Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 317: Oan gia tụ hội (2)



Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, hắn chậm rãi tiến đến chìa tay về phái cậu nhóc, 'Đứa này, là đứa nhỏ phải không?' Hắn nhớ rất rõ, ở đám cưới của Lãnh Nghị và Lâm Y tổ chức ở Paris, đứa con lớn Lãnh Hạo đã hơn ba tháng tuổi rồi, vậy rõ ràng đây là đứa con nhỏ của hai người.

'Phải đó!' Lâm Y cười có chút ngượng ngùng, cô nhìn con trai, 'Hàn Hàn, chào chú đi con!'

'Chú...' Đôi mắt to tròn như hai viên bi của Hàn Hàn tò mò nhìn Lăng Nhất Phàm, cất giọng non nớt chào.

'Ừ, ngoan, để chú bế cái nào!' Lăng Nhất Phàm ôn hòa đón lấy đứa bé từ tay Lâm Y, cậu nhóc cũng không sợ người lạ, ngoan ngoãn ngồi trên tay Lăng Nhất Phàm, đôi mắt đen láy mở to nhìn hắn, Lăng Nhất Phàm vẫn ôn hòa cười, 'Nói chú nghe xem, Hàn Hàn mấy tuổi rồi?'

Đôi mắt cậu nhóc sáng lên, chìa một ngón tay trước mặt Lăng Nhất Phàm, non nớt đáp, 'Một!'

'À, giỏi thật!' Lăng Nhất Phàm cười, âu yếm hôn lên gò má phúng phính của thằng bé một cái, không ngờ thằng bé lại học theo hắn, cũng bá lấy mặt hắn hôn một cái, Lăng Nhất Phàm thoáng sửng sốt, sau đó bật cười, 'Làm con nuôi của chú được không?'

Cậu nhóc thực ra là không hiểu con nuôi nghĩa là gì nhưng nhìn thấy chú trước mặt vẻ mặt hiền hòa, dường như rất hữu hảo cho nên cậu nhóc mơ mơ hồ hồ gật đầu, giọng non nớt nghe thật rõ ràng, 'Dạ được!'

Đáy mắt Lăng Nhất Phàm như bừng sáng, hắn quay nhìn sang Lâm Y như hỏi ý, 'Y Y, được không? Anh có thể làm ba nuôi của Hàn Hàn không?' Rất nhiều năm trước đã từng, hắn đã từng mơ ước có một đứa con thuộc về hắn và Lâm Y nhưng sau này Lãnh Nghị đã phá tan tành giấc mộng đó...

'Đương nhiên là được rồi!' Lâm Y cười nhẹ, gương mặt tối sầm của Lãnh Nghị thoáng qua trong óc nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà cự tuyệt lời cầu xin đầy hảo ý của Lăng Nhất Phàm bằng câu nói, 'Không được, con trai em không thể nhận anh làm con nuôi... Lãnh Nghị, khụ khụ, trở về nhà rồi chậm rãi thuyết phục anh ấy sau vậy...

'Con trai, gọi ba nuôi nghe xem sao, được không?' Lăng Nhất Phàm ấm áp cười, sốt ruột thúc giục Lãnh Hàn.

'Ba nuôi...' Tiếng gọi non nớt của cậu nhóc khiến nụ cười trên môi Lăng Nhất Phàm càng thêm sáng lạn, mắt hắn bừng sáng, hôn chùn chụt lên đôi má phúng phính của thằng bé.

Lần nữa quay nhìn sang Lâm Y nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn mình cười, nội tâm Lăng Nhất Phàm đột nhiên dâng lên một nỗi xúc động, một cảm giác thỏa mãn, một loại ấm áp! Cảm tình vốn chôn sâu trong đáy lòng lần nữa không thể khống chế cuồn cuộn dâng lên...

Chính vào lúc này, bên tai Lăng Nhất Phàm và Lâm Y chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng mà bá đạo: 'Hừm, muốn làm ba nuôi của con trai tôi đâu có dễ vậy!'

'Đúng vậy, muốn làm ba nuôi thì phải có bản lãnh mới được!' Lại một giọng khác không kém phần lạnh nhạt vang lên.

Lăng Nhất Phàm và Lâm Y thoáng sửng sốt rồi không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, thì ra là Lãnh Nghị và Lý Mặc! Rõ ràng là hai người đàn ông đã uống không ít rượu mà trên mặt ngoài chút men rượu còn có sự bá đạo mà khó coi giống hệt nhau --- đây là lần đầu tiên hai người đàn ông trước giờ vẫn luôn đối chọi nhau âm thầm đứng trên một chiến tuyến...

Thấy hai người đàn ông bá đạo như nhau, trước giờ vẫn luôn đấu đá không ngừng đột nhiên sánh vai bên nhau đứng cùng một phía, Lâm Y vừa tức vừa buồn cười, bực bội nói, 'Hai người ra đây từ bao giờ? Thế nào, không cần đấu võ mồm nữa sao?'

'Bọn anh ra đây tìm em!' Hai người đàn ông gần như là đồng thanh lên tiếng.

Vốn Lâm Y đi ra ngoài rồi, trong phòng bao chỉ còn lại Lãnh Nghị và Lý Mặc, thật lâu sau vẫn không thấy cô trở lại, hai người rất nhanh đã mất đi tâm tình đối chọi nhau, Lãnh Nghị thoáng chau mày, thân hình cao lớn rời khỏi chỗ ngồi trước, bước thẳng ra ngoài, hắn muốn tìm cô gái kia về!

Như có tâm linh cảm ứng, Lý Mặc cũng lập tức đứng dậy bước ra ngoài, hai người rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Y đang đứng gần hòn giả sơn, trên gương mặt thanh thuần tươi mát như trăng non là nụ cười sáng lạn say lòng người, chính là đang say sưa nói chuyện với một người đàn ông dáng người thon gầy, cậu nhóc Hàn Hàn đang ngoan ngoãn ngồi trên tay người đàn ông kia!

Họ thoạt nhìn thật thân thiết!

Lý Mặc nheo đôi mắt hẹp dài, hừm, ngoại trừ Lãnh Nghị và mình ra còn có người có thể nói chuyện thân mật với Lâm Y vậy sao? Hơn nữa còn có thể khiến Lâm Y cười vui vẻ đến thế? Mượn men say, Lý Mặc không nhịn được sự khó chịu trong lòng mà lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt liếc sang bóng người cao gầy trong bộ tây trang màu đen, 'Anh là ai?'

Lãnh Nghị nhìn chằm chằm hai người đang bế Hàn Hàn nói nói cười cười, đáy mắt một mảnh âm trầm, hắn mím môi, trầm giọng gằn từng tiếng một, 'Người suýt nữa thì đã kết hôn với Lâm Y!'

Hả? Còn có nhân vật này nữa sao? Trên mặt Lý Mặc cũng trong chớp mắt giăng đầy mây đen, hắn với Lãnh Nghị sánh vai nhau bước về phía hai người, hai người đàn ông cứng đầu này, lần đầu tiên hợp ý như vậy cùng sánh vai đi về một hướng...

Nói về Lâm Y, ánh mắt cô rất nhanh lướt từ hai gương mặt âm trầm có chút men say của hai người đàn ông sang Lăng Nhất Phàm, cười vẻ có lỗi, 'Ừm, Nhất Phàm, hai người họ uống hơi nhiều, anh đừng để tâm!'

'Anh sẽ không để tâm đâu!' Lăng Nhất Phàm vẫn ôn hòa cười đáp lời Lâm Y, làm như không nhìn thấy vẻ bực dọc và bá đạo của hai người đàn ông trước mặt, lại nhìn sang cậu nhóc Hàn Hàn trên tay, 'Con nuôi ngoan, nói cho ba nuôi nghe xem, con muốn món quà gì nè! Ừm, ba nuôi mua cho con!'

Mắt cậu nhóc Lãnh Hàn bừng sáng, còn chưa kịp nói ra mình thích món quà gì thì Lãnh Nghị đã bước nhanh đến đoạt lấy con trai từ trên tay Lăng Nhất Phàm, tự mình ôm lấy, môi nhẹ nhếch lên nhìn thằng bé: 'Hàn Hàn, không cần lấy quà của chú, ừm, Hàn Hàn cần gì ba mua cho con, được không con trai?'

'Nghị...' Lâm Y chau mày vỗ nhẹ lên vai Lãnh Nghị, giọng trách cứ, 'Anh uống nhiều rồi!'

'Đúng đó, đừng lấy quà của người khác, ừm, muốn cái gì, chú Lý mua cho con!' Lý Mặc cũng bước lên phụ họa với Lãnh Nghị, hắn quên mất mình cũng là "người khác"!

'Lý Mặc!' Lâm Y bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, Lăng Nhất Phàm nhàn nhạt lướt mắt về phía Lý Mặc, không biết từ lúc nào bên người Lâm Y lại có thêm một "chú Lý" bá đạo như thế này?

'Nhất Phàm, đây là Lý Mặc, bạn tốt của hai vợ chồng em! Anh ta nói chuyện trước giờ không biết nặng nhẹ, anh đừng trách anh ấy!' Lâm Y chỉ tay về phía Lý Mặc giới thiệu với Lăng Nhất Phàm, sau đó lại nhìn sang Lý Mặc nói, 'Lý Mặc, đây là Lăng Nhất Phàm, ừm, anh trai em...'

Anh trai? Uống nhiều rượu trong đầu Lý Mặc đã có chút hồ đồ, còn đang lý giải câu nói của Lâm Y thì cậu nhóc Lãnh Hạo đã ôm cây súng đồ chơi của mình chạy đến, thân thể nho nhỏ như một quả pháo bắn thẳng về phía những người lớn, cậu nhóc ngước đầu lên nhìn bốn người, chào một loạt, 'Ba, mẹ, ba nuôi...'

'Hạo Hạo đây sao?' Lăng Nhất Phàm mỉm cười nhìn cậu nhóc đang ôm cây súng nhựa, 'Y Y, thằng bé lớn vậy rồi sao?' Năm đó lúc tham dự đám cưới của hai người ở nhà thờ Paris, Lãnh Hạo chỉ mới có ba tháng, còn đang được ẵm ngửa trên tay...

'Ân, phải đó! Hạo Hạo, đây là chú Lăng Nhất Phàm, nhanh chào chú đi!' Lâm Y chỉ bảo con trai.

'Chào chú...' Lãnh Hạo nhìn chằm chằm Lăng Nhất Phàm.

Nhưng cậu nhóc còn chưa nói hết thì Lý Mặc ở bên cạnh đã nhướng mày cười, 'Con ngoan!' Hắn ngắt lời Lãnh Hạo, vừa nói vừa khuỵu chân xuống, nhấc cậu nhóc lên, rất thân thiết hôn lên đôi má phúng phính, 'Ba nuôi bế con, ừm, lại kêu một tiếng ba nuôi nghe xem xem, ba nuôi thích nghe con gọi, khụ khụ, lần sau ba nuôi lại dẫn con đi xem đấu vật...'

'Ba nuôi ba nuôi ba nuôi...' Vừa nghĩ đến có thể lần nữa được đến trường huấn luyện kia, được chơi súng, được chơi đấu vật là Lãnh Hạo như mở cờ trong bụng, giọng nói non nớt hớn hở kêu không ngừng.

Lãnh Nghị lạnh lùng liếc mắt nhìn vẻ sung sướng của Lý Mặc, trên tay hắn Hàn Hàn ngạc nhiên nhìn vẻ hớn hở của anh trai, càng ngạc nhiên hơn nữa khi nghe tiếng gọi liên thanh như pháo của anh trai vang lên, ba nuôi? Mình cũng có mà, gọi ba nuôi vui lắm sao? Đôi mắt đen láy như hai viên bi của cậu nhóc bừng sáng, không kìm lòng được nhìn sang Lăng Nhất Phàm đứng bên cạnh, cũng học theo anh trai liên thanh gọi, 'Ba nuôi, ba nuôi...'

Lòng Lăng Nhất Phàm trong chớp mắt mềm nhũn, đáy mắt tràn đầy ý cười, không kìm lòng được vươn tay về phía Lãnh Hàn, 'Hàn Hàn ngoan, qua ba nuôi bế nào...' Cậu nhóc Hàn Hàn không chút do dự vươn người về phía Lăng Nhất Phàm, mình phải để anh trai biết, Hàn Hàn mình cũng có ba nuôi!

Mặt Lãnh Nghị càng tối sầm lại, hắn cắn môi, trong đôi mắt thâm trầm chỉ còn nỗi tức giận không nuôi, mắt hết quét sang Lý Mặc lại nhìn Lăng Nhất Phàm, nhìn hai người bế hai đứa con trai của mình, nghe hai đứa con trai ôm hai người thân thiết gọi "ba nuôi", nhìn vẻ hớn hở và vui sướng của hai người... hừm, đây là con trai của mình mà, thế nào lại biến thành con trai của hai người kia vậy?

Lâm Y nhìn vẻ bất mãn của Lãnh Nghị, mím môi cố nén cười, khoác tay Lãnh Nghị, gương mặt nhỏ nhắn ghé sát mặt hắn tỏ ý an ủi: Đừng tức giận, anh còn có em mà!

Quả nhiên, ánh mắt Lãnh Nghị lập tức dời từ phía hai "đối thủ' sang mặt vợ, lòng lại ấp áp khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn động lòng người trên mặt cô, trong nụ cười đó có thể nhận ra rõ ràng sự hạnh phúc và thỏa mãn.

Tâm trạng tức giận và buồn bực của Lãnh Nghị trong chớp mắt biến mất không tăm tích, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười nhưng vẫn không quên liếc ánh mắt sắc như dao về phía hai người đàn ông đang âu yếm hai đứa con trai mình, ho khan một tiếng như nhắc nhở.

Quả nhiên, hai người đàn ông lập tức dời mắt về phía Lãnh Nghị, nhìn thấy Lâm Y âu yếm khoác tay hắn, trong chớp mắt an tĩnh trở lại, ánh mắt rõ ràng là đông cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.