Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 325: Có thật sao? (1)



Trên mặt Lý Lan cũng là nụ cười mờ mịt men say, đáy mắt cũng một mảnh mơ hồ, rõ ràng là đã uống rất nhiều: 'Lâm tổng, đừng khẩn trương, cứ để các chị em tốt của tôi đùa cho tận hứng đi...'

'Oa, Lãnh tổng, ngực của anh thật rắn chắc nha...' Một bàn tay đã lớn mật sờ lên ngực Lãnh Nghị khiến hắn bực dọc lập tức rũ bàn tay tà ác đó ra...

'Oa, Lãnh tổng, anh còn có cơ bụng nữa sao... ừm, sờ một tí thôi mà, đừng nhỏ mọn như vậy!' Lại một bàn tay khác càn rỡ duỗi về phía bụng hắn, may mắn là phản ứng của Lãnh Nghị nhanh lẹ kịp thời chặn lại được...

Cứ như thế, bốn người kia mượn men say mà không ngừng giở trò quấy rối, hết sờ lại vuốt...

'Lãnh tổng... anh còn chưa nói cho chúng tôi biết, liệu một đêm... có thể thu phục được bốn người chúng tôi không?' Lại một cánh tay "bất khuất kiên cường" dán lên, tiếp tục hỏi riết.

Mà Lãnh Nghị, người đàn ông cao ngạo này rốt cuộc không giả vờ tiếp được nữa, mấy người phụ nữ này tửu lượng thật là tốt quá, thế nào mà uống mãi vẫn không say? Hắn có chút bực dọc rũ móng vuốt đang sờ soạng trước ngực hắn ra, môi mỏng rốt cuộc cũng nghiến răng bật ra mấy chữ: 'Không thành vấn đề!'

'Haha, tôi biết Lãnh tổng sẽ không làm chúng tôi thất vọng mà', cô gái họ Triệu cười càng phóng đãng, bàn tay vừa mới bị Lãnh Nghị giãy ra lại quấn lên cổ hắn, 'Lãnh tổng... rốt cuộc có thể...một đêm mấy lần?'

'Lãnh tổng...có nghe nói đến...một đêm bảy lần?'

Đáy mắt Lãnh Nghị tối sầm dù trên mặt vẫn bảo trì vẻ ung dung, hắn trấn định ngăn chặn, hóa giải từng thế công của bốn người phụ nữ lì lợm kia, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Lâm Y vẻ mặt đầy hối hận kia, ừm, cô gái này, là em cứng rắn ép ông xã mình đi tiếp một đám khách mê trai kia, định xem chồng mình khó xử chứ gì?! Giờ thì hối hận rồi đúng không?

Bắt gặp ánh mắt của Lãnh Nghị đang nhìn mình trong mắt Lâm Y lóe lên một tia đồng tình sau đó lại biến thành ủy khuất, cô thật ủy khuất, thật đáng thương nhìn Lãnh Nghị, chừng như người chịu quấy nhiễu không phải là hắn mà là chính cô vậy...

Khụ khụ, Nghị, em cũng không biết sự tình sẽ thành thế này! Nhưng tối nay lạ thật đấy, vì sao bốn người kia đều đã say túy lúy rồi mà Lãnh Nghị vẫn còn tỉnh táo, hoàn toàn không nhận ra có chút men say nào vậy? Tửu lượng của hắn thế nào lại đột nhiên khác biệt như vậy?

Cái cô gái này!!! Lãnh Nghị vừa một lần nữa nhanh nhẹn rũ ra móng vuốt đang vươn về phía ngực hắn, bất đắc dĩ chau mày, thu hồi tầm mắt tập trung tinh thần lo đối phó với đám phụ nữ đang triền hắn... Haizz, Lãnh tổng giám đốc một đời anh minh toàn bộ bị hủy trong tay bà xã rồi...

'Lãnh tổng nói mau đi...' Lại một bàn tay quấn lên cổ Lãnh Nghị, cô họ Triệu giương ánh mắt lờ đờ say đến không mở lên nổi si mê nhìn hắn, 'Anh một đêm...có thể ... mấy lần?'

Lãnh Nghị cắn răng, 'Tùy...'

'Hahaha, mọi người... nghe rõ cả chưa?' Tiếng cười của cô gái nghe đặc biệt chói tai, 'Lãnh tổng... anh ta nói tùy... quả thực là đàn ông cực phẩm...'

'Tối nay chúng ta đến khách sạn lấy phòng... Lãnh tổng... đừng để chúng tôi... thất vọng...' Là tiếng của Lý Lan.

'Uống rượu đi!' Lãnh Nghị nghiến răng nghiến lợi nói.

Lại một chai whisky nữa cạn sạch, bốn người đã say đến líu cả lưỡi, mí mắt nặng nề sụp xuống; Lý Lan cố sức rũ rũ đầu nhưng vẫn không chống lại được mí mắt trĩu nặng của mình, cô ta nhíu chặt mày, sức uống của mình hôm nay sao thế này? Thế nào lại dễ say như vậy

Rốt cuộc bốn đóa hoa cũng say nằm la liệt, Lãnh Nghị thì vẫn mặt không đổi sắc đường hoàng ngồi đó, trong phòng bao phút chốc an tĩnh trở lại, Lâm Y rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi nhưng còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị bắn về phía mình.

Đôi mắt đen láy của cô gái lóe lên rồi lập tức biến thành ủy khuất, giọng nói cũng đầy ủy khuất cùng nao núng: 'Nghị... khụ khụ, em cũng không biết sẽ như vậy mà!'

Lãnh Nghị mím môi không nói gì, ánh mắt vẫn ghim chặt trên gương mặt nhỏ đầy ủy khuất của cô gái, tay thì vẫy nhẹ, nhân viên phục vụ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh pha chế rượu vội vàng tiến đến, khom lưng thấp giọng gọi: 'Lãnh tổng?'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô liếc sang nhân viên phục vụ vóc người cao lớn rắn rỏi kia, ừm, hình như rất quen mặt nha, vừa nghĩ đến đây thì đã nghe Lãnh Nghị nhàn nhạt lên tiếng: 'Đi gọi Tiểu Vương, đặt một phòng khách sạn rồi đưa bốn người này lên đó...'

'Dạ, Lãnh tổng!' Nhân viên phục vụ kia lại kính cẩn khom lưng chào rồi lui ra khỏi phòng.

Lâm Y nhìn theo bóng nhân viên phục vụ khuất dần nơi cửa rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị vừa khéo bắt gặp ánh mắt thâm thúy của hắn đang nhìn mình, cô cười ngượng ngùng, 'Nghị, thì ra anh sớm đã có chuẩn bị trước... khụ khụ, chẳng trách anh uống nhiều như vậy mà không say...'

Con cọp rốt cuộc vẫn lợi hại hơn con sói, haizz....

Lãnh Nghị vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, vẫn không chịu lên tiếng, Lâm Y bị nhìn đến có chút hốt hoảng, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, cười cầu hòa: 'Nghị, đều tại em hết... hôm nay thật khổ cho anh... khụ khụ...'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười, hắn chậm rãi đứng dậy, chìa tay về phía cô gái, giọng ôn nhu dị thường: 'Em là vợ của anh, vì em anh vất vả thế nào cũng xứng đáng!'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, chăm chú nhìn bàn tay to đang chìa ra trước mặt mình, nhẹ nuốt nuốt nước bọt rồi ngượng ngùng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay hắn, nương theo sức kéo của hắn mà đứng lên.

Lúc này ngoài cửa phòng bao chợt vang lên tiếng của Tiểu Vương: 'Lãnh tổng!'

'Vào đi!' Giọng trầm thấp mà hữu lực của Lãnh Nghị xuyên qua căn phòng vọng ra ngoài, hắn khoác tay lên vai Lâm Y đứng nhìn Tiểu Vương dẫn theo mấy người vệ sĩ tiến vào.

'Nghị', Lâm Y thoáng có chút bất an ngước lên nhìn gương mặt anh tuấn mà lạnh mạc của chồng, 'Họ đã say đến thế này rồi... mang lên khách sạn liệu có xảy ra chuyện gì không?'

'Không đâu!' Lãnh Nghị khoác vai Lâm Y bước ra khỏi phòng bao, hừm, chỉ có mấy người phụ nữ này tưởng rằng hắn không đối phó nổi sao? Lãnh Nghị nhếch môi cười khinh thường, 'Bọn họ ngủ đến ngày mai không phải là xong rồi sao?'

'Nghị, anh thật tốt! Yêu anh nhất!' Gương mặt cô gái tràn đầy ý cười, tay dịu dàng vòng qua vùng eo rắn rỏi của hắn, giọng ngọt như mật.

'Ân, anh cũng yêu em!' Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn cúi xuống nháy mắt với cô gái, giọng thật dịu dàng, 'Sáng mai em đừng vội đi làm, anh bảo bác sĩ Triệu đến nhà một chuyến, ừm, nếu như có thai, em cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi...'

Cả người cô gái chợt cứng đờ, bước chân hơi khựng lại nhưng lập tức bị lực tay mạnh mẽ của người đàn ông kéo đi, không thể không tiếp tục bước theo hắn.

'Nghị', cô gái bất an nhíu mày, giọng nói cũng run lên, 'Chúng ta đã nói năm sau lại sinh kia mà... ừm, cho dù em thật sự có thai, cũng sẽ không ở nhà nghỉ ngơi, em muốn đi làm!'

'Ờ... dù sao nếu có rồi thì cứ sinh đi, ừm, còn những chuyện khác, ngài mai kiểm tra có kết quả rồi tính sau!' Người đàn ông kẹp cô gái bước ra khỏi nhà hàng, bên ngoài, hai chiếc xe màu đen đã chờ sẵn, vệ sĩ mở cửa, Lãnh Nghị không nói gì thêm ấn cô gái vào trong xe còn mình cũng bước theo vào...

Sáng hôm sau, trong biệt thự nhà họ Lãnh, bác sĩ tư nhân của gia đình họ Triệu, năm nay tuổi đã khá lớn đang giúp Lâm Y làm một loạt kiểm tra và xét nghiệm, Lãnh Nghị thì ngồi vắt tréo chân nơi sofa khẩn trương mím chặt môi theo dõi từng cử động của bác sĩ Triệu, hắn đã quá sốt ruột chờ mong kết quả rồi.

Đôi mắt đen láy của Lâm Y không nhìn bác sĩ Triệu mà dán lên gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị, ừm, lần này có phải có sai sót gì không? Hơn nữa phản ứng lúc có thai của mình không phải như vậy mà... Chắc chắn không phải là có thai...

Bác sĩ Triệu cầm báo cáo xét nghiệm trên tay, trên mặt là nụ cười ôn hòa, giọng hớn hở: 'Lãnh tiên sinh, chúc mừng anh, Lãnh phu nhân lại có tin vui! Hơn nữa các chỉ số xét nghiệm cho thấy thai nhi cực kỳ khỏe mạnh!'

Niềm vui lập tức lộ ra trên gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị không một chút che dấu, hắn vội vàng giật lấy báo cáo xét nghiệm trên tay bác sĩ Triệu tỉ mỉ xem xét.

Lâm Y thì ngớ người, đôi mắt đen láy nhẹ chớp, nhìn bác sĩ Triệu với ánh mắt khó tin, thật lâu sau mới thấp giọng thì thào: 'Bác sĩ Triệu, có cần xét nghiệm lại lần nữa không? Tôi cảm thấy chuyện này rất không có khả năng...'

'Không cần xét nghiệm lại đâu! Các chỉ số đều cho thấy cùng một kết quả, hơn nữa thai nhi rất khỏe mạnh, tôi dự đoán, chắc là đã hơn một tháng...' Bác sĩ Triệu vẫn ung dung trả lời bằng giọng nói hòa nhã của mình.

Hơn một tháng! Trong đầu Lâm Y nhanh chóng rà soát lại, xem tháng trước ngày nào đã quên thực hiện phòng hộ nhưng... không có nha, lần nào cũng đều có làm mà! Lâm Y thoáng chau mày, cô mím môi, yếu ớt nói: 'Không thể nào đâu... Bác sĩ Triệu, lúc tôi mang thai hai đứa con trai, triệu chứng ốm nghén hoàn toàn khác...'

'Lãnh phu nhân, triệu chứng ốm nghén sẽ thay đổi tùy thuộc hoàn cảnh, tâm tình hay chế độ ăn uống, đương nhiên cũng có thể bởi vì giới tính của đứa bé...' Bác sĩ Triệu giảng giải một cách tỉ mỉ.

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, nghe bác sĩ Triệu nói vậy, Lãnh Nghị vội buông báo cáo xét nghiệm trên tay xuống, giọng đầy hưng phấn ngắt lời bác sĩ Triệu: 'Bác sĩ Triệu, ý của bà là, giới tính của đứa bé không giống nên triệu chứng ốm nghén sẽ không giống sao?'

'Đúng vậy, Lãnh tiên sinh, cũng có khả năng này!' Bác sĩ Triệu nghiêm túc nhìn Lãnh Nghị gật đầu.

Đầu mày cuối mắt Lãnh Nghị đều là ý cười, 'Vậy bác sĩ Triệu, bà có thể giúp chúng tôi kiểm tra một chút đứa bé này là trai hay gái không?'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.