Trong bấy nhiêu năm qua, chú... đã làm gì Nghị nhi chứ?'

Lãnh Thành cười khẩy một tiếng, ánh mắt đắc ý lóe lên sau chiếc kính gọng vàng, 'Anh muốn biết thật sao? Vụ án bắt cóc lúc nhỏ chắc anh còn nhớ chứ?' Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Lãnh Tuấn, Lãnh Thành lại cười, 'Những tiếng súng trong khu nghỉ mát ở ngoại ô thành phố H; cuộc tập kích ở Milan... ừm, còn có Tịch Họa...'

Nói đến đây, Lãnh Thành bất chợt thở dài một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, 'Được rồi, không nói những chuyện đã qua nữa... Anh à, hôm nay tôi đến là muốn anh ký hai phần văn kiện này...' Nói đến đây, Lãnh Thành hơi ngừng lại, vẫy tay ra hiệu cho luật sư, Bob vội lấy từ trong cặp ra hai phần văn kiện đưa cho Lãnh Thành.

Lãnh Thành đón lấy, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lãnh Tuấn, 'Một phần là xác nhận thoái vị của anh, chuyển giao quyền quản lý cho người em trai này; một phần là văn kiện xác nhận sửa đổi quyền thừa kế LS quốc tế, anh chỉ cần ký tên phía sau là được!'

Lãnh Tuấn nhìn người "em trai" chằm chằm, lạnh giọng hỏi: 'Nếu tôi không ký?'

Lãnh Thành bật cười ha hả, lập tức đứng dậy vỗ mạnh lên mặt bàn, gằn giọng: 'Lãnh Tuấn, anh không có quyền lựa chọn! Nếu như anh không ký, tôi cũng có thể thiết kế một "tai nạn" giống Lãnh Nghị, còn cả nhà của anh nữa... Lúc đó tôi vẫn có thể ngồi lên chiếc ghế kia! Chỉ muộn hơn một chút mà thôi! Nếu như anh ngoan ngoãn hợp tác, tôi còn có thể suy nghĩ buông tha cho nhà họ Lãnh một con đường sống!'

Lãnh Tuấn cũng cười lạnh: 'Chú cho rằng nhà họ Lãnh đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, người ngoài sẽ không có chút nghi ngờ nào sao? Chú cho rằng sau khi đoạt lấy chức vụ của tôi, bao nhiêu vị lão thần trong LS quốc tế chú có thể nắm hết trong tay được sao? ... Lãnh Thành, chú sẽ không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng vị trí của tôi dễ dfang bị chú chiếm lấy như vậy chứ?'

Lãnh Thành khinh khỉnh nhìn Lãnh Tuấn, lát sau mới trầm giọng nói, 'Vì vậy Lãnh Tuấn, tôi cần sự hợp tác của anh...' Thấy Lãnh Tuấn trầm mặc không nói, Lãnh Thành thong thả ngả người vào lưng ghế, cười một cách âm hiểm, 'Giờ mẹ và vợ của anh đều đang ở biệt thự nhà họ Lãnh, còn con dâu và đứa cháu nội chưa ra đời của anh đang ở thôn trang nghỉ dưỡng trong núi...'

Mắt Lãnh Tuấn tối sầm lại, ông cắn răng, thấp giọng quát, 'Lãnh Thành, buông tha cho họ!'

Trên mặt Lãnh Thành không giấu được nụ cười đắc ý, ông gõ nhẹ lên xấp văn bản, 'Được! Chỉ cần anh ký tên lên hai phần văn kiện này, tôi hứa với anh, buông tha cho họ!'

Lãnh Tuấn nhìn chằm chằm xấp văn kiện, ánh mắt tràn ngập bi thương và phẫn nộ, 'Được rồi, Lãnh Thành, dù sao Nghị nhi cũng không còn nữa, tôi ký!' Nói rồi ông lấy bút nhanh chóng ký tên lên hai phần văn kiện sau đó buông bút, ngả người vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tiếng cười đắc ý của Lãnh Thành lần nữa vang lên trong căn phòng làm việc rộng lớn, 'Anh, tiếp theo còn có một buổi họp báo, còn cần anh phối hợp một chút, tuyên bố quyết định của mình...'

***

Buổi tối cùng ngày hôm đó, đoàn người của Từ Nhất Hạo, Lý Mặc đi câu cá trở về, Lâm Y nhìn chiếc xô đầy cá trên tay thư ký Uông, lại nhìn sang Lý Mặc đang đi bên cạnh mình, trong đôi mắt đen láy lộ ra chút ý cười tinh nghịch, giọng nói cũng có chút trêu chọc, 'Lý Mặc, anh nói nếu câu được cá, tối nay anh nấu cho chúng tôi ăn!'

Lý Mặc nhìn Lâm Y, nhìn gương mặt thanh thuần tươi tắn của cô, nhìn đôi mắt long lanh của cô, khóe môi nhẹ câu lên, 'Được, chuyện nhỏ thôi... khụ, chỉ cần cô thích, nấu cho cô ăn cả đời cũng được!'

Ánh mắt nóng rực của Lý Mặc khiến mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô vội rũ mi, đầu cúi thấp xuống, trong lòng không ngừng tự trách mình không biết tự lượng sức trêu chọc hắn mà lúc này, màu đỏ ửng trên má Lâm Y càng gợi lên hứng thú nơi Lý Mặc, khóe môi hắn ý cười càng sâu, cố ý hỏi tiếp, 'Lâm Y, thế nào? Nấu cho cô cả đời có được không?'

'Hả...' Lâm Y ngượng ngùng nói, 'Tôi không thích ăn cá, nấu cả đời thì không cần...'

'Vậy cô thích ăn gì?' Lý Mặc chau mày, bám riết không tha, 'Cô thích ăn cái gì, tôi nấu cái đó cho cô!'

'Tôi không thích ăn gì cả...' Lâm Y áo não nói.

'Chắc chắn là có món cô thích ăn...' Lý Mặc ép đến cùng.

Đi ở bên cạnh, nãy giờ vẫn im lặng không nói, thấy Lâm Y quả thực chống đỡ không nổi nữa, Từ Nhất Hạo lúc này mới cười nhẹ: 'Lý Mặc, đừng nháo nữa... con gái tôi sắp làm mẹ rồi!'

Lý Mặc bật cười ha hả, 'Vậy tôi có thể làm ba...'

Mặt Lâm Y đỏ đến mang tai, cô cắn môi không dám lên tiếng, làm như không nghe thấy; Lý Mặc kia còn đang định nói gì đó thì đã bị Từ Nhất Hạo chặn lại, 'Được rồi được rồi, ít nói vài câu đi, tôi đi làm cá với cậu... Tiểu Uông, qua đây phụ chúng tôi một tay...' Ông vừa nói vừa đẩy Lý Mặc đi về phía bếp.

Ba người đàn ông lôi kéo nhau đi về phía bếp, đến cửa phòng bếp, Lý Mặc còn không quên quay lại gọi với theo: 'Lâm Y, cô đợi một lát, tôi nấu cá cho cô ăn...'

Lâm Y quay sang hướng khác mặc kệ hắn, Linh Nhi nhìn ba người đàn ông đi vào bếp, không nhịn được quay sang Lâm Y, hào hứng hỏi: 'Thiếu phu nhân, chúng ta cũng đến đó xem thế nào?'

Lâm Y mỉm cười, 'Em đi đi... chị đến phòng ăn đợi!'

Linh Nhi "Dạ" một tiếng rồi hào hứng chạy như bay về phía bếp.

Lâm Y chậm rãi đi đến phòng ăn, nhàm chán ngồi đọc báo trên sofa một lúc, chợt ánh mắt quét về phía tivi, thoáng suy nghĩ một chút rồi cô đứng dậy mở tivi nhưng trên màn hình chỉ có những sọc ngang dọc, không có hình ảnh gì.

Lâm Y chau mày, vừa hay có một công nhân mặc quần áo làm vườn từ ngoài cửa bước vào, cô vội vẫy anh ta, 'Anh à, tivi ở đây lúc nào thì mới có tín hiệu trở lại vậy?'

'Tín hiệu tivi?' Người công nhân kia kinh ngạc hỏi lại, 'Không phải vẫn luôn rất tốt sao?'

'Nhưng sao giờ không mở được, ừ, hôm qua cũng thế!' Lâm Y vội nói, 'Anh giúp tôi xem thử được không?'

'Được, để tôi xem xem!' Người công nhân vội chạy đi, kiểm tra một hồi rồi thấp giọng làu bàu, 'Sao lại không có tín hiệu vậy? Ừm, chẳng lẽ dây cáp bị lỏng rồi sao?' Thoáng suy nghĩ một giây rồi anh ta ngẩng lên nhìn Lâm Y, 'Cô đợi một lát tôi ra ngoài xem thử!'

Người công nhân ra ngoài không bao lâu thì quả nhiên màn hình tivi không còn sọc nữa, bắt đầu có hình ảnh trở lại, Lâm Y thong thả cầm điều khiển quay lại sofa ngồi xuống, bắt đầu đổi kênh.

Người công nhân lúc này đã quay trở lại nhà ăn, anh ta cười với Lâm Y, 'Trời ạ, không biết ai rút dây cáp ở bên ngoài, đúng là không có đạo đức!'

'Ân, giờ không sao rồi, cám ơn anh!' Lâm Y mỉm cười nói. Người công nhân cũng cười rồi vội vã rời đi chỉ lưu lại một mình Lâm Y ở lại. Đang chậm rãi ấn điều khiển đổi kênh thì chợt trên một kênh tin tức, gương mặt tuấn tú lãnh liệt mang theo ngạo khí bức người của một người đàn ông chợt đập vào mắt Lâm Y. Lãnh Nghị! Lâm Y nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình, trong mắt tràn đầy ý cười, cô đã lâu không gặp được hắn rồi.

Nhưng rất nhanh nụ cười trong mắt Lâm Y như đông cứng lại khi nghe người biên tập viên nói: "... sau khi thiếu chủ của LS quốc tế qua đời trong một tai nạn giao thông, sự vụ của LS quốc tế khu vực Trung Quốc tạm thời do phó tổng tiếp quản...'

Lãnh Nghị qua đời? Lâm Y đứng bật dậy, chiếc điều khiển tuột tay rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm đục, sắc mặt Lâm Y phút chốc tái nhợt, đầu không ngừng vang lên những tiếng ong ong, đôi mắt nhìn chằm chằm lên màn hình nhưng không nghe được gì nữa cả, trong đầu chỉ còn một câu nói không ngừng lặp đi lặp lại: Không thể nào, không thể nào, chắc chắn là người kia nói nhầm rồi...

Nhưng sự thật tàn nhẫn bày ra trước mắt, Lâm Y loáng thoáng nhìn thấy trên màn hình hình ảnh hai chiếc xe đâm vào nhau, thân xe bốc khói ngút trời nhưng cô đã không nhìn thấy rõ nữa bởi trước mặt cô đã tối sầm...

Từ Nhất Hạo rốt cuộc không yên lòng để Lâm Y ngồi một mình nơi phòng ăn, khi ông từ bếp vừa bước đến gần phòng ăn thì đã nghe tiếng nói phát ra từ tivi vọng ra, trong lòng lập tức thầm kêu không hay! Ông vội rảo bước tiến đến, quả nhiên đã nhìn thấy Lâm Y đang nằm trên mặt đất, rõ ràng đã ngất đi.

'Y Y...' Từ Nhất Hạo giật nảy mình vội xông vào bế Lâm Y đang nằm sóng soài trên đất lên...

Lúc Lâm Y tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong phòng, cô vừa hé mắt đã nhìn thấy Từ Nhất Hạo ngồi bên mép giường, tiếp đó là gương mặt lo lắng của Lý Mặc, kế bên hắn là Linh Nhi, sắc mặt cô bé cũng tái nhợt...

Tư duy của Lâm Y dần dần hồi phục lại, đôi mắt đen láy chớp lên rồi nước mắt theo đó tràn ra, bả vai run run, nức nở nói không thành câu, 'Ba ơi...'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.