Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 328: Chiều vợ hết mực (1)



Đáy mắt Lâm Y thoáng qua một ý cười, cô vén chăn xuống giường, không thèm để ý đến người đàn ông đang ngồi bên mép giường nữa mà đi thẳng vào phòng tắm, Lãnh Nghị đăm đắm nhìn theo bóng lưng đã biến mất sau cánh cửa phòng tắm, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, thân hình cao lớn cũng đứng dậy đi về phía phòng tắm...

Lúc Lâm Y từ phòng tắm bước ra đã thấy Lãnh Nghị đứng chờ sẵn ngoài cửa...

Lâm Y vẫn mặc kệ hắn đi về phía tủ áo lấy một bộ váy cho mình, vừa xoay người lại nhìn thấy người đàn ông đã đứng ngay sau lưng, trên môi vẫn treo nụ cười tươi rói, cô gái bĩu môi, cắm cúi cầm trang phục vào phòng thay đồ, người đàn ông vẫn ngoan ngoãn bước theo sau.

Trước cửa phòng thay quần áo, cô gái bấc đắc dĩ ngừng bước, quay lại nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn theo đuôi: 'Em muốn thay quần áo...'

Người đàn ông hơi nhếch môi, 'Anh giúp em...', cô gái nuốt nuốt nước bọt, cất bước đi vào trong phòng, trước khi người đàn ông kịp bước theo thì cửa phòng thay đồ đã "phanh" một tiếng, đóng sập lại...

Xe của Lãnh Nghị chậm dần rồi dừng hẳn trước cổng công ty Tiểu Họa Nhi, Lâm Y vội vã xuống xe, sau lưng còn truyền đến giọng nói có chút lo âu của Lãnh Nghị: 'Em đi chầm chậm thôi...'

Nhưng câu nói kia rấ tnhanh đã bị tiếng sập cửa xe ngăn lại, Lãnh Nghị bất đắc dĩ nuốt nuốt nước bọt nhìn theo bóng cô gái ngoài cửa sổ.

Lâm Y gần như có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lãnh Nghị đang đuổi theo sau lưng mình, cô đột nhiên có một nỗi xúc động muốn chạy thật nhanh, chạy cho người đàn ông kia xem, chắc chắn mặt hắn sẽ lập tức đổi sắc, nghĩ đến đó khóe môi Lâm Y nhẹ câu lên một ý cười...

Nhưng nghĩ là nghĩ thế thôi, bước chân cô gái vẫn không tự chủ được thả chậm lại... Thấy hành động này của cô gái, đáy mắt sắc bén của người đàn ông ngồi trong xe thoáng lướt qua một ý cười, thấy bóng cô gái đã khuất sau cánh cửa hắn mới nói với tài xế: 'Đi thôi!', xe nhanh chóng rời đi.

Gần đến giờ cơm trưa nhưng Lâm Y và Hà Khả cùng Trương Tiểu Mạn vẫn còn đang say sưa thảo luận về tính khả thi của một phương án thiết kế, lúc này cửa phòng họp chợt bị đẩy ra rồi Phương Hân xuất hiện nơi cửa, trên môi là nụ cười tươi tắn: Lâm tổng, Lãnh tổng đến rồi, đang đợi ở phòng của cô, bảo tôi báo cô lập tức đi qua!'

Tiếng thảo luận của ba người chợt ngừng bặt, ánh mắt đồng loạt quét về phía Phương Hân nhưng rất nhanh, ánh mắt của Hà Khả và Trương Tiểu Mạn lại quay trở lại trên người Lâm Y, hai vợ chồng này sao thế này? Sáng nay mới vừa nhìn thấy chồng đưa vợ đi lại, chỉ mới có mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi ông chồng lại quay trở lại? Dạo này Lãnh tổng rảnh rỗi lắm sao?

Người này sao lại đến nữa vậy? Lâm Y thoáng chau mày nhìn Phương Hân nói: 'Em nói anh ta chờ một lát đi, lát nữa chị sẽ sang!' Phương Hân đáp lời rồi rời đi; Lâm Y lần nữa cúi đầu nhìn xấp văn kiện trong tay rồi nhìn sang Hà Khả và Trương Tiểu Mạn: 'Chúng ta tiếp tục...'

Trong văn phòng của Lâm Y, Lãnh Nghị đang nhàn nhã tựa người vào lưng ghế, trên mặt vẫn là vẻ lãnh mạc và cường thế quen thuộc, bên cạnh chiếc bàn làm việc vốn là một khoảng trống lúc này đã được kê thêm một chiếc bàn tròn nhỏ, hai bên đặt thêm hai chiếc ghế.

Trước chiếc bàn nhỏ đó là Tiểu Vương trong bộ tây trang màu đen thường thấy, bên cạnh Tiểu Vương là một người đàn ông mặc trang phục màu trắng, trên tay ông tay đang ôm một chiếc thùng khá lớn.

Đứng đối diện với Tiểu Vương là cô gái Phương Hân xinh đẹp lả lướt, mắt cô len lén liếc qua chiếc bàn tròn nhỏ vừa mới được sắp đặt ở kia, lại nhìn sang người đàn ông đang bê chiếc thùng lớn đứng bên cạnh Tiểu Vương nãy giờ vẫn luôn đứng thẳng lưng kia, thầm suy đoán bên trong đựng những gì, lại suy đoán tác dụng của chiếc bàn nhỏ kia.

Ô...trong chiếc thùng kia chẳng lẽ lại là thứ đồ chơi tình thú mới được phát minh gì đó sao? Oa! Chẳng lẽ định làm trên chiếc bàn nhỏ này? Nghĩ đến đây mắt Phương Hân trong chớp mắt chợt trừng lớn...

Không đúng không đúng, chiếc bàn này quá nhỏ, người đàn ông kia lại cao lớn như vậy; hơn nữa, nơi đây dù sao cũng là phòng làm việc nha, khụ khụ, chẳng lẽ vị Lãnh tổng này có hứng thú đặc biệt với phòng làm việc? Nhưng chắc chắn là Lâm tổng sẽ không đồng ý... Phương Hân không khỏi vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa liếc mắt nhìn sang người đàn ông cao ngạo lạnh lùng kia.

Haizz! Người đàn ông này đúng thật là cực phẩm nha! Khụ khụ, nếu như có thể cùng mình qua một đêm thì tuyệt quá.... Trời trời, sao lại chỉ nghĩ về phương diện kia thế này! Phương Hân mình từ lúc nào thì trở nên háo sắc như vậy chứ? Phương Hân đối với những suy nghĩ của mình mà cảm thấy khinh bỉ không thôi.

Qua mười phút sau, Lãnh Nghị nhấc tay lên nhìn đồng hồ, cô gái này, lúc làm việc quả thật là liều mạng! Hắn hơi chau mày, cố kiên nhẫn đợi; trong phòng làm việc im lặng như tờ, không có một chút tiếng động nào, chỉ có Phương Hân thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn sang người đàn ông anh tuấn lãnh liệt kia...

Lại thêm mười phút nữa, Lãnh Nghị cắn môi, ánh mắt sắc bén chợt xoáy về phía Phương Hân, Phương Hân vừa mới liếc qua Lãnh Nghị, bị ánh mắt sắc bén kia quét tới, bị dọa đến cả người run lên, vội vàng thu hồi tầm mắt.

'Các cô mấy giờ thì nghỉ trưa?' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng mang theo khí thế không giận mà nghiêm.

'Lãnh tổng, mười hai giờ!' Phương Hân không hổ là Phương Hân, rất nhanh đã trấn định lại được, lập tức khôi phục lại vẻ phong tình vạn chủng, giọng nói cũng thật kiều mị, vốn cô còn có thể càng kiều mị lơn, chỉ là khí thế của Lãnh Nghị quá lãnh liệt khiến cô không thể không thu liễm lại một chút.

Lãnh Nghị lần nữa nhấc tay lên, đã qua hai mươi phút rồi! Hắn ngẩng đầu lên nhìn Phương Hân, khí thế thật bức người: 'Cô đi báo với Lâm tổng đã qua giờ cơm hai mươi phút rồi! Cô ấy mà còn không qua, vậy tôi tự đi!'

'Được, giờ tôi đi ngay!' Phương Hân lại nở một nụ cười thật yêu kiều, khom người chào rồi vội vã rời khỏi văn phòng...

Khi Phương Hân lần nữa xuất hiện trước cửa phòng họp, trên mặt cô vẫn là nụ cười tươi như hoa kia: 'Lâm tổng, Lãnh tổng nói, nếu như cô còn không qua, vậy anh ấy sẽ tự đến!'

Tự đến? Bàn tay Lâm Y đang viết gì đó chợt khựng lại, cô vụt ngẩng đầu lên thì đã thấy Hà Khả và Trương Tiểu Mạn sớm đã ngớ người ra, hai cặp mắt đang chăm chú ghim trên mặt mình mà Phương Hân đứng nơi cửa cũng đang dùng ánh mắt hết sức mờ ám nhìn mình...

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, không được, vẫn là mình tự đi qua thôi! Cô không phải sợ Lãnh Nghị sẽ làm gì mình mà chính là sợ Lãnh Nghị sẽ làm gì mình trước mặt mọi người, dù sao cô cũng là đầu lĩnh ở đây, cũng không thể để mất hết mặt mũi được, đúng không?

Gian nan nuốt nuốt nước bọt, Lâm Y nhìn Hà Khả và Trương Tiểu Mạn: 'Vậy chúng ta tạm ngừng ở đây vậy, sau khi ăn trưa xong lại tiếp tục!' Cô nói xong liền vội vã dứng dậy bước về phía cửa phòng lưu lại ba người với nụ cười mờ ám.

Vội vã đẩy ra cửa văn phòng, Lâm Y vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang chiếm dụng chiếc ghế của mình, đôi mắt thâm thúy đang nhìn về phía cửa, đáy mắt dâng lên một ý cười dào dạt.

'Nghị!' Thoáng suy nghĩ rồi Lâm Y bước nhanh đến bên cạnh hắn, trên môi là nụ cười làm lành, ánh mắt lại rất nhanh chuyển tới chiếc bàn nhỏ mới vừa được chuyển vào lại dời đến trên người người đàn ông ôm thùng đứng bên cạnh Tiểu Vương sau cùng lại dời sang Lãnh Nghị, giọng nghi hoặc: 'Chuyện gì vậy?'

Lãnh Nghị mặt không đổi sắc, nhàn nhạt đáp: 'Ăn cơm!' Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Y, trước khi cô kịp phản ứng lại, bàn tay to của Lãnh Nghị đã vẫy về phía Tiểu Vương: 'Bày bàn đi!'

'Dạ, Lãnh tổng!' Tiểu Vương nhẹ gật đầu, lập tức quay sang người đàn ông nãy giờ đứng đợi đã lâu, 'Dọn bàn!' Người đàn ông kia vội gật đầu, ôm chiếc thùng lớn đi về phìa chiếc bàn tròn, rất nhanh ông ta đã lấy ra khăn ăn, dĩa và các loại dao nĩa, thành thạo bày từng món một lên bàn.

Lâm Y vẫn ngơ ngác đứng nhìn, Tiểu Vương lúc này đang nói với ai đó trong điện thoại: 'Chuẩn bị dọn thức ăn!'

Đôi mắt đen láy của Lâm Y rốt cuộc cũng quay về trên mặt Lãnh Nghị vừa hay bắt gặp đôi mắt thâm thúy của hắn cũng đang nhìn cô, khóe môi nhẹ câu lên, Lâm Y mấp máy môi, thật lâu vẫn chưa nói được nên lời.

Thân hình cao lớn của Lãnh Nghị lúc này đã rời khỏi ghế, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Y vẫn còn đang ngơ ngác đứng kia, trên môi ý cười càng sâu, giọng nói từ tính mê người mang theo nồng đậm nhu hòa: 'Rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm!'

'Nhưng mà Nghị...' Lâm Y yếu ớt bật ra mấy chữ, '... nơi đây là văn phòng!'

'Văn phòng thì thế nào?' Giọng Lãnh Nghị vẫn thản nhiên, ở văn phòng cũng có thể ăn cơm mà!'

'Hừm', Lâm Y chau mày phản bác, 'Nói dễ nghe như vậy, nếu như muốn anh biến văn phòng tổng giám đốc xa hoa của anh thành nhà hàng, anh cũng sẽ nghe theo chứ?'

'Đương nhiên!' Giọng Lãnh Nghị nghiêm túc khiến người ta không thể nghi ngờ, nở nụ cười như có như không nhìn Lâm Y như hỏi ý, 'Vậy hay là, ngày mai bắt em bắt đầu dọn tới văn phòng anh ăn cơm?'

Lâm Y vội né tránh ánh mắt ái muội của Lãnh Nghị, hừm, nếu thật sự muốn đến LS quốc tế ăn cơm, vậy còn không bằng ăn cơm ở văn phòng của mình...

Thấy ánh mắt né tránh của Lâm Y, hơn nữa còn không chịu nói gì, Lãnh Nghị lại câu lên một nụ cười, bàn tay to đáp lên bờ vai mảnh khảnh của cô gái, thoải mái kéo cô vào nhà vệ sinh, dỗ cô bằng giọng điệu như dỗ trẻ con: 'Y Y, giờ em phải cố gắng tăng cường dinh dưỡng vào, ừm, em đã không muốn ở nhà dưỡng thai, vậy nếu đi làm thì cũng phải ăn nhiều một chút mới được chứ, đúng không?'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.