Lãnh Nghị nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Lâm Y: 'Em nghỉ ngơi ở đây hay là theo anh đi họp?'
Hả? Những lời hắn nói vừa nãy chẳng lẽ là thật sao? Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, 'Tôi ở đây thôi ... Anh đi họp đi ...'
'Ừm ... vậy anh đi đây. Trong khi đợi anh về, tự mình tìm tiết mục nhé ...' Lãnh Nghị vừa nói vừa đứng dậy bước nhanh vào phòng trong.
Rất
nhanh hắn đã thay một chiếc áo sơ mi khác rồi bước ra, cà vạt cũng đã
thắt xong, trên tay là chiếc áo vest, hắn đi đến bên cạnh Lâm Y, đặt một chiếc thẻ từ trước mặt cô: 'Đây là thẻ phòng ... Em vào giường trong
phòng nghỉ ngơi một chút đi!'
'Ồ...' Lâm Y nhìn chiếc thẻ tinh xảo, lại nhìn Lãnh Nghị gật đầu.
Khóe môi Lãnh Nghị hơi nhếch lên, hắn thân mật vò nhẹ mái tóc đen mềm của cô rồi mới chịu xoay người bước về phía cửa ...
Thấy Lãnh Nghị đã rời đi, Lâm Y ngồi một mình nơi sofa, tâm tình dần bình
tĩnh lại, lúc này mới chợt nhớ đến giao dịch của cô với thiếu gia vẫn
còn hiệu lực, vậy mà bởi vì quá sốt ruột vì Lãnh Nghị nên cô hoàn toàn
quên mất chuyện này! Càng nghĩ lòng cô càng thấp thỏm không yên, tim đập thình thịch không ngừng, nhất thời ngồi ngây người như phỗng, mắt đờ
đẫn nhìn hàng cây xanh rì ngoài cửa sổ thẫn thờ ...
Rốt cuộc có
nên lưu lại đây tối nay hay không? Hay là nên quay về ... Trầm tư thật
lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp, cô
ngồi thẳng dậy, vì sự an toàn của Lãnh Nghị, lưu lại đây một đêm thì có
sao đâu chứ?
Một khi đã có quyết định, lòng Lâm Y dần bình tĩnh
trở lại, cô thong thả dạo một vòng quanh căn phòng, nhìn xung quanh một
cách không mục đích, khi đi đến trước cửa một gian phòng, bước chân Lâm Y hơi ngừng lại một chút rồi mới nhè nhẹ đẩy cửa bước vào. Đây là phòng
ngủ, cũng rộng rãi sáng sủa như gian phòng ngoài, bố trí lại cực kỳ xa
hoa ...
Lâm Y chậm rãi bước vào, vẫn là dạo quanh không mục đích, khi cô bước ngang qua cánh cửa trong suốt của phòng tắm, ánh mắt chợt
nhìn đến một chiếc áo sơ mi màu lam thẫm đang được treo nơi móc áo,
chính là chiếc áo vừa nãy mới bị Lâm Y làm ướt.
Bước chân Lâm Y
thoáng dừng lại, sóng mắt hơi xao động, cô nuốt nuốt nước bọt, rốt cuộc
quyết định bước vào, cầm lấy chiếc áo sơ mi kia lên ... Tính cô trước
giờ thích sạch sẽ, quần áo đã thay ra sẽ không để qua một đêm ...
Nhanh nhẹn giặt sạch chiếc áo sơ mi thoạt nhìn đã biết rất đắt tiền kia sau
đó mở tủ quần áo tìm một cái móc áo. Phơi ở đâu bây giờ? Chiếc áo còn
đang rỏ nước, cô chỉ đành treo nó trong phòng tắm.
Rời khỏi phòng tắm, Lâm Y đi đến một giá sách thật đẹp, tùy tiện rút ra một quyển rồi
nhìn thoáng qua chiếc giường rộng rãi thoải mái kia, chỉ suy nghĩ một
giây sau đó rời khỏi căn phòng, đóng cửa rồi trở về chiếc sofa nơi phòng ngoài ngồi đọc sách.
Mí mắt càng lúc càng nặng, Lâm Y rốt cuộc nhịn không nổi nằm xuống sofa, nhắm mắt lại say sưa ngủ ...
Lúc Lãnh Nghị quay về thì đã sắp đến giờ cơm tối. Hắn đẩy nhẹ cửa, vừa nhìn đã thấy cô gái đang nằm nghiêng nơi sofa ngủ thật say kia, khóe môi hắn lộ ra một ý cười thật ấm áp, một nơi nào đó trong tim không hiểu vì sao lại cảm thấy an định một cách dị thường, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại đi
đến bên cạnh sofa.
Đầu cô gái gác lên tay vịn của sofa, một tay vẫn còn đặt trên sách, quyển sách lúc này đang đặt trên bụng cô ...
Bao ngày qua bọn họ đều ngủ trong bóng tối, hắn trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có ngày được đường đường chính chính nhìn cô ngủ dưới ánh sáng như thế
này. Gương mặt cô trong lúc ngủ an tĩnh làm sao! Hàng mi dài dày rợp khẽ rung như hai cánh bướm đang chấp chới sắp bay lên, chiếc mũi nhỏ xinh
xắn, hai phiến môi anh đào đầy vẻ dụ hoặc ...
Lãnh Nghị hít sâu
một hơi, sợ làm cô tỉnh giấc, hắn rón rén đi vào trong phòng muốn lấy
một chiếc chăn đắp cho cô, khi xoay người lại, vô tình lại nhìn thấy
chiếc áo sơ mi màu lam đang được treo trong đó.
Rõ ràng Lâm Y đã
giúp hắn giặt sạch! Thoáng ngẩn người, một dòng nước ấm dâng trào trong
lòng hắn rồi tràn khắp mỗi tế bào. Người đàn ông đứng thật lâu mới bước
chân ra ngoài ...
Nhẹ nhàng đắp chiếc chăn lên người Lâm Y nhưng
trong khoảnh khắc ấy, Lâm Y đã mở mắt, vừa hay nhìn thấy đôi mắt đen
thẳm kia đang nhìn mình, lúc này trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
Trong chớp mắt đó Lâm Y có chút mơ hồ nhưng rất nhanh cô đã nhớ ra mình đang ở đâu, liền vội ngồi dậy, quyển sách và tấm chăn vì động tác đột ngột của cô mà trượt xuống. Cô cúi đầu nhìn chiếc chăn vừa trượt xuống kia, sóng mắt khẽ chớp động, vội khom người định nhặt lên.
Nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn cô ...
'Anh ... về rồi sao?' Lâm Y nhìn người đàn ông vừa cúi xuống kia.
'Ừ, trở về ăn cơm với em!' Người đàn ông giũ giũ chăn, thuận tay đặt nó lên sofa sau đó cởi áo vest, treo lên giá áo rồi đi đến ngồi bên cạnh Lâm
Y, khóe môi câu lên một nụ cười: 'Cơm tối muốn ăn gì?'
'Tôi nãy giờ cứ ngủ suốt, không đói!' Lâm Y cũng mỉm cười.
'Vậy chúng ta trễ chút nữa ăn!' Tâm tình của Lãnh Nghị tốt cực điểm, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu: 'Ừm, đã lâu không thấy em chơi trò chơi
trên điện thoại ... Cái trò cắt trái cây ấy, đã phá được kỷ lục chưa?'
Mặt Lâm Y hơi đỏ lên, lần đó chơi cắt trái cây bị hắn nhìn thấy, sao hắn
lại nhớ kỹ như vậy chứ? Cô cười có chút ngượng ngập: 'Khụ khụ ... còn
chưa phá được ... Nhưng kỷ lục đó vốn là của tôi.'
'Vậy sao? Hay là chúng ta so tài thử xem?' Nụ cười của Lãnh Nghị càng sâu.
Mắt Lâm Y khẽ chớp. Anh ta? Lãnh Nghị? Người bảo thủ như anh ta mà lại biết chơi trò chơi trên điện thoại sao? Còn dám mạnh miệng muốn so tài với
mình? Nghĩ đến đây cô cười sảng khoái: 'Được thôi ... tô có thể chấp anh mười điểm!'
'Đừng mạnh miệng vội ... dùng điện thoại của em, thử trước một ván đã!'
Lâm Y nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, cô mỉm cười rồi lấy điện thoại trong túi xách ra, bắt đầu vào trò chơi ...
Lãnh Nghị thoải mái tựa lưng vào sofa, lẳng lặng nhìn cô gái đang say sưa
chơi, nhìn hàng mi dày dày rợp của cô, chăm chú theo dõi từng thay đổi
dù là nhỏ nhất trên mặt cô ... Chợt thấy cô gái chay mày, miệng phát ra
một tiếng kêu tiếc nuối, 'Haizz', rồi buông điện thoại nhìn Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị liền biết cô đã chơi xong.
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên
một ý cười, hắn đón lấy điện thoại từ tay Lâm Y liếc mắt nhìn hình ảnh
trên màn hình rồi bắt đầu khởi động trò chơi ...
Lâm Y kinh ngạc
nhìn ngón tay thon dài kia lướt như bay trên màn hình, lát sau khi trò
chơi kết thúc, nhìn số điểm trên màn hình, Lãnh Nghị mỉm cười lẳng lặng
đưa điện thoại trả lại cho Lâm Y.
'Anh được bao nhiêu điểm?' Lâm Y đón lấy điện thoại, vừa nhìn mắt đã đông cứng lại, nhìn điểm số màn
hình nét mặt rõ ràng là không thể tin được, 'Hả? Anh phá được kỷ lục của tôi sao? ...' Cô nhìn Lãnh Nghị, kinh ngạc vô cùng: 'Thì ra anh là cao
thủ ẩn mình!'
'Mấy ngày trước anh mới bắt đầu tập chơi!' Lãnh Nghị điềm đạm nói.
'Không thể nào ... Anh ... anh chơi lại ván nữa cho tôi xem thử!' Lâm Y lại
đẩy điện thoại cho hắn, giọng nói có chút không phục. Người mới chơi sao lại có thể thắng cô được chứ?
'Được!' Lãnh Nghị vẫn bình thản như không, hắn đón lấy điện thoại, liếc nhìn Lâm Y: 'Em ngồi xích lại đây xem này ...'
Lâm Y cũng không suy nghĩ nhiều, chạy đến ngồi bên cạnh Lãnh Nghị, mắt nhìn chằm chằm màn hình của chiếc điện thoại trên tay hắn, sốt ruột nói:
'Được rồi ... anh bắt đầu đi!'
Mùi hương thơm ngát dìu dịu tỏa ra từ mái tóc dài của Lâm Y tràn khắp khoang mũi người đàn ông, hắn thoáng liếc nhìn chiếc đầu nhỏ đang gần như áp vào ngực hắn, khóe môi nụ cười
càng sâu: 'Em xem tôi chơi thế nào này!'
'Oa, sao anh có thể cắt được nhiều vậy chứ?' Cô gái kinh ngạc kêu lên.
'Phải có kỹ xảo ... xem này ...' Người đàn ông làm mẫu cho cô sau đó đẩy điện thoại trở lại, 'Em thử xem ...'
'Ồ ...' Cô gái vội đón lấy, chơi thử một lượt, ừm, hình như tốt hơn nhiều ...
Cô gái liên tục thử cách chơi mới, người đàn ông ngồi bên cạnh thì không
ngừng chỉ điểm, cánh tay dài của hắn nhẹ nhàng vòng qua bờ vai mảnh
khảnh của cô gái, cũng rất tự nhiên khoác lên vai cô rồi tựa vào lưng
sofa, thuận thế kéo cô dịch về phía sau.
Cô gái thoải mái tựa vào ngực người đàn ông, hai tay cầm điện thoại, mắt nhìn màn hình chăm chú, chơi đến quên cả trời đất ...