Nhìn thấy Lãnh Nghị thoải mái thư thái ngồi đó, Lâm Y chợt thấy yên tâm rất
nhiều. Cô chậm rãi bước qua ngồi xuống đối diện với hắn, ánh mặt trời
rực rỡ chiếu trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông, ngũ quan như tạc, đường cong rõ ràng, tuấn mỹ mà lạnh lùng, khí thế bức người.
Khi Lâm Y quan sát hắn thì đôi mắt đen thâm thúy của người đàn ông cũng
nhìn thẳng cô, hơi mỉm cười sau đó ấn một cái nút trên sofa, ngay lập
tức một người áo đen bước vào: 'Lãnh tổng ...'
'Lên thức ăn đi ...'
Những món ăn tinh xảo rất nhanh đã được bày biện trên bàn, 'Ăn đi!' Lãnh Nghị lạnh nhạt nói.
'Ừ!' Vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng đột nhiên Lâm Y phát hiện không nói được gì cả, cô lặng lẽ gắp thức ăn, chậm rãi nhai nuốt, trong lòng thì
cứ mãi suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục hắn thỏa đáng hơn.
'Em nói anh gặp nguy hiểm gì?' Giọng Lãnh Nghị chợt vang lên cắt đứt dòng
suy nghĩ của cô, hắn dường như có chút không vui lại dường như có chút
cười thầm.
Bàn tay cầm đũa chợt dừng lại, Lâm Y nhìn người đàn
ông đối diện, lấy hết dũng khí nói: 'Ừm ... tôi nghe người ta nói ...'
Câu nói chợt dừng lại, cô gái hít sâu cho chính mình thêm dũng khí, 'Có
người ... hình như dự tính bắt cóc anh ...'
Cô dè dặt nhìn khóe
môi người đàn ông câu lên một ý cười thật rõ ràng, giọng nói mang đầy
trêu tức: 'Em đang lo lắng cho anh ...'
'Tôi chỉ muốn nhắc nhở
anh thôi ...' Lâm Y tức đến suýt khóc, cô vì chuyện này mà gấp như kiến
bò trên chảo nóng còn hắn thì cứ nhởn nhơ như thế.
'Ừm ... muốn nói sao cũng được, quan tâm chính là quan tâm ...' Lãnh Nghị vẫn thản nhiên cười, mắt nhìn Lâm Y chằm chằm.
'Tùy anh, muốn nghĩ sao cũng được, tóm lại là tối nay anh đừng quay về ...
hành trình hai ngày nay của anh tốt nhất là nên sửa lại ...' Lâm Y chau
mày, hiếm khi thấy Lãnh Nghị cười vui vẻ như vậy nhưng cô hoàn toàn
chẳng hào hứng chút nào.
'Trừ phi là em lưu lại!' Lãnh Nghị rốt cuộc cũng thu hồi nụ cười, giọng vẫn như cũ không để cho người khác thương lượng.
Lại uy hiếp tôi? Lâm Y ảo não nhìn người đàn ông bá đạo trước mặt, ánh mắt
hắn chẳng chút cố kỵ quan sát cô, hai người nhìn nhau một lúc, Lâm Y
chợt nhàn nhạt nói: 'Tôi đã nói rồi, tin hay không tùy anh!'
Sau
đó cô nhặt lấy chiếc khăn ăn nhỏ, lau tay rồi ném trở lại trên bàn, 'Tôi còn có chuyện phải làm, tôi đi trước ...' Nói rồi cô đứng dậy xoay
người bước về phía cửa ... Anh uy hiếp tôi, tôi cũng uy hiếp anh!
Còn chưa bước được mấy bước thì thân hình cao lớn nãy giờ vẫn ngồi nơi sofa chợt đứng dậy theo, đôi chân dài chỉ bước hai bước đã đuổi kịp cô, bàn
tay to mà hữu lực nắm chặt cánh tay Lâm Y, cô nhíu mày xoay đầu nhìn
hắn.
Đôi mắt đen thâm thúy của Lãnh Nghị nhìn cô chằm chằm, sự
kiêu ngạo và trêu tức trong đáy mắt hắn sớm đã biến mất không chút tăm
tích, thay vào đó là một loại lưu luyến, một loại khao khát ... hắn rốt
cuộc đã không thể tiếp tục giả vờ lạnh nhạt nữa.
Ánh mắt ấy làm
lòng Lâm Y xao động vô cùng, cô rũ hàng mi dài, lẳng lặng đứng đó, giọng nói nhu hòa của Lãnh Nghị chợt vang bên tai cô: 'Lâm Y, ở lại đi ...'
Hắn nhìn hàng mi dài khẽ rung của cô gái trước mặt, chừng như cảm nhận
được có chút hy vọng liền nói tiếp, thành khẩn như một lời thề thốt:
'Anh sẽ không xâm phạm em!'
Thấy sắc mặt Lâm Y dần trở nên nhu
hòa, Lãnh Nghị rất thức thời nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo trở về sofa,
ấn lên vai cô để cô ngồi xuống, chính mình cũng ngồi về chỗ cũ.
Lâm Y cúi đầu lẳng lặng ăn tiếp bữa cơm, bất chợt một con tôm đã được bóc
sạch vỏ được nhẹ nhàng đặt vào chén của cô. Thoáng thất thần, Lâm Y
ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt là sự kinh ngạc không
kìm chế được, cô không ngờ người đàn ông này cũng có lúc chu đáo và tỉ
mỉ như thế!
Lãnh Nghị chỉ hơi nhếch môi: 'Thích ăn hải sản không?'
'Ừm, cũng thích!' Lâm Y nhìn hắn, trả lời đơn giản.
'Còn thích ăn gì nữa?' Đáy mắt lại thêm một phần nhu hòa.
'Cũng không đặc biệt thích món gì ...' Giọng Lâm Y cũng trở nên nhu hòa hơn.
'Ăn cơm xong em vào phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó có thể đi xung quanh
dạo một vòng, phong cảnh nơi đây rất đẹp, ở đây cũng có phòng tập thể
dục, phòng giải trí ... Nếu như em muốn có người đi cùng, anh có thể kêu Ngãi Mỹ đi cùng em ...'
Lãnh Nghị trước giờ luôn nói chuyện gọn
gàng dứt khoát, đây là lần đầu tiên Lâm Y nghe hắn nói nhiều như vậy.
Trong mắt cô không giấu được kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm nhưng Lãnh
Nghị thì không hề nhìn cô mà chỉ lo bóc vỏ tôm, tiếp tục câu nói dài
dòng hiếm có của mình: 'Chiều nay anh còn việc phải làm, tối anh sẽ về
ăn cơm tối với em ... Nếu như ...'
Nói đến đây Lãnh Nghị hơi
ngừng lại một chút, nhìn Lâm Y rồi thuận tay bỏ một con tôm khác vào
chén của cô, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô vội cầm ly nước lên uống hòng che dấu tâm tình nhộn nhạo của mình, thì đã nghe Lãnh Nghị nói
tiếp: '... Nếu như em thực sự cảm thấy một người quá buồn thì có thể
theo anh đi họp...'
Bàn tay cầm ly nước của Lâm Y chợt khựng lại, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, một ngụm nước còn đang ngậm
trong miệng nhất thời không nuốt xuống kịp. Trời ạ, hắn đi họp còn muốn
kéo cô theo làm gì? Cô là ai chứ?
Nhưng người đàn ông kia vẫn
thản nhiên nhìn cô gái đang nhìn mình bằng ánh mắt sửng sốt kia, tiếp
tục nói ra những lời còn khiến cô kinh ngạc vạn phần: 'Anh họp, em có
thể ngồi bên cạnh chơi trò chơi trong điện thoại của em ...'
Phụt!!! Lâm Y rất không hình tượng phun luôn ngụm nước trong miệng ra, cô hoảng loạn rút vội mấy tờ khăn giấy che miệng lại nhưng đã quá trễ, cả bàn
thức ăn tinh xảo đã dính đầy nước vừa bị phun ra.
'Thực xin lỗi
...' Mặt Lâm Y đỏ bừng, chuyện này ... chuyện này thật sự quá mất mặt!
Mắt cô không khỏi lướt về phía ngực của Lãnh Nghị, nơi đó dấu vết dính
nước nhìn thật rõ ràng.
Lâm Y vội vàng rút thêm mấy tờ khăn giấy
nữa đứng dậy đi về phía hắn, cúi xuống định giúp hắn lau đi vết nước,
trong giọng nói không giấu được sự áy náy và hoảng hốt: 'Xin lỗi, chắc
là anh phải thay một chiếc áo sơ mi khác rồi ...'
Lãnh Nghị vẫn
điềm tĩnh nhìn cô gái đang hoảng loạn giúp mình lau dấu vết trước ngực
kia, một lúc sau mới lên tiếng: 'Ừm ... anh gọi người mang một phần thức ăn khác đến nhé?'
'Tôi ...' Lâm Y thì thào, 'Tôi đã ăn no rồi ... Anh muốn ăn gì? Tôi gọi giúp anh vậy!'
Khóe môi Lãnh Nghị hơi câu lên, đáy mắt ôn nhu cực điểm: 'Không cần đâu, anh cũng không muốn ăn ...' Thấy Lâm Y chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình,
hắn vươn tay ấn một cái nút trên bàn.
'Lãnh tổng ...' Một người áo đen lập tức xuất hiện ngoài cửa.
'Dọn dẹp đi! Pha hai tách trà mang đến!'
'Dạ!' Người áo đen trả lời ngắn gọn rồi rời đi, rất nhanh mấy nhân viên phục
vụ đã xuất hiện dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, bày hai tách trà xanh thơm lừng
lên đó rồi lặng lẽ rời đi.
Hai người yên lặng ngồi uống trà, ngắm hàng cây xanh rì ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài chú
chim bay qua, bầu không khí có chút vi diệu. Lâm Y nhấp một ngụm trà,
mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ, có chút trầm tư: 'Nơi đây thật đẹp!'
'Ồ ... không thích lắm, nơi đây phòng ốc nhiều quá, tôi thích những chỗ
yên tĩnh, chẳng hạn như một căn nhà nhỏ trong rừng, xung quanh là hàng
rào bằng gỗ, bên trong trồng thật nhiều hoa, có cây to còn có bàn đu dây ...' Lâm Y mơ màng đuổi theo trí tưởng tượng của mình.
Lãnh Nghị yên lặng nghe cô nói, hắn nhớ cách nơi đây không xa có một sườn núi,
hình như nơi đó có một gian nhà nhỏ, tuy rằng hơi cũ một chút, cũng
không có hàng rào, có điều là vẫn thuộc khu vực quy hoạch của thôn nghỉ
mát này. Lần này họ đến đây họp chính là bàn bạc xem có nên tiếp tục
khai phá mảnh rừng xinh đẹp kia để xây dựng những biệt thự nghỉ dưỡng
cao cấp hay không ...