Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 41: Giao dịch ngày thứ năm (3) - tôi muốn ói!



Ánh mắt tuyệt vọng của Mạc Hưng khiến Lâm Y rùng mình, mặt cô trắng bệch, cánh môi mấp máy mấy lần mới thấp giọng nói: 'Đừng ... đừng mà ...' Haizz, từ đầu tới cuối đều là mình đòi trả thù, lúc này sao lại nói không chứ, mà thực sự không cần trả thù sao? Lâm Y đối với cá tính yếu đuối nhu nhước của mình cũng chán nản vô cùng.

Người đàn ông cũng chau mày: 'Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy chẳng phải tôi phí công bắt hắn vô ích sao?'

'Tôi ... tôi không muốn nhìn thấy máu ...' Lâm Y rốt cuộc tìm được một cái cớ.

Nhưng lời của cô vừa dứt thì đã cảm thấy eo bị thít chặt, một cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông đã kéo cô vào lòng, đôi mắt đen thẳm nhìn Lâm Y chằm chằm, giọng nói mang theo chút tà tứ và trêu tức: 'Vậy tối hôm nay em phải hầu hạ tôi thật tốt đấy ...'

Sóng mắt Lâm Y khẽ xao động, hầu hạ cho tốt? Hầu hạ thế nào mới là tốt? Cô bất giác có chút do dự, ánh mắt của người đàn ông khiến cô có chút chịu không nổi, theo bản năng cô liếc nhìn về phía Mạc Hưng, đúng lúc Mạc Hưng đang mở to mắt nhìn cô, 'ô ô...' như muốn nói gì đó, rõ ràng là đang khẩn thiết cầu xin.

Tên cặn bã kia! Còn mặt mũi đi cầu xin Lâm Y ta nữa sao? Lâm Y hung hăng mắng hắn một lượt. Người đàn ông bên cạnh đang quắc mắt nhìn Mạc Hưng đang nằm lê lết trên sàn: 'Ngươi muốn nói gì?' Vừa hỏi hắn vừa bước tới, thanh mã tấu trên tay hất chiếc khăn bịt miệng hắn ra.

Giọng run run của Mạc Hưng đứt quãng thốt lên: 'Lâm tiểu thư ... tôi ... biết sai rồi ... cô tha cho tôi đi ...'

Lời còn chưa nói hết thì thanh mã tấu sáng lóe đã đặt nơi cổ họng Mạc Hưng khiến hắn vội im bặt, khiếp sợ nhìn người đàn ông mang mặt nạ. Trong lòng Lâm Y cũng kinh hãi vô cùng, không phải cô đang đeo mặt nạ sao? Sao lại bị tên cặn bã kia nhận ra vậy?

'Vừa nãy ngươi gọi ai? Gọi sai người thì phải trả cái giá rất lớn đấy!' Giọng người đàn ông mang theo ý đe dọa rõ ràng, bàn tay khẽ dùng sức, ngay lập tức nơi yết hầu một giọt máu ứa ra.

'Dạ dạ dạ, tôi nhận sai người rồi ... Tôi không biết ai cả ... Cầu xin các người tha cho tôi đi ... Sau này tôi tuyệt đối không dám nữa!' Mạc Hưng cũng là người thông minh, hắn lập tức hiểu ngay mình phải làm như thế nào.

Thanh mã tấu sắc bén của Mạc Hưng vẫn không rời khỏi cổ họng Mạc Hưng, Lâm Y cả kinh, vội đi đến trước mặt người đàn ông, giữ lấy bàn tay đang cầm dao của hắn, ấp úng: 'Anh muốn tôi hầu hạ anh thế nào!'

Ánh mắt người đàn ông quét trên mặt cô, môi khẽ nhếch lên: 'Làm theo lời tôi là được!'

'Vậy ... được ...'

Khóe môi người đàn ông mang theo ý cười, hắn rút thanh mã tấu lại ném cho một người áo đen đứng sau, tay vòng qua eo Lâm Y kéo cô lên lầu, đầu không quay lại chỉ ra lệnh đơn giản: 'Hầu hạ Mạc thiếu cho cẩn thận, để anh ta thoải mái một tí ...'

'Hiểu rõ!' Người áo đen cầm đầu đáp lời.

Lâm Y cùng người đàn ông đi qua cầu thang nhỏ hẹp kia bước lên bục cao, phía sau họ Mạc Hưng đang thống thiết kêu: 'Đừng ... Đừng mà ... Cầu xin các người!' Nhưng tiếng của hắn rất nhanh đã đứt đoạn chỉ còn lại những tiếng 'ô ô' vô nghĩa, Lâm Y biết miệng hắn lại bị nhét vải vào rồi.

Không kìm được cô muốn quay đầu nhìn xem bọn họ đối phó với Mạc Hưng thế nào nhưng đầu lập tức đã bị người đàn ông xoay trở lại: 'Không được xem!'

Nghe câu này lòng hiếu kỳ của cô trỗi dậy càng mạnh hơn khiến cô càng muốn nhìn, cô đẩy tay người đàn ông ra: 'Vì sao không được xem chứ? Tôi muốn xem!'

Khóe môi người đàn ông câu lên, giọng thật ái muội: 'Em muốn xem thật sao? Nếu xem thì phải xem cho hết, không thể bỏ lỡ nửa chừng!'

'Được!' Lâm Y càng thêm tò mò, vội vã đáp ứng. Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, không hé môi nữa.

Bước lên bục cao, tay người đàn ông như lúc nãy khóa chặt người Lâm Y, giữ cô trong ngực, mắt nhìn về phía dưới khu vực sản xuất: 'Em muốn xem, vậy xem đi!'

Dưới khu phân xưởng, vật che chắn duy nhất trên người Mạc Hưng lúc này cũng đã không còn, nằm sấp trên sàn. Một người ngoại quốc đang cường ngạnh tách hai chân hắn ra, một người ngoại quốc khác đang thoát quần của mình ...

'A ...' Lâm Y ghê tởm xoay người, khiếp sợ đến không biết làm sao xoay người định chạy nhưng thân thể bị giữ chặt trong lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, chạy không được! Cô chỉ đành xoay người úp mặt vào ngực hắn, dù sao như vậy cũng đỡ hơn nhìn chính diện.

Người đàn ông mím môi cười thầm, cúi đầu nhìn cô gái đang trốn như thỏ trong ngực mình, giọng trêu tức: 'Không phải là em muốn xem sao? Tôi đã nói rồi, xem thì phải xem cho hết, không được bỏ dở nữa chừng!'

'Tôi không muốn xem ... đi mau đi ...' Lâm Y kêu thất thanh.

'Xem chút mà ...' Người đàn ông cười nói, cứng rắn xoay người Lâm Y lại, cô liều mạng giãy giụa, trong lúc hỗn loạn vẫn là vô tình nhìn lướt qua một màn khó coi không chịu nổi bên dưới, một người nước ngoài khác cũng đang thoát y phục ...

Rốt cuộc nhịn không nổi, Lâm Y đẩy người ra gập người nôn khan, cô ói đến chảy nước mắt ...

Suýt nữa thì người đàn ông cười ra tiếng, cuối cùng hắn đỡ Lâm Y dậy, 'Đi!' Một tiếng ngắn gọn, đoàn người nhanh chóng rời đi, vẫn men theo hành lang dài tối nhờ nhờ như lúc nãy, xuống lầu, đi ra khỏi công xưởng. Vừa ngồi vào thì xe lập tức rời đi ...

Trong xe Lâm Y coi như đã đè xuống cảm giác ghê tởm, cô mềm yếu tựa đầu vào vai người đàn ông, nhắm mắt lại ...

Trở lại căn biệt thự như cung điện kia, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đi phía trước, Lâm Y dè dặt bước theo sau. Cửa lần lượt được mở ra, những nhóm người làm đứng khoanh tay chờ lệnh trong khi quản gia Trần Thế đi trước dẫn đường, ông mở cửa phòng ngủ ...

Trong phòng vẫn tối nhờ nhờ như mọi ngày, người đàn ông đi thẳng về phía phòng thay đồ, chuẩn xác lấy ra một chiếc áo ngủ sau đó xoay đầu nhìn về phía Lâm Y nãy giờ vẫn im lặng, rồi đi đến trước mặt cô, giọng nói mang theo chút trêu tức: 'Còn đang nghĩ về Mạc Hưng sao?'

'Đừng nói nữa ... tởm quá đi ...' Lâm Y chau mày, dạ dày lại bắt đầu nhộn nhạo, cô không nhịn được đưa tay bụm miệng.

'Ừm, tại cô nói mà, cô nói hắn làm nhục cô thế nào cô cũng muốn làm nhục hắn như vậy!' Giọng người đàn ông chợt trở nên lạnh lùng: 'Đó là cách làm nhục hắn tốt nhất, cô không thấy vậy sao?'

Nhưng tôi cũng không nghĩ dùng cách ghê tởm như vậy! Câu nói này Lâm Y không dám nói ra, bởi vì cô tin chắc, chỉ cần cô mở miệng thì nhất định sẽ ói ngay! Không thèm nói với hắn nữa, cô đẩy hắn ra chạy đến bên sofa, nặng nề ngồi phịch xuống.

Người đàn ông cười thầm, cũng không nói nữa mà bước nhanh về phía phòng tắm ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.