Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 316: Oan gia tụ hội (1)



'Hả, ừm, ồ...' Lâm Y thoáng có chút ngượng ngùng gật đầu cười, hàm hồ đáp mấy lời, khóe mắt cô không tự chủ được liếc sang Lãnh Nghị ở bên cạnh, quả nhiên thấy mặt hắn tối sầm, cô liền vội thu lại tầm mắt.

Lâm Y còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì Lãnh Nghị đã đứng dậy, bước nhanh đến sau lưng cô, cánh tay dài khoác lên bờ vai mảnh khảnh của vợ, nhìn Lý Mặc đang ôm Hàn Hàn trước mặt, cười một cách khiêu khích, 'Khụ khụ, Lý thiếu, tôi với Y Y đang định sinh thêm một cô công chúa nữa đây!'

Lâm Y thoáng ngẩn người, hàng mi dài nhẹ chớp lên, mấp máy đôi môi, cô định nói mình không sinh nữa nhưng do dự một lúc, rốt cuộc vẫn không nói ra lời, chỉ cười cười nhìn Lý Mặc.

Sóng mắt Lý Mặc thoáng xao động, hắn âu yếm hôn lên đôi má phúng phính của cậu nhóc Hàn Hàn mấy cái sau đó thong thả đặt cậu nhóc ngồi trở lại chiếc ghế dành riêng cho mình, lúc đó mới quay lại nhìn Lâm Y, 'Lâm Y, em còn định sinh nữa sao?'

'Hì hì', Lâm Y cười ngượng ngùng, không dám nói gì, lại nghe Lãnh Nghị lên tiếng, giọng có chút châm chọc, 'Hai vợ chồng tôi sinh con, chắc là không cần Lý thiếu cho phép đâu nhỉ?'

'Khụ khụ', Lý Mặc ho nhẹ hai tiếng, đây đúng thực là chuyện hai vợ chồng người ta kia mà. Nhưng Lý Mặc là ai chứ? Ba đời làm lính, đường đường Lý đại công tử nổi danh của nhà họ Lý, trước nay cuồng ngạo bất kham, hắn muốn nói gì thì nói cái đó, trước giờ chưa kiêng kỵ ai.

Lý Mặc dời mắt từ Lâm Y sang Lãnh Nghị, bật cười ha hả, giọng mang chút cuồng vọng, 'Đương nhiên là không cần tôi cho phép rồi! Tôi chỉ không hy vọng nhìn thấy Lâm Y trở thành 'máy đẻ" của nhà họ Lãnh thôi!'

Lâm Y ngẩn người, cả gian phòng bao trong chớp mắt im lặng như tờ, đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia u ám nhưng rất nhanh đã thản nhiên cười, hắn âu yếm vò đầu Hạo Hạo, mắt vẫn nhìn Lý Mặc, giọng nói cao ngạo bức người, 'Lý thiếu, anh biết tình yêu là gì không? Con cái chính là kết tinh của tình yêu, điều này cho thấy hai vợ chồng tôi rất yêu thương nhau! Anh còn chưa kết hôn, tôi chắc là anh không hiểu được đạo lý này đâu!'

Mặt Lý Mặc thoáng qua vẻ khinh thường, 'Yêu thương nhau thì nhất định phải sinh con sao? Chẳng lẽ anh không biết chính sách kế hoạch hóa gia đình của nhà nước chúng ta sao?'

Lãnh Nghị lạnh nhạt nhếch môi, 'Thực xin lỗi Lý thiếu, tôi mang quốc tịch Pháp, chắc là chính sách kế hoạch hóa gia đình của Trung Quốc không thích hợp dùng với tôi!'

'Nhưng anh là người Trung Quốc, giờ lại còn đang sống trên lãnh thổ Trung Quốc!' Lý Mặc không chút thua kém.

Nhìn hai người đàn ông ngạo khí ngút trời lại bắt đầu cãi nhau như hai đứa trẻ, Lâm Y bất đắc dĩ ho khan mấy tiếng, cười cười thử nói sang đề tài khác, 'Lý Mặc, anh ngồi đi... ừm, đừng nói chúng tôi nữa, nói anh đi, lúc nào thì cho chúng tôi uống rượu mừng của anh đây? Ba anh không thúc giục anh sao?'

Lý Mặc lúc này mới ngồi xuống, sự càn rỡ được thay bằng vẻ bất đắc dĩ, 'Sao ba anh lại không thúc ép anh chứ? Hừm, lần này anh chạy đến đây là để tránh nạn đây!' Thấy Lý Mặc hoàn toàn chẳng có ý định kết hôn, lão gia nhà họ Lý lòng nóng như đun, lần này ông đích thân ra mặt, sắp xếp một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối... nhưng chỉ tiếc là, Lý Mặc trốn mất!

'Hahaha', Lâm Y cười nói, 'Tránh nạn gì chứ? Anh cũng nên tìm một cô gái tốt, kết hôn sinh con rồi!'

Lý Mặc liếc nhanh sang Lâm Y, lạnh nhạt "hừ" một tiếng, 'Kết hôn gì chứ? Như anh bây giờ không phải tốt lắm sao, tự do tự tại, sung sướng biết mấy...'

'Nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho gia tộc của mình chứ, kết hôn sinh con là quá trình tất yếu của mỗi người!' Lâm Y tận tình khuyên giải.

'Hừm', Lý Mặc vẫn một vẻ xem thường, 'Kết hôn sinh con chẳng qua là vì nối dõi tông đường mà thôi...'

'Cũng không hẳn là vậy, cũng là vì chính mình chứ... tìm thấy tình yêu của riêng minh...' Lâm Y vẫn còn muốn khuyên Lý Mặc, cô cảm thấy người như hắn quả thực cần một cô gái quản thúc...

'Hừ, Y Y, nói chuyện tình yêu với người không hiểu gì về tình yêu làm gì chứ? Nói cũng như không thôi!' Lãnh Nghị lạnh lùng liếc nhìn Lý Mặc, giọng nói chỉ toàn là châm chọc.

'Hừ, anh nói tôi không biết gì về tình yêu sau?' Lý Mặc ưỡn ngực nhìn Lãnh Nghị, 'Chỉ có mình anh biết thôi sao?'

'Tôi biết nhiều hơn anh!' Lãnh Nghị cũng ưỡn người, giọng sắc bén...

Haizz, hai người này lại nữa rồi! Lâm Y bất đắc dĩ lắc đầu, dạ dày lại bắt đầu quặn lên cực kỳ khó chịu khiến cô không khỏi chau mày, nuốt nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, cố nén cảm giác khó chịu xuống một chút...

Hai người đàn ông chỉ lo anh một câu tôi một câu hăng say đấu võ mồm nào có để ý đến vẻ khó chịu của Lâm Y. Lâm Y vẻ mặt bất đắc dĩ hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, cuối cùng dời mắt về phía bình rượu đang đặt trên bàn, cô vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ khui chai rượu, đổ vào ly cho hai người đàn ông...

Uống cạn mấy ly, hơi men đã nhuốm, hai người đàn ông lại bắt đầu tranh chấp không ngừng, ai cũng không phục ai, hơn nữa lời nói càng lúc càng không kiêng nể gì.

'Anh tưởng rằng anh cưới được Lâm Y là tôi thua anh sao? Lãnh thiếu, chỉ là do anh quen với cô ấy sớm hơn tôi mà thôi, để anh nhanh chân đến trước mà thôi, nếu như để tôi quen biết Lâm Y trước thử xem, làm gì đến lượt anh diễn trò chứ!' Lý Mặc lời không sợ chết người thì chưa chịu thôi.

'Haha, Lý thiếu, anh cũng đánh giá cao chính mình quá nhỉ. Giờ anh có thể hỏi thử Y Y mà xem, cho dù anh quen biết cô ấy trước liệu cô ấy có chọn anh hay không? Anh nằm mơ đi!' Lãnh Nghị sắc bén phản pháo.

'Hừm, hỏi thì hỏi!' Lý Mặc quay sang Lâm Y, mắt hơi híp lại vì hơi men nhưng vẻ mặt thật nghiêm túc, 'Lâm Y, nếu như tôi quen biết cô trước, cô có yêu tôi không?'

Lâm Y kinh ngạc nhìn Lý Mặc, cô nuốt nuốt nước bọt, nhất thời không biết nói sao, 'Lâm Y, em nói nhanh lên xem, phải nói đúng sự thật đấy nhé! Đừng sợ gì hết, có anh ở đây!' Lý Mặc khoanh hai tay trước ngực, giọng thúc giục.

'Y Y, nói đi, không cần sợ Lý Mặc có bị mất mặt hay không, dù sao da mặt anh ta cũng đủ dày mà!' Lãnh Nghị cổ vũ Lâm Y.

'Chuyện này...' Lâm Y chau màychau mày, giọng áo não, 'Cái "nếu như" này căn bản là không thể xảy ra! Đừng bảo em trả lời những vấn đề không có dinh dưỡng này!'

Lãnh Nghị sắc bén quét mắt về phía Lý Mặc, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt, 'Lý thiếu, anh nghe hiểu không? Ý của Y Y chính là anh đã cho cô ấy một vấn đề khó! Cô ấy căn bản là sẽ không chọn anh, nhưng anh là khách, cô ấy còn phải lo lắng thể diện của anh nữa!'

Đôi mắt hẹp dài của Lý Mặc nheo lại, lạnh nhạt nhìn Lãnh Nghị, 'Lãnh thiếu, là anh hiểu sai rồi thì đúng hơn! Ý của Lâm Y chính là, nếu như đúng là như thế cô ấy rất khó lựa chọn nhưng giờ cô ấy đã gả cho anh rồi, cô ấy phải suy nghĩ cho cảm giác của anh!'

'Hừm, chỉ giỏi suy nghĩ viễn vông! Anh hỏi Y Y thử xem cách suy nghĩ của anh như thế có chính xác hay không?' Lãnh Nghị cười châm chọc.

'Hỏi thì hỏi...' Lý Mặc không chút chùn bước.

Nhưng lần này, không đợi hắn quay lại hỏi Lâm Y đã bực dọc đứng lên, giọng đầy bất mãn, 'Hai người từ từ mượn rượu phát điên đi, em đưa con ra ngoài chơi!' Cô vừa nói vừa bước ra ngoài, đi tìm hai bảo mẫu và hai đứa con...

'Lâm Y...' 'Y Y...' Tiếng của hai người đàn ông bị ngăn lại sau cánh cửa dày.

Lâm Y tìm thấy hai bảo mẫu, Hạo Hạo và Hàn Hàn gần một chiếc cầu nhỏ bên hòn giả sơn ở sân nhà hàng, hai bảo mẫu đang chơi với hai cậu nhóc.

'Cục cưng của mẹ!' Lâm Y tươi cười ôm cậu nhóc Hàn Hàn đang đi chập chững lên cầu lên tay, chậm rãi đi dạo quanh hòn giả sơn, Hạo Hạo thì vẫn trung thành với khẩu súng nhựa của mình vừa chạy chơi vừa hò hét, bảo mẫu thì đi sát sau lưng thằng bé...

Lúc này, nơi cửa đại sảnh một bóng người cao gầy đi ra, bóng người đó đi qua đại sảnh, lúc đi đến hòn giả sơn, bóng hai mẹ con Lâm Y đập vào mắt anh ta, trong đôi mắt hẹp dài trong chớp mắt đông cứng lại sau đó bừng sáng lên, khóe môi dần câu lên một ý cười ấm áp.

Anh ta chậm rãi đi đến bên cạnh hai mẹ con Lâm Y, mắt vẫn đăm đắm nhìn cô, giọng nói nhu hòa như gió xuân gợn mặt hồ, 'Y Y...'

Đang mải mê chơi đùa với Hàn Hàn nghe tiếng gọi Lâm Y vụt quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc trong chớp mắt bừng sáng, giọng nói cũng tràn đầy vui mừng, 'Nhất Phàm, sao anh cũng ở đây?'

'Ừ, anh về nước có chút chuyện, có hẹn với một người bạn ở đây bàn chuyện!' Gương mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm tràn đầy ý cười, hốc mũi có chút chua xót nhưng anh ta rất nhanh đè nén lại cảm xúc, xem ra Lâm Y sống rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi!

'Dì với chú có khỏe không?' Lâm Y nhỏ nhẹ hỏi, cô nhớ năm đó ba mẹ của Lăng Nhất Phàm thương yêu cô như con gái ruột mà cô thì lại phụ lòng họ, từ đó đến nay trong lòng cô luôn cảm thấy bất an.

'Ba mẹ ra nước ngoài sống cùng với anh, họ rất khỏe!' Lăng Nhất Phàm cười cười, tầm mắt dời sang Lãnh Hàn trong tay Lâm Y, trên gương mặt dù nhỏ nhưng hết sức tuấn tú kia hoàn toàn có thể tìm thấy hình bóng của Lãnh Nghị ở đó.

Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, hắn chậm rãi tiến đến chìa tay về phái cậu nhóc, 'Đứa này, là đứa nhỏ phải không?' Hắn nhớ rất rõ, ở đám cưới của Lãnh Nghị và Lâm Y tổ chức ở Paris, đứa con lớn Lãnh Hạo đã hơn ba tháng tuổi rồi, vậy rõ ràng đây là đứa con nhỏ của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.