Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 332: Phụ nữ khi giận rất đáng sợ (2)



Rốt cuộc cô gái cũng dừng bước, cô đứng nhìn gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc kia, chậm rãi mở ra túi xách lấy ra một xấp "áo mưa".

Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông dính cứng nơi thứ đồ vật mà cô cầm trên tay, sự kinh ngạc hoàn toàn lộ rõ trong đáy mắt, cô gái này cầm một xấp "áo mưa", tức giận đùng đùng chạy tới phòng làm việc của hắn hỏi tội, đây... là chuyện thế nào?

Nhưng rồi như nghĩ ra được điều gì, người đàn ông nhìn cô gái, nuốt nuốt nước bọt, cười nhẹ một tiếng, định chọc cho cô bớt giận: 'Y Y, em đến là được rồi... mấy thứ này trong phòng nghỉ của anh vẫn còn, ừm... không cần mang đến đây đâu!'

Nhưng cô gái hoàn toàn không cười, hơn nữa mặt cũng không đỏ, trong đôi mắt đen láy không có thẹn thùng chỉ có tức giận, ủy khuất, thất vọng, đủ các loại biểu tình; cô thả tay ra, một xấp áo mưa từ bàn tay trắng nõn của cô rơi lạch tạch xuống chiếc bàn làm việc xa hoa khí phái, đầy uy nghiêm của tổng giám đốc trông cực kỳ chói mắt.

Người đàn ông nhìn những chiếc "áo mưa" rơi vung vãi trên bàn, trong mắt lộ rõ sự khó hiểu, hắn lại nhìn sang cô gái, giọng trầm xuống: 'Y Y...'

'Lãnh Nghị', cô gái tận lực đè nén sự kích động nhưng giọng nói run run đã tiết lộ cảm xúc của cô thật rõ ràng, ngón tay cô run rẩy chỉ vào những chiếc "áo mưa" kia, 'Những lỗ kim trên đây là thế nào? Sao anh lại có thể đối xử với em như thế?'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, tận lực làm ra vẻ kinh ngạc và vô tội, 'Gì? Không phải anh làm! Anh không biết...' Chuyện này quả thực không phải là hắn làm nhưng nói hắn không biết là giả!

'Cho dù không phải là anh làm thì cũng không có khả năng anh không biết!' Cô gái tức đến rươm rướm nước mắt, cố nén giọng bảo, 'Những thứ kia là anh dùng, không phải em dùng, cho dù anh không nhìn thấy, anh dùng tay sờ cũng không có chút cảm giác nào sao? Cái cảm giác nham nhám đó?'

'Làm gì có, những lỗ kim kia nhỏ như vậy, anh làm sao có thể sờ thấy!' Người đàn ông lý lẽ hùng hồn nói.

Thực ra Lãnh Nghị cũng chỉ mới phát hiện cách đó không lâu, lúc đó suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là "chuyện tốt" của Tương Mân và Lý Uyển làm! Nhưng... mắt Lãnh Nghị đảo một vòng, quả đoán quyết định coi như hắn không thấy, không biết...

Thế là, xuất phát từ một chút lòng riêng Lãnh Nghị không vạch trần chuyện này mà cứ làm như không biết chỉ không ngờ Lâm Y sớm đã mang thai... càng không ngờ là hôm nay Lâm Y lại lấy mấy thứ trong ngăn kéo này ra kiểm tra, ừm, sao cô lại biết chứ?

'Anh nói dối! Nói dối!' Nghe những câu nói hùng hồn của người đàn ông, cô gái càng thêm tức giận, mắt cô quét về phía mặt bàn, không chút chần chừ, tiện tay cầm lấy một tập văn kiện trên bàn ném thẳng về phía người đàn ông đang ngồi nơi ghế, 'Anh có nói thật không đây?'

Người đàn ông đưa tay chặn lấy xấp văn kiện để nó rơi từ trên người hắn xuống đất, trên mặt lộ vẻ oan uổng: 'Anh nói thật mà, anh thật sự không biết... Y Y, đừng ném nữa...'

'Em cứ ném, cứ ném đó!' Cô gái càng thêm tức, nghẹn giọng nói, 'Anh không nói thật thì em sẽ ném nữa!' Thấy những văn kiện trên bàn đã bị mình ném sạch, cô gái lại bước đến bàn nhỏ bên cạnh nắm lấy một xấp văn kiện nữa, tiếp tục ném.

'Được được được, em ném đi... chỉ cần em thấy vui là được...' Người đàn ông vừa đưa tay chắn lấy những xấp văn kiện ném đến mặt mình vừa bình thản dỗ dành.

Từng tờ văn kiện bay tá lả như hoa tuyết, cả căn phòng tổng giám đốc giống như vừa bị bão thổi qua vậy...

Ném sạch hết những xấp văn kiện cô gái vẫn còn chưa hả giận, cô cầm lấy điện thoại của người đàn ông đang để trên bàn, không chút do dự ném thẳng về phía người đàn ông.

Điện thoại? Người đàn ông hơi lách người đón lấy vật cứng đang ném thẳng về phía mình, thuận tay cất nó vào túi; mắt cô gái lại quét đến khung hình đặt trên bàn, trong khung hình là ảnh chụp của hai người, trên môi họ là nụ cười thật sáng lạn... Thế là cô gái trong cơn tức giận vươn tay chụp lấy nó.

'Cái này không được ném!' Lãnh Nghị mắt tinh tay nhạy lập tức chụp lấy khung hình cất nó sau lưng mình; cô gái cắn răng, lại đưa tay về phía mô hình cô gái nhỏ đặt trên bàn.

'Cái này cũng không được ném!' Lãnh Nghị vội vàng cướp lấy mô hình, nhắc nhở, 'Y Y, đây là em mà!'

'Em cứ ném!' Cô gái bổ về phía người đàn ông sau bàn, đoạt lấy mô hình trong tay hắn.

Người đàn ông vội nhấc tay lên cao, một tay ôm lấy cô gái, miệng không ngừng dỗ dành: 'Y Y, đừng như vậy mà, ừm, đây là phòng làm việc nha, chúng ta có gì từ từ nói!'

'Em không có cách nào từ từ nói chuyện với anh!' Trong tay người đàn ông cô gái không ngừng giãy dụa, hai tay vùng vẫy hướng về phía gương mặt tuấn tú kia, ừm, hủy "nhan sắc" của anh cho biết tay!

Người đàn ông không dám quá dùng sức với cô gái, sợ làm cô bị thương, chỉ đành tận lực ngửa người về phía sau tránh đi "móng vuốt" của cô gái, rốt cuộc móng vuốt đó lại chộp về phía cổ hắn, móng tay trượt xuống, trên cổ người đàn ông lập tức xuất hiện một hàng vết xước.

Vết máu đột ngột xuất hiện trước mắt khiến đôi mắt đầy lửa giận của cô gái như đông cứng lại, động tác trên tay cũng theo đó ngừng lại.

Thấy ánh mắt cô gái dính cứng nơi cổ mình, động tác cũng ngừng lại, khóe môi người đàn ông hơi lộ ra một ý cười không dễ phát hiện, ừm, chắc chắn là cổ đã bị cô gái này cào xước, chảy máu rồi; rõ ràng là cô gái này đau lòng rồi, ừm, xem ra cổ bị trầy chút xíu cũng đáng giá!

Người đàn ông vội vàng đặt mô hình nhỏ lên ngăn cao nhất của kệ sách rồi mới đưa tay sờ nhẹ lên cổ mình, khi nhìn đầu ngón tay dính chút máu, hắn mỉm cười, rất rộng lượng an ủi ngược lại cô gái, 'Không sao đâu, không đau chút nào...'

Sự an ủi của người đàn ông khiến ánh mắt đờ đẫn của cô gái trong chớp mắt khôi phục lại bình thường, cô giãy thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, lùi lại một bước cắn răng, trừng mắt nhìn hắn, giọng dứt khoát, 'Lãnh Nghị, em muốn bỏ cái thai này!'

Bỏ?? Ý cười trên môi người đàn ông trong chớp mắt đông cứng lại, hắn quả quyết phản đối: 'Không được!'

Sự phản đối quyết liệt của người đàn ông khiến cô gái vừa vội vừa tức, người đàn ông này đã gạt mình lâu như vậy, dựa vào cái gì còn dám lớn tiếng phản đối chứ? Cô giẫm chân, buồn bực nhìn chiếc bàn làm việc rộng lớn lúc này đã trống trơn bởi vì toàn bộ đã bị cô ném xuống đất rồi.

Thế là cô gái nắm lấy chiếc túi xách vừa nãy vất trên ghế, nhìn người đàn ông rống lớn, 'Được! Được! Giờ em đi bệnh viện phá cái thai này!' Lời còn chưa dứt cô gái đã chạy thẳng về phía cửa.

'Y Y, đợi đã...' Người đàn ông chẳng còn tâm trí đâu quan tâm đến căn phòng làm việc lúc này đã lộn xộn như một bãi chiến trường, vội cất bước đuổi theo.

Cô gái vừa kéo cánh cửa văn phòng tổng giám đốc ra đã thấy những người ngoài cửa đang tò mò ngóng vào, cô gái chỉ làm như không nhìn thấy, bước nhanh về phía thang máy.

Những người đứng ngoài còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nhìn thấy vị Lãnh tổng ngày thường xa cách mà uy nghiêm đang vội vã từ văn phòng tổng giám đốc chạy đuổi theo, trên cổ còn thấy rõ ràng vết cào còn đang rướm máu.

Cửa phòng còn chưa kịp đóng lại nên ai nấy đều nhìn thấy rõ ràng, những xấp văn kiện bị ném vương vãi khắp trên mặt đất, khung cảnh thoạt nhìn giống như vừa bị một cơn bão quét qua...

Oa, nhà Lãnh tổng hôm nay có biến nha...

Ngãi Mỹ nhìn theo bóng đôi vợ chồng theo nhau biến mất lại nhìn sang căn phòng tổng giám đốc còn chưa kịp đóng cửa kia, đây là thế nào nhỉ? Lâm Y trước giờ vẫn luôn rất hiền dịu nhu mì cơ mà! Lần này xem ra là Lãnh tổng thực sự chọc giận cô rồi!'

Ngãi Mỹ mím môi, thoáng suy nghĩ một chút rồi đi vào bên trong, công việc thu dọn những tài liệu kia rõ ràng là của cô rồi!

Lâm Y rảo bước bước qua hai người vệ sĩ đang đứng giữ trước cửa thang máy, Lãnh Nghị thì vội vã đuổi theo sau lưng; hai người vệ sĩ nhìn nhau, còn đang suy nghĩ xem liệu có nên giúp Lãnh phu nhân mở thang máy ra không thì Lâm Y đã đưa tay ấn nút mở thang máy.

Thấy cửa thang máy mở ra, Lâm Y vội vã xông vào mặc kệ tiếng gọi với theo của Lãnh Nghị, 'Đợi anh với!'

Hai vệ sĩ lúc này mới hoàn hồn lại, vội vã đưa tay chặn cửa thang máy không cho nó đóng lại rồi nhường đường cho Lãnh Nghị tiến vào, hai vệ sĩ theo bản năng cũng cất bước bước theo vào.

'Ra ngoài, đừng đi theo em!' Lâm Y đẩy mạnh thân thể cao ngất của Lãnh Nghị, Lãnh Nghị mặc kệ câu rống giận của cô, đưa tay ôm lấy cô gái đang trong cơn tức giận và kích động kia, cô gái lại chụp tay về phía gương mặt anh tuấn của hắn, Lãnh Nghị thấy vậy vội vàng né tránh; hai vệ sĩ lại lần nữa nhìn nhau, bạo hành gia đình sao???

'Không nghe sao? Kêu hai người ra ngoài!' Lãnh Nghị nhìn hai vệ sĩ, trầm giọng quát. Hai tên ngốc này, không thấy vợ chồng người ta đang cãi nhau sao? Còn cứng rắng chen vào thang máy, đúng là ngu ngốc hết chỗ nói!

Hả? Rõ ràng là kêu ngài đi ra mà, thế nào giờ lại biến thành chúng tôi rồi? Hai vệ sĩ nuốt nuốt nước bọt, vội cung kính đáp, 'Dạ, Lãnh tổng!' Sau đó lại bước trở ra, cửa thang máy cũng lập tức đóng lại sau lưng họ.

Bọn thường dân như chúng tôi bị bà xã đánh đã đành, chậc chậc, thì ra người đàn ông uy vũ như Lãnh tổng cũng lâm vào hoàn cảnh này nha! Nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn lao... nội tâm của hai vệ sĩ trong thoáng chốc cân bằng hơn rất nhiều!

Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, người đàn ông sít sao ôm lấy cô gái, đôi tay không ngừng vùng vẫy của cô gái rất nhanh đã bị người đàn ông bắt tréo lại sau lưng, một tay còn lại của hắn giữ chặt sau gáy cô, cố trụ đầu cô trong lòng bàn tay mình sau đó quả đoán cúi thấp đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.