Người đàn ông bật cười nhẹ, giọng trêu chọc, 'Chắc không phải là, từ tối hôm đó em đã bắt đầu đem lòng yêu anh đấy chứ?'
'Nằm mơ!' Bàn tay trắng muốt của cô gái hung hăng niết sóng mũi cao thẳng của người đàn ông nhưng giọng thật ngọt.
'Nhưng từ tối hôm đó anh đã rất thích em rồi... Không, từ lúc em sáu tuổi anh
đã thích em rồi!' Người đàn ông thấp giong thì thào, đôi mắt đen thâm
thúy nhìn cô gái mang theo vô hạn chờ mong, 'Y Y, lúc em sáu tuổi ra tay cứu anh, có phải cũng có chút cảm giác với anh không?'
'Sao lại
có thể chứ!' Cô gái bật cười, 'Em mới sáu tuổi nha, nào biết cái gì là
cảm giác chứ, trí nhớ cũng rất mờ mịt, nếu như anh không nói, em căn bản là không biết cậu bé vừa bẩn, vừa đói kia là anh nữa kìa!'
Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt tươi như hoa của cô gái, cố làm ra vẻ
thất lạc trêu cô, 'Nhưng từ lúc đó anh đã bắt đầu nhớ mãi không quên
em... thì ra em không có chút cảm giác nào với anh, thậm chí là quên
sạch anh rồi...'
Cô gái nhìn vẻ thất lạc của người đàn ông, không kìm được bật cười, đôi tay mảnh khảnh vòng qua cổ người đàn ông, trong
mắt tràn đầy tình yêu, chủ động dán đôi môi anh đào lên đôi môi với
những đường nét rõ ràng của người đàn ông, giọng ngọt như mật, 'Nhưng
giờ em đang yêu anh, sau này yêu anh, vĩnh viễn cũng sẽ yêu anh, chỉ yêu mỗi anh thôi...'
Đáy mắt người đàn ông càng thêm ngời sáng, vòng tay đang ôm cô gái càng siết chặt hơn, đôi môi từ bị động đổi sang thế
chủ động nghiến ngấu đôi môi thơm ngọt của cô gái, cô gái cũng chủ động
hồi hôn hắn, bốn cánh môi lần nữa trằn trọc dây dưa, lửa nóng duyện hôn, Lãnh Nghị như muốn hút hết sức lực trong người Lâm Y ra vậy, khiến cho
cô không còn sức chống cự...
Rất nhanh miệng lưỡi giao triền, nụ
hôn cuồng nhiệt đã không thể thỏa mãn họ, bàn tay người đàn ông bắt đầu
trở nên càn rỡ trượt trên thân thể mượt mà của cô gái; cô gái thở hổn
hển, cố cách đôi môi nóng rực của người đàn ông ra, yếu ớt nói, 'Không
được... Nghị, phải khống chế...' nhưng nhiệt độ cơ thể, đôi má ửng hồng
nhắm dùm cô dục vọng, thì ra cô cũng như hắn, thật khát khao chiếm hữu
lẫn nhau...
'Chúng ta chia cắt lâu như vậy, còn không kể là khống chế sao?' Giọng người đàn ông vẫn thật mê người, lần nữa cúi xuống
nghiến ngấu đôi môi anh đào của cô gái, đôi cánh tay mạnh mẽ của người
đàn ông bế bổng cô gái lên khỏi bồn nước, đi thẳng đến chiếc giường bạch ngọc...
Thân thể nhuận bạch của cô gái như hòa lẫn trong sắc
trắng của chiếc giường ngọc, mê người hơn cả một bức danh họa, đáy mắt
người đàn ông ngọn lửa nhiệt tình rừng rực cháy, thân hình cao lớn màu
đồng nhẹ nhàng áp lên người cô gái...
'Ân...' Cô gái nhẹ động
đậy thân thể, miệng dật ra một tiếng ngâm nga yêu kiều, bầu không khí ái muội, nhu mì từ hai thân thể đang vong tình âu yếm nhau trên chiếc
giường bạch ngọc tản ra nồng đượm khắp gian phòng tắm rộng lớn...
Lúc này, ngoài cửa sắt của biệt thự nhà họ Lãnh ở nội thành xuất hiện hai
chiếc xe, từ trên xe mấy người đàn ông vạm vỡ nhảy vội xuống chạy đến
bên cửa vừa đập vừa rống: 'Mở cửa! Mở cửa!'
Người gác cổng nghi hoặc hỏi: 'Các người là ai? Đến đây tìm ai?'
Một trong số đó chạy đến trước mặt người gác cổng, hung ác hỏi: 'Có phải Hạ Tịch Họa quay về chỗ các người không? Lâm tổng, tân nhiệm tổng giám đốc của LS quốc tế muốn tìm cô ta!'
'Tịch Họa tiểu thư?' Người làm
vội lắc đầu, 'Lần trước không phải cô ấy đã rời đi với anh họ của mình
rồi sao? Không có quay về đây!'
'Không có thật sao?' Một giọng
lạnh như băng bất chợt vang lên, Lâm Phong từ trên một chiếc xe bước
xuống, hắn nhàn nhã đi đến gần người gác cổng, cười lạnh, 'Cô ta sớm đã
trốn thoát, tôi nghi ngờ cô ta lại quay về đây, tôi muốn vào trong tra
xét!'
'Lâm tiên sinh, cô ấy thật sự không có về đây...' Người gác cổng vẫn lễ độ đáp.
'Không về cũng phải mở cửa!' Lâm Phong nhìn người tùy tùng bên cạnh quát to.
Tiếng huyên náo ngoài cửa rốt cuộc kinh động người trong biệt thự, Tương Mân
và Lý Uyển cùng quản gia vội vã chạy ra, Lâm Phong tạm ngừng lời, quan
sát ba người vừa xuất hiện; Tương Mân cũng đánh giá người thanh niên có
gương mặt nho nhãn trước mặt, bà cười, bình thản hỏi, 'Chắc cậu là Lâm
Phong, cháu của Lâm Gia Thành?'
'Hừm, đúng vậy!' Lâm Phong cười lạnh, 'Ông bà nội tôi lúc đó là bị các người hại chết, đúng không?'
Tương Mân lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nhỏ nhưng đầy uy nghiêm, 'Trên thương
trường thắng thua vốn là chuyện bình thường, năm đó tập đoàn Lâm thị bởi vì kinh doanh không tốt nên mới bị Lãnh thị thu mua, đây cũng là chuyện dễ hiểu thôi, là ông bà nội cậu nhất thời nghĩ không thông, tự tìm cái
chết, sao lại có thể nói là chúng tôi ép chết được chứ?'
'Bà già
này!' Mắt Lâm Phong sầm xuống, hung ác trừng Tương Mân, 'Năm đó các
người tự xưng là bạn thân của ông bà nội tôi, cùng nhau gây dựng sự
nghiệp, vậy mà lúc nhà chúng tôi gặp khó khăn, không những không giúp đỡ mà còn ra mặt thu mua sản nghiệp của nhà chúng tôi, hành vi như vậy
cũng gọi là bạn hữu hay sao?'
'Đại thế đã mất, ai cũng không giúp đỡ được', Tương Mân chau mày, tức giận quát, 'Chính bởi vì nhà chúng ta không giúp các người mà các người điên cuồng báo thù vậy sao? Nói đến
cùng, các người tìm cớ để đoạt tài sản của nhà họ Lãnh mà thôi!'
'Bà muốn nói thế nào cũng được, dù sao giờ tôi đã là phó tổng của LS quốc
tế, chúng tôi rất nhanh sẽ đổi tên nó thành Lâm thị', Lâm Phong đắc ý
dào dạt bật cười ha hả, rồi hắn nhìn Tương Mân, hung ác nói: 'Nhưng hôm
nay tôi đến đây không phải để nói những chuyện này với bà, tôi đến để
tìm Hạ Tịch Họa!'
'Tịch Họa?' Tương Mân thoáng chau mày, 'Không có ở đây!'
'Cô ta không trở về chỗ của các người thì có thể đi đâu được chứ?' Lâm
Phong chau mày, Hạ Tịch Họa không có một xu dính túi, cô đã rời khỏi
cuộc sống này bấy nhiêu năm, căn bản là không có năng lực sinh tồn, bọn
họ cũng đã tìm đến nhà ba mẹ cô rồi, đôi vợ chồng già kia căn bản là
không biết Tịch Họa còn sống! Ngoại trừ nhà họ Lãnh, Lâm Phong thực sự
không nghĩ ra cô có thể đi đâu.
Lâm Phong nhìn chằm chằm Tương
Mân, lạnh giọng nói, 'Bà già, tôi nói bà biết, khôn hồn thì đừng bao che cho Hạ Tịch Họa, cô ta vốn chẳng phải người đã cứu Lãnh Nghị, chẳng qua chỉ là hám tiền nên mới đồng ý giả mạo thôi...'
'Cái gì?' Tương
Mân và Lý Uyển gần như đồng thời bật thốt lên, quản gia và những người
làm đứng gần đó cũng giật mình, không khỏi nhìn chằm chằm Lâm Phong đang đứng ngoài cửa sắt, quả thật chuyện này không ai biết cả, Lãnh Nghị vốn chưa từng cho họ biết chân tướng.
'Hahaha, các người còn chưa
biết sao? Hạ Tịch Họa vẫn luôn là đồng bọn của chúng tôi, lần này chúng
tôi thắng lợi một phần cũng nhờ công lao của cô ta, là nhờ cô ta bỏ
thuốc cho Lãnh Nghị, khiến hắn sinh bệnh, là cô ta vu cáo Lâm Y bị chứng hoang tưởng, ép Lâm Y rời đi... cho nên, các người đừng nên bao che cho cô ta!' Lâm Phong cười một cách nham hiểm, hắn nghĩ kỹ rồi, cho dù Hạ
Tịch Họa không có ở nhà họ Lãnh, hắn cũng phải để cô không có cách nào
trở về!
'Cậu với chú của cậu đều thật thâm độc!' Lý Uyển tức giận mắng.
'Hahaha, tùy các người muốn nói sao cũng được, nếu như Hạ Tịch Họa không có ở
đây, vậy chúng tôi đi trước!' Lâm Phong vẫy tay, đám người ùn ùn rút lên xe, trước khi lên xe, Lâm Phong còn quay lại nhìn vào trong cửa sắt,
'Với lại, qua mấy ngày nữa căn biệt thự này của các người cũng sẽ về tay tôi...' Nói rồi hắn bật cười ha hả chui vào trong xe.
Ngồi trong xe, Lâm Phong thấp giọng dặn một tên thuộc hạ, 'Lưu một người lại theo
dõi chỗ này, tôi không tin Hạ Tịch Họa kia sẽ không xuất hiện ở đây!'
'Dạ, Lâm tổng!' Tên thuộc hạ lập tức xuống xe sắp xếp...
Xe của Lâm Phong rời đi thì từ một lùm cây cách cửa sắt biệt thự nhà họ
Lãnh không xa xuất hiện gương mặt tái nhợt của Hạ Tịch Họa, cô nhìn cánh cửa sắt sâm nghiêm của căn biệt thự, lại nhìn theo bóng những chiếc xe
vừa rời đi, đáy mắt tràn ngập bi thương và buồn bã.
Sau khi chạy
ra khỏi nhà Lâm Phong cô cũng đã từng trở về nhà cũ nhưng đi đến vùng
lân cận của khu nhà cũ kia, cô lại không có dũng khí bước tiếp.
Do dự hồi lâu, rốt cuộc cô tìm đường về đây nhưng còn chưa đi đến cửa thì
đã nhìn thấy mấy chiếc xe xé gió chạy đến, theo bản năng cô nép mình sau một thân cây, tiếp đó là nhìn thấy đám người của Lâm Phong xuống xe...
Tịch Họa cắn môi, cúi đầu trầm tư hồi lâu rốt cuộc lặng lẽ xoay người rời
đi, cô cũng biết mình không còn mặt mũi nào trở lại Lãnh gia.
Sáng hôm sau Lãnh Nghị dậy rất sớm, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên má cô gái vẫn
còn đang say sưa trong giấc ngủ rồi nhẹ nhàng rời giường, hắn phải đến
phòng họp dưới tầng hầm, trù bị kỹ lưỡng kế hoạch của hôm nay, đảm bảo
không có chút sơ sót nào!
Lưu Dũng đã đợi sẵn ở phòng họp, Lý Tân ở Paris cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi lệnh của Lãnh Nghị...
Mười giờ đúng giờ Bắc Kinh, ba bên --- Lãnh Nghị, Lý Tân và Lưu Dũng đồng thời tiến hành hành động...
***
Mười giờ đúng Lãnh Nghị đã có mặt ở trường quay của đài truyền hình thành
phố H, ngồi trước ống kính, gương mặt anh tuấn vẫn là vẻ lãnh liệt và
cao ngạo thường thấy, dùng giọng nói đầy từ tính mê người, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, báo tin mình vẫn còn sống, người thừa kế
được chỉ định của LS quốc tế vẫn còn sống!
Gần như là cùng lúc đó, báo chí cùng các phương tiện truyền thông trên khắp thế giới đều đồng loạt truyền ra kỳ tích này...
Trên tivi, Lãnh Nghị vẫn tuấn mỹ phi phàm, lạnh lùng như băng cùng khí thế cao ngạo bức người...
'Lãnh tiên sinh, ngài có thể sống sót trong tai nạn giao thông kinh hoàng kia quả thực là kỳ tích!' Người MC cũng không giấu được ngạc nhiên, 'Không
biết mấy ngày gần đây ngài ở đâu, vì sao không hiện thân?'
'Tuy
rằng tôi thoát ra kịp thời nhưng vẫn bị thương, chỉ có thể ở bên ngoài
trị thương, vì không muốn bị người ngoài quấy nhiếu cho nên vẫn luôn
không xuất hiện!' Giọng Lãnh Nghị vẫn bình thản, điềm nhiên.
'Vậy hiện giờ chức vị tổng giám đốc của LS quốc tế và quyền thừa kế đều đã
chuyển giao sang chú của ngài Lãnh Thành, không biết đối với chuyện này
ngài nghĩ thế nào?' Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, chờ
hắn trả lời