Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 291: Đoạn kết (2)



Chuyện này Y Y cũng không thể quyết định, con quyết định!' Lãnh Nghị cũng không chịu nhượng bộ.

'Nghị nhi!' Tương Mân chau mày.

Lý Uyển ngồi bên cạnh mím môi cười, khụ khụ, đứa con trai này của bà so với ba nó kiên định hơn nhiều, nhớ năm đó, Tương Mân vừa lên tiếng thì Lãnh Tuấn lập tức ngoan ngoãn chấp hành, không dám cãi lại một lời, haizzz!

Hai bà cháu sau một hồi thương thảo bàn bạc, kết quả chung cuộc là: Lâm Y không ngủ ở căn phòng cạnh phòng Tương Mân mà ở căn phòng cạnh phòng ngủ của Lãnh Nghị, chính là căn phòng mà lúc ban đầu khi cô vừa đến đây đã ngủ lại...

Lý do là: Lỡ như Y Y có việc gì hắn còn có thể chăm sóc cho cô!

Lãnh Nghị sỡ dĩ chịu nhượng bộ, đồng ý với kết quả này là bởi vì hắn nghĩ: Hừm, ở cách vách với mình, cuối cùng còn không phải mình muốn gì cũng được sao! Còn không được nữa, mình len lén cho người phá đi vách ngăn hai căn phòng, vậy là xong...

Lúc này, dưới ánh đèn đường vàng vọt trong khu nhà cũ kỹ, Tịch Họa hai tay ôm vai lang thang đi trên đường, cô không biết mình có nên vào nhà hay không, năm đó khi ba mẹ nhận cô từ cô nhi viện về nuôi, nhịn ăn nhịn mặc để dành cho cô có cuộc sống tốt nhất lại cần kiệm hết mức mua quần áo đẹp cho cô, bởi vì từ nhỏ cô đã thích múa nên lại vất vả kiếm tiền một phen mới đủ đưa cô đến lớp học múa...

Nhưng cô bởi vì một phút tham vinh hoa phú quý mà bỏ lại hai người già cô quạnh sống qua ngày, một mình rời đi, tuy mỗi tháng cô đều gửi tiền về cho họ nhưng tiền có thể an ủi nỗi cô đơn lúc tuổi già hay không?

Chính ngay lúc này, ông Hạ bà Hạ vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc, họ đã dời đến căn nhà lớn mà Lãnh Nghị mua cho họ, tối hôm nay hai ông bà chỉ trở về lấy một ít đồ đạc ...

Đang làm, bà Hạ vô tình ngẩng lên nhìn ra ngoài con đường nhỏ tối tăm bên ngoài tiểu khu, dưới ngọn đèn đường hình như có một bóng người, bà nhẹ thở dài một tiếng, cái bóng đó thật giống Tịch Họa của bà!

Xúc động, bà Hạ không khỏi nhìn cái bóng kia thêm mấy lần, lúc này Hạ Tịch Họa vừa khéo xoay người lại, mắt bà Hạ lập tức như đông cứng lại, bà vội chạy đến bên cửa sổ, run giọng nói với chồng đang loay hoay dọn dẹp gần đó, 'Ông à, ông nhìn kìa... đó có phải ... có phải là ... Tịch Họa của chúng ta không?'

Ông Hạ nghi hoặc nhìn về phía tay bà chỉ, bóng dáng và gương mặt đó quả thật rất thân quen, chỉ là gương mặt có phần tái nhợt, đôi mắt thì lại trống rỗng, sưng đỏ... nhưng quả thật rất giống Tịch Họa...

Hạ Tịch Họa cũng nhìn thấy hai người già đang ngẩn người nhìn mình, cô vội dừng bước, đôi mắt to tròn sít sao nhìn họ, nước mắt trong nháy mắt đã tràn mi, ướt đẫm đôi gò má xanh xao...

'Họa Nhi...' Bà Hạ khóc không thành tiếng tung chạy ra, lúc này bà không có thời gian suy xét xem bóng người kia là người hay ma, dù sao, đúng là Tịch Họa của bà là được rồi! Bà chạy đến trước mặt Tịch Họa mới dừng lại, hai người nước mắt nhòe nhoẹt đứng đối mặt nhau rồi bà Hạ run run giang rộng đôi tay....

'Mẹ...' Tiếng nức nở Hạ Tịch Họa cố nén nãy giờ rốt cuộc bật ra, cô ngã nhào vào vòng tay của bà Hạ, ông Hạ đứng gần đó cũng không khỏi rươm rướm nước mắt...

Ở bên kia đường, Lữ Thần lặng lẽ nhìn một nhà ba người thân thiết ôm nhau, khóe môi lộ ra một nụ cười an ủi...

Ông bà Hạ vui vẻ dẫn Tịch Họa về chỗ ở mới của họ, năm đó con gái vì sao bỏ lại họ rời đi họ đã không còn muốn truy cứu nữa bởi vì quan trọng hơn cả là hiện giờ con gái còn sống, đã trở về lại bên ông bà, vậy là đủ lắm rồi!

Tịch Họa ngồi nơi phòng khách nghi hoặc đánh giá một vòng quanh căn nhà mới, bà Hạ vui vẻ vào bếp nấu cho con gái một bát mì, đặt xuống trước mặt Tịch Họa, 'Họa Nhi, trước đây con thích nhất là ăn mì của mẹ nấu, lâu rồi không được ăn, giờ ăn thử xem sao!'

'Mẹ, căn nhà này...' Tịch Họa không kìm được tò mò hỏi.

'Họa Nhi, chính là vị Lãnh tiên sinh kia mua cho ba mẹ, cậu ta có đến thăm chúng ta một lần!', bà Hạ hiền từ vuốt tóc con gái, 'Cậu ta nói quen biết với con từ nhỏ...ân, còn cho chúng ta một số tiền lớn, nói là để ba mẹ an dưỡng tuổi già!'

Vành mắt Tịch Họa ngân ngấn nước, tiếng bà Hạ tiếp tục vang lên bên tai cô, 'Lãnh tiên sinh thực sự là một người tốt...'

Trong phòng khách biệt thự nhà họ Lãnh, Lữ Thần đang ngồi đối diện với Lãnh Nghị, Lữ Thần đang báo cho Lãnh Nghị biết tung tích của Hạ Tịch Họa, 'Tịch Họa đã quay về với ba mẹ của cô ấy rồi!'

Lãnh Nghị nhìn chăm chăm Lữ Thần, khóe môi nhẹ câu lên, bình thản nói, 'Cậu không đi tìm cô ấy sao?'

Lữ Thần cười khổ, lắc lắc đầu, giọng nói không giấu được buồn rầu, 'Cô ấy có thích tôi đâu!'

Lãnh Nghị cười khẩy một tiếng, vẻ rất khinh thường, 'Cậu dễ dàng chịu thua vậy sao? Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến, tốn thêm một chút tâm tư, chủ động theo đuổi cô ấy sao?'

'Nhưng mà...' Lữ Thần thoáng chau mày.

'Đừng có nhưng mà!' Lãnh Nghị quả đoán ngắt lời hắn, 'Hôm nay hoặc ngày mai cậu đến nhà tìm Tịch Họa đi, nói cho cô ấy biết, vốn căn biệt thự nhỏ đó là thuộc về cô ấy. Tịch Họa và ba mẹ cô ấy có thể dọn đến đó ở, sau đó xem lúc nào rảnh thì giúp họ dọn nhà, hiểu chưa?'

Lữ Thần nhìn Lãnh Nghị một lúc lâu sau mới nuốt nuốt nước bọt, nhẹ gật đầu, 'Ừm, tôi thử xem sao... tôi còn định giúp Tịch Họa tìm một công việc... hoặc là có thể để cô ấy đến bệnh viện giúp việc...'

Lúc hai người nói chuyện, Lâm Y đang ở trên lầu ngủ trưa thì nghe có tiếng điện thoại vang lên bên tai, cô mắt nhắm mắt mỏ cầm điện thoại lên xe, là Từ Nhất Hạo! Lâm Y vội ấn phím đón nghe, vui vẻ gọi, 'Ba...'

'Ân', Từ Nhất Hạo nhu hòa đáp lại sau đó trầm giọng nói, 'Y Y, Giai Giai sinh bệnh, tối nay ba phải về nước Pháp một chuyến... con phải tự chăm sóc bản thân, biết chưa?'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cô vội ngồi dậy, thấp giọng hỏi, 'Ba, Giai Giai bị bệnh gì vậy? Có nặng lắm không?'

Từ Nhất Hạo được báo tin Từ Giai là bị bệnh thận suy kiệt cấp tính, cần phải làm giải phẫu thay thận! Mà hiện giờ Vương Khiết còn đang ở trong trại giam, quả thận này chỉ có thể là do Từ Nhất Hạo quyên ra!

Nhưng vì sợ Lâm Y lo lắng nên Từ Nhất Hạo chần chừ một chút rồi quyết định không nói cho cô sự thật mà chỉ thở dài một tiếng, 'Không việc gì... Giai Giai đang ở nhà một người cậu, ba phải qua đó xem con bé thế nào, nếu như bệnh khỏi rồi, ba định đưa nó về nước!'

Sau khi Từ Nhất Hạo đưa Từ Giai đến Paris thì thu xếp cho cô trở lại trường đại học tiếp tục chương trình học còn dở dang nhưng vì sợ không có người thân chiếu cố nên Từ Nhất Hạo gửi cô đến sống ở nhà một người cậu.

'Dạ được, ba cũng phải bảo trọng nha...' Lâm Y nhu thuận nói, 'Ba yên tâm, con bây giờ rất tốt!'

Tối hôm đó Từ Nhất Hạo đáp chuyến bay sớm nhất đến Paris, sáng hôm sau vừa tới nơi thì ông đã vội chạy đến bệnh viện làm thủ tục rồi rút máu, rút tủy đi xét nghiệm xem có phù hợp để cấy ghép hay không, có hiện tượng bài xích hay không, tất cả đều được tiến hành thật nhanh chóng...

Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi, Từ Nhất Hạo quay trở lại phòng bệnh cùng Từ Giai, ngồi bên giường bệnh, Từ Nhất Hạo nhìn gương mặt xanh xao của con gái, Từ Giai cũng nhìn Từ Nhất Hạo thật lâu, giọng rầu rĩ, 'Ba, con sẽ khỏe lại được sao?'

'Đương nhiên là được!' Từ Nhất Hạo cười nói, 'Đây có phải là bệnh nghiêm trọng gì đâu, sau khi làm phẫu thuật xong thì sẽ không sao... ân, giờ chúng ta chỉ cần đợi bác sĩ gọi vào phòng mổ thôi!'

Từ Giai lúc này mới thoáng yên tâm, cô gật nhẹ đầu nhưng đôi mắt vẫn không có chút tinh thần nào, thấy con gái như vậy, lòng Từ Nhất Hạo cũng ẩn ẩn đau, ông vuốt nhẹ mái tóc của con, nhu hòa nói: 'Giai Giai, đợi con khỏi bệnh rồi, ba đưa con về Trung Quốc được không?'

'Dạ...' Từ Giai dịu ngoan gật đầu, đôi mắt to tròn vẫn nhìn Từ Nhất Hạo chằm chằm, giọng nói có chút lo âu, 'Ba, chị Y Y với anh Nghị... họ còn trách con không?'

Từ Nhất Hạo mỉm cười trấn an con gái, 'Yên tâm, hai đứa nó đã sớm không giận trách gì con rồi...'

Nhưng chiều hôm đó bác sĩ chủ trị của Từ Giai lại thông báo cho Từ Nhất Hạo đến phòng làm việc của ông một chuyến. Từ Nhất Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, nhờ cậu của Từ Giai trông chừng cô một lúc còn mình thì đi đến văn phòng của bác sĩ.

Trong văn phòng của mình, bác sĩ nâng bản báo cáo xét nghiệm trên tay đọc thật lâu mới ngước lên nhìn Từ Nhất Hạo, 'Từ tiên sinh, Từ tiểu thư là con ruột của ngài sao?'

'Đương nhiên!' Từ Nhất Hạo chau mày, vẻ khó hiểu nhìn bác sĩ.

'Nhưng các thông số xét nghiệm của ngài với con gái ngài thật sự khác biệt quá lớn, thận của ngài căn bản là không có cách nào ghép cho con gái ngài được!' Bác sĩ do dự một lúc rồi trầm giọng nói tiếp, 'Theo lý mà nói, nếu cô ấy là con gái ruột của mình, kết quả xét nghiệm không nên có khác biệt lớn như vậy!'

'Sao lại có thể chứ?' Đáy mắt Từ Nhất Hạo dâng dầy mây đen, ông nhìn bác sĩ chằm chằm, giọng nghiêm khắc mà sắc bén, 'Bác sĩ, có phải các người có sai sót gì không?'

'Tôi rất tiếc, Từ tiên sinh, ngài có thể tự mình xem, nếu như ngài nghi ngờ, có thể đến bệnh viện khác kiểm tra lại một lần!' Bác sĩ đẩy báo cáo xét nghiệm đến trước mặt Từ Nhất Hạo, ông đón lấy rồi tỉ mỉ nhìn xem, tuy rằng ông không hiểu lắm những chỉ số trên đó đại biểu cho điều gì nhưng ông có thể đọc hiểu kết luận bên dưới.

Từ Nhất Hạo chợt thấy lòng mình dậy sóng, một nỗi bất an tràn ngập trong lòng, ông cắn chặt môi không lên tiếng...

Ngày hôm sau lúc gần trưa, Từ Nhất Hạo thông qua một số quan hệ cũ đến trại giam thăm Vương Khiết, ngồi trong phòng thăm gặp, cách một vách ngăn bằng kiếng ánh mắt sắc như đao của ông nhìn chằm chằm gương mặt xanh xao của Vương Khiết, không có lớp trang điểm che lấp, trên mặt bà lộ rõ vẻ tiều tụy.

Từ Nhất Hạo chậm rãi nhấc ống nghe, giọng lạnh như băng, trong lời còn có ý khác, 'Từ Giai bị bệnh nhiễm trùng thận cấp tính, thận của tôi với con bé căn bản là không phù hợp... Bà có thể cho tôi biết, ngoại trừ bà, còn ai có thể quyên thận cho con bé hay không?'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.