Con trai ngủ rồi, cũng không còn ai đến quấy rầy Lãnh Nghị, hắn ngồi ở thư
phòng một lúc, tập văn kiện trên tay nhưng thế nào cũng xem không vào,
không biết lần thứ bao nhiêu nhấc tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi
nhưng Lâm Y vẫn chưa về, haizz, con trai, thực ra các con không biết đấy thôi, ba cũng nhớ mẹ các con lắm!
Hắn rốt cuộc không nhịn nổi
nữa, lần nữa cầm lấy điện thoại trên bàn ấn phím nhưng lần này lại không có ai nghe, Lãnh Nghị chau mày, cắn môi, liên tục gọi mấy cuộc điện
thoại liền nhưng vẫn không có ai nghe.
Chắc là đang ở quán
karaoke hay gì đó rồi, lại không nghe điện thoại reo... Haizz, Lãnh Nghị rốt cuộc bỏ cuộc, đứng dậy trở lại phòng ngủ!
Lúc Lâm Y trở về
đã gần nửa đêm, cả căn biệt thự nhà họ Lãnh chìm trong tĩnh lặng, người
làm giúp Lâm Y mở cửa, cô như thường lên đi đến phòng sách, mở cửa nhưng bên trong tối mịt, không có ai! Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, sao hôm nay lại không ở đây? Thường ngày chỉ cần Lãnh Nghị ở nhà thì đều sẽ ở phòng sách chờ cô mà.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lâm Y quay trở
lại phòng ngủ, rón rén đẩy cửa phòng ngủ, bên trong cũng tối mịt, theo
quán tính, Lâm Y liếc mắt về phía chiếc giường lớn xa hoa giữa phòng,
nương theo ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ, cô nhìn thấy rõ ràng bóng người dù đang nằm trên giường vẫn thật cao lớn.
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, hôm nay lại ngủ sớm hơn cả mình, rõ ràng là có chuyện nha!
Cô rón rén đi đến bên giường ngồi xuống, hơi cúi xuống cẩn thận nhìn xem.
Người đàn ông mắt vẫn nhắm nghiền dường như đang ngủ rất say, cô cúi
thấp hơi, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ niết chiếc mũi cao thẳng của hắn... Hử?
Vẫn không phản ứng? Theo độ nhanh nhạy và thân thủ của người đàn ông
này, hắn không có khả năng không thức giấc, khụ, hiểu rồi, chắc là đang
giận đây mà!
Khóe môi Lâm Y nhẹ câu lên một nụ cười, chỉ suy nghĩ một giây rồi cúi thấp hơn cắn nhẹ lên chóp mũi người đàn ông sau đó là
cánh môi kiên nghị kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng thâm nhập giữa hai hàm
răng... nhưng... người đàn ông vẫn không có phản ứng...
Oa, cơn
tức không nhẹ nha! Dường như trước giờ chưa bao giờ Lãnh Nghị tức giận
như vậy! Lâm Y hơi chau mày, cũng đúng thôi, hôm nay mình lỡ hẹn trước,
sau đó ở phòng karaoke lại không nghe điện thoại, hơn nữa, hình như ngày nào cũng về rất trễ...
Càng nghĩ càng thấy mình đuối lý, cô gái
nuốt nuốt nước bọt, chỉ đành tiếp tục dỗ ngọt người đàn ông, đầu lưỡi
không ngừng khiêu khích hắn, đôi môi lướt qua mắt hắn, vành tai rồi lại
xuống đến cổ...
Vẫn chưa phản ứng? Cô gái có chút áo não, cô đột
nhiên hung hăng cắn một ngụm lên cổ người đàn ông, dùng sức mút lấy,
giúp hắn trồng "dâu tây", một ngụm lại một ngụm...
Khóe môi người đàn ông âm thầm câu lên một nụ cười trong bóng tối rồi biến mất rất
nhanh, đây cũng là một loại hưởng thụ đi, nào, vợ yêu, lại cắn một ngụm
nữa...
Trời ạ! Vẫn còn chưa có phản ứng? Cô gái chau mày, ngẩng
đầu lên nhìn người đàn ông nãy giờ mắt vẫn nhắm nghiền, trên mặt không
có chút biểu tình nào kia! Thôi, bỏ đi, đi tắm trước vậy! Hôm nay cũng
mệt lắm rồi! Cô gái rốt cuộc buông tha cho nỗ lực khiêu khích người đàn
ông, ngồi thẳng dậy, cắn đôi môi đã hơi tê của mình, nhẹ thở dài một
tiếng.
Cô gái nản lòng đứng dậy, định đi vào phòng tắm thì lúc
này bàn tay nhỏ nhắn đã bị người đàn ông nắm lấy, cô gái quay đầu lại,
người kia vẫn đang nằm, mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có bàn tay đưa ra khỏi
chăn nắm chặt lấy bàn tay cô gái, giọng lười nhác, 'Thế nào, dễ dàng bỏ
cuộc vậy sao?'
'Là anh không thèm để ý em mà!' Giọng cô gái đầy trách cứ và bất mãn.
Cổ tay người đàn ông khẽ dùng sức cô gái đã loạng choạng, ngã nhào vào
lòng hắn, mặt suýt nữa là đập lên gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông,
người đàn ông rốt cuộc cũng chịu mở mắt, thâm thúy nhìn gương mặt thanh
lệ của cô gái, khóe môi ý cười thật rõ ràng, 'Hôm nay em cho anh leo
cây, còn không nghe điện thoại của anh, nên phạt thế nào đây?'
Đôi mắt đen láy của cô gái chớp lên, mắt nhìn chằm chằm ngũ quan tuấn tú
của người đàn ông, đáy mắt thoáng qua một tia cảnh giác, cô mấp máy môi, giọng nhỏ như muỗi kêu, 'Anh muốn... phạt thế nào?'
'Tối nay không cho em ngủ...' Giọng người đàn ông đầy dụ hoặc pha lẫn ái muội.
Quả nhiên là như thế! Cô gái bất an định đứng dây nhưng thân thể đã bị đôi
tay như gọng kìm khóa chặt lại, hoàn toàn không động đậy được, cô gái
chỉ đành cười trừ, giọng nói tận lực giữ cho thật nhu hòa, 'Nghị... khụ
khụ, em... ngày mai em còn một cuộc họp quan trọng...'
'Anh cũng
đâu có cấm em đi họp!' Lời người đàn ông còn chưa dứt thì một tay đã
dùng sức kéo cô gái, một tay nhấc chăn, thân thể cao lớn ấp áp như lò
lửa đã hoàn toàn áp lên người cô gái, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm
cô gái dưới thân, 'Nhưng tối nay em phải chịu phạt trước đã!'
'Nghị... tối qua chúng ta đã làm rồi mà... hôm nay em mệt quá...' Cô gái ý đồ
xin tha, hai tay giữ lấy bàn tay đang định cởi áo mình ra nhưng đôi tay
lập tức đã bị hắn giữ trên đỉnh đầu, hoàn toàn không động đậy được.
'Tối qua là nghĩa vụ, hôm nay là trừng phạt!' Giọng người đàn ông thật dứt khoát, không chút do dự.
'Vậy... em còn chưa tắm...' Cô gái tìm một cái cớ khác kéo dài thời gian.
'Làm xong rồi tắm!' Ngữ khí của người đàn ông thật bá đạo, không chừa chút đường thương lượng nào.
Hết chiêu, cô gái đành vô lực để người đàn ông thuần thục bóc sạch từng lớp che chắn một trên người mình, thuần thục châm lửa trên từng tấc da thịt non mềm của mình rồi chậm rãi tiến vào...
Từ giường đến ban công rồi đến phòng tắm rồi quay trở lại giường... mãi đến khi cô gái mệt mỏi đến suýt hôn mê, thân hình như một vũng bùn, mắt không mở nổi nữa, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích thì người đàn ông mới chịu buông
tha...
Buổi sáng, Lâm Y bị từng hồi chuông điện thoại "truy hồn"
gọi tỉnh, thật vất vả mới mở được mắt ra, sờ soạng tìm chiếc điện thoại
lăn lóc nơi đầu giường, mở ra, nhìn thấy cái tên "Trương Tiểu Mạn" nhấp
nháy trên màn hình, cô mới từ trong giấc mộng tỉnh hẳn. Tiêu rồi, hôm
nay có một cuộc họp quan trọng! Vội ấn phím nhận nghe, đầu bên kia lập
tức truyền đến giọng nói đầy sốt ruột của Trương Tiểu Mạn, 'Y Y, sao giờ bạn còn chưa tới? Mọi người đều đang đợi bạn đến họp đấy!'
'Ờ,
mình ngủ say quá, Tiểu Mạn, bạn giúp mình tạm chống đỡ một lát, mình đến ngay đây...' Lâm Y vội vàng ngắt điện thoại, ngồi dậy, vùng hông ê ẩm
khiến cô thoáng chau mày, lúc này mới phát hiện bên giường đã trống
không, Lãnh Nghị, chắc chắn là đã đúng giờ đi làm!
Lãnh Nghị đáng ghét, rõ ràng biết hôm nay mình có cuộc họp quan trọng phải tham gia
vậy mà không chịu kêu mình! Lâm Y vừa mắng thầm Lãnh Nghị một câu vừa cố nhịn cảm giác ê ẩm toàn thân, mỏi mệt xuống giường.
Chân phải
vừa chạm đất thì một cơn đau nhói từ đùi truyền tới khiến Lâm Y không
khỏi chau mày, thở rút một hơi, Lãnh Nghị đáng ghét! Dã man như vậy! Lâm Y không khỏi mắng thêm mấy câu, đi khập khễnh từng bước về phía phòng
tắm...
Vội vàng đẩy cửa phòng họp, bên trong ánh mắt của Hà Khả,
Trương Tiểu Mạn, Phương Hân và những người khác đều nhất tề quay về phía cửa, Lâm Y ngượng ngùng nhìn mọi người cười cười sau đó chậm rãi bước
đến chỗ ngồi của mình, cô không dám đi quá nhanh, chỉ có thể cố nhịn
xuống cơn đau nhức toàn thân, tận lực khiến cho mình đi đường trông thật bình thường.
Thật không dễ dàng mới xong cuộc họp, Lâm Y đợi mọi người rời đi hết rồi mới đứng dậy, hai chân đau nhức khiến cô vẫn thấy
có chút khó chịu, cầm lấy xấp tài liệu trên bàn chậm rãi bước về văn
phòng của mình, trong lòng đang suy tính xem buổi xã giao tối nay nên
làm thế nào mới tốt. Tối hôm qua đã hẹn với tổng giám đốc của một công
ty đối tác tối nay cùng ăn cơm bàn về hợp đồng.
Buổi trưa, Lâm Y
đang vùi đầu xem tư liệu thì điện thoại trên bàn đổ chuông, cô vội cầm
lên xem, là Lãnh Nghị! Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô vội đón nghe,
đầu bên kia truyền đến giọng nói chậm rãi pha chút trêu chọc của Lãnh
Nghị, 'Y Y, hôm nay em còn đi làm được sao? Xem ra tối qua anh trừng
phạt chưa đủ nha!'
Lâm Y mím chặt môi, rầu rĩ nói, 'Anh dày vò em như vậy còn kêu chưa đủ sao? Có phải muốn em vào bệnh viện luôn mới cam lòng không?'
Đầu bên kia lại truyền đến một trận cười ái muội,
'Anh đúng là muốn dày vò chi đến khi em không xuống được giường mới thôi nhưng em còn đến công ty được, xem ra tối qua anh tính toán sai rồi,
anh đánh giá sai khả năng của em!'
'Lãnh Nghị, anh còn dám nói!'
Lâm Y áo não nói, 'Chân phải của em tối qua bị anh làm đến giờ còn nhức
chết đi được, giờ đi đường còn khó đây này!'
Đầu bên kia người kia vẫn cười, bình thản nói, 'Lần sau anh làm hai chân em đều không đi được...'
'Đáng ghét!' Lâm Y tức tối ngắt điện thoại, không muốn nhiều lời với hắn nữa.
Áo não buông điện thoại xuống, Lâm Y ngẩng lên mới thấy Trương Tiểu Mạn
đứng ngoài cửa đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình chằm chằm, tiêu
rồi, mấy lời vừa mới nói với Lãnh Nghị ban nãy, chắc chắn là để bạn mình nghe được rồi! Mặt Lâm Y thoáng đỏ, ngượng ngập hỏi: 'Bạn đứng đó làm
gì?'
Trương Tiểu Mạn bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế đối
diện với bàn làm việc của Lâm Y, mắt nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của bạn mình, không nhịn được bật cười ra tiếng, giọng đầy ái muội, 'Tối
qua cả đêm không ngủ sao?'
'A!' Lâm Y cảm thấy mặt mình nóng rực, cô lừ mắt nhìn Trương Tiểu Mạn, hàm hồ đáp, 'Không ngủ ngon!'
Trương Tiểu Mạn lại bật cười hăng hắc, mãi đến khi Lâm Y không chịu nổi liếc
cô một cái thì mới chịu ngừng, không nhịn được nén giọng hỏi: 'Lãnh tổng tinh lực dư thừa vậy sao? Có phải ngày nào cũng như vậy không?'
'Ngày nào cũng vậy?' Lâm Y không khỏi trợn to mắt, 'Bạn muốn mình chết sớm sao?'
'Vậy tối hôm qua sao lại thế? Có phải là ngày kỷ niệm đặc biệt gì của hai
người không?' Tiểu Mạn không chịu buông tha, tiếp tục làm bà tám.