Thấy bóng Lãnh Nghị khuất sau cửa phòng rồi nghe bên trong truyền đến tiếng
nước rào rạt, Lâm Y mới thong thả ngã người xuống ghế dài ...
Quả thật rất thoải mái! Xa xăm dõi theo vầng trăng non hình lưỡi liềm treo
cao cao trên bầu trời, bên tai nghe tiếng gió đêm xào xạc, bầu trời đêm
được tô điểm bởi muôn ngàn vì sao nhấp nháy, thỉnh thoảng có vài chiếc
lá khô rơi rụng lướt qua tầm mắt, bên tai nghe tiếng côn trùng không
ngừng nỉ non, trong không khí thoang thoảng mùi hương, là hương hoa, là
mùi vị của thiên nhiên ...
Tất cả những phiền não, tất cả những
chuyện không vui, tất cả những trói buộc của cuộc sống đời thường trong
chớp mắt rời cô thật xa, Lâm Y hoàn toàn thả lỏng chìm đắm trong cảnh
đêm tuyệt diệu đó ...
'Suy nghĩ gì mà chuyên chú như vậy?' Bất
chợt bên tai vang lên một giọng nam trầm đầy từ tính, không biết Lãnh
Nghị đã tắm xong từ lúc nào mà giờ đang đứng bên cạnh ghế của cô, dưới
ánh trăng, gương mặt cô gái đặc biệt thanh lệ thoát tục, nhìn cô càng
thêm xinh đẹp đến không chân thật ...
'A ... Hả ...không nghĩ gì
cả, chỉ đang ngẩn người ...' Tư duy của Lâm Y dần dần quay trở lại, cô
vội ngồi dậy ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh
mình, hắn đang mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, ngũ quan như điêu khắc
càng lộ rõ vẻ tuấn mỹ phiêu dật, ánh mắt bình thường vốn lạnh lùng nhưng lúc này lại có thêm một tia nhu hòa.
Lãnh Nghị thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, ung dung nói: 'Em dịch sang bên kia một tí để anh ngồi với ...'
Lâm Y không suy nghĩ nhiều liền dịch người sang phần ghế bên kia, thân thể
cao lớn của người đàn ông chiếm phần lớn diện tích chiếc ghế. Hắn nhìn
cô gái nãy giờ vẫn ngồi yên đó nhìn mình chằm chằm, khóe môi câu lên một nụ cười: 'Anh đẹp trai lắm sao?'
Cô gái hơi rũ mi, khóe môi cũng câu lên một nụ cười: 'Phải đó, thật khá ...'
'Chỉ là khá thôi sao? Anh thấy em nhìn mê mẩn như vậy kia mà!' Khóe môi
người đàn ông mang theo chút giễu cợt, bàn tay vươn qua kéo cô đến gần
mình: 'Đến đây, chúng ta so tài cắt trái cây!'
Người đàn ông mạnh mẽ ấn đầu cô ngả vào vai mình, cánh tay hắn vòng qua người cô, theo bản năng cô gái muốn giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, 'Đừng
nhúc nhích, xem anh chơi!' Lời vừa dứt người đàn ông đã cầm lấy điện
thoại bắt đầu chơi trò chơi. Cô gái chỉ đành thôi giãy dụa, cứng người
nhìn màn hình đủ màu sắc trước mắt ...
'Xong rồi, tới lượt em!' Vừa thấy thời gian đã đến, Lâm Y vội vàng đoạt lấy điện thoại trên tay Lãnh Nghị.
'Ồ ... vẫn còn chưa bằng anh, hay là để ván sau anh nhường em ...' Lãnh
Nghị nhìn điểm số trên màn hình, khóe môi lại câu lên, Lâm Y thì chau
chặt mày, bĩu môi, thật là quá mất mặt, chơi lâu như vậy lại thua một
người mới tập chơi ...
Dần dà mí mắt Lâm Y bắt đầu sụp xuống.
Không được, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cô sẽ ngủ gục trên vai hắn
mất, nghĩ vậy cô vội bắt chính mình tỉnh táo lại, nhỏm dậy định về phòng ngủ.
'Tôi phải đi ngủ đây!' Lâm Y vừa nói vừa đứng dậy, 'Anh cũng nên đi ngủ đi!'
Lãnh Nghị chỉ đành ngoan ngoãn nới tay để Lâm Y đứng dậy, nhìn cô đi vào
trong phòng ngủ đóng cửa lại ngăn hắn ngoài ban công; Hắn đã nói rồi, cô ngủ trong phòng, hắn ngủ ban công!
Suy nghĩ hai giây, thân thình cao lớn của Lãnh Nghị cũng đứng lên đi về phía cửa phòng ...
Lâm Y đã ngồi xuống giường chuẩn bị ngủ, vừa định nằm xuống bất chợt thấy
cửa thông ra ban công bị đẩy ra sau đó bóng dáng cao lớn của Lãnh Nghị
xuất hiện nơi cửa. Cô ngừng lại động tác, đôi mắt đen láy đầy vẻ cảnh
giác nhìn Lãnh Nghị chằm chằm.
'Anh ở bên ngoài ngủ, nửa đêm sẽ lạnh ...' Lãnh Nghị nhìn Lâm Y bình thản nói, hoàn toàn không có chút không tự nhiên nào.
'Ồ, vậy anh lấy chăn đi!' Lâm Y mỉm cười, nhẹ giọng nói. Cũng đúng thôi,
Lãnh Nghị ở bên ngoài ngủ nhất định là cần chăn hơn cô ... Sao cô có thể quên được chuyện này chứ.
Lục lọi trong tủ một hồi Lãnh Nghị mới tìm thấy một chiếc chăn mỏng, hắn nhìn Lâm Y, gần như là lẩm bẩm tự nói với mình: 'Sao chỉ có một chiếc chăn mỏng thế này, không biết đến khuya liệu có bị lạnh hay không!'
Hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp, sau
đó cô nói một cách sảng khoái: 'Tôi ngủ trong phòng, không cần chăn dày
như vậy, tôi đổi chăn với anh!' Cô vừa nói vừa đứng lên, ôm chiếc chăn
dầy trong tay đưa cho Lãnh Nghị.
'Ồ, vậy thì không cần đâu, cùng
lắm thì anh đắp hai cái chăn mỏng là được!' Lãnh Nghị nhìn chiếc chăn
Lâm Y vừa đẩy sang cho mình, mỉm cười.
'Ờ!' Lâm Y lại đem chăn đặt trở lại trên giường còn mình thì cũng quay trở lại giường.
Lãnh Nghị nhìn Lâm Y chằm chằm, hắn cầm chiếc chăn mỏng vẫn đứng yên bất
động, thấy vậy Lâm Y nhìn hắn: 'Sao vậy? Anh còn cần gì sao?'
'Không có gì ...' Lãnh Nghị ho khan một tiếng: 'Nơi đây là rừng sâu, anh đoán
ban đêm bên ngoài có rất nhiều sâu bọ côn trùng ...'
Lâm Y kinh
ngạc nhìn hắn, một lúc sau mới nói giọng khó tin: 'Anh ... anh sợ sâu
sao?' Một người đàn ông như hắn lại sợ sâu? Khụ khụ ... vậy không phải
tất cả hình tượng đều sụp đổ sao?
Sóng mắt Lãnh Nghị khẽ chớp,
hắn nói như giải thích: 'Anh thì chẳng sợ sâu bọ gì, anh chỉ sợ ... sâu
có thể chạy vào trong phòng ...'
Lâm Y ngẩn người, lòng bắt đầu
thấp thỏm bất an, cô sợ nhất là mấy loại sâu bọ nhiều chân, lại còn mấy
loại mềm nhũn lại đầy lông kia ... vừa nghĩ đến đây, cô không tự chủ
được nhìn khắp xung quanh, lại còn cúi đầu nhìn xuống giường, lại nhìn
xuống đất sau đó lại quét mắt về phía Lãnh Nghị.
Nét mặt người
đàn ông vẫn thản nhiên tự tại, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích
chừng như đang đợi điều gì, hàng mi dài của Lâm Y rũ xuống, cô nuốt nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí nói: 'Bây giờ không có ... lát nữa tôi đóng
cửa, lại tắt đèn thì sẽ không sao!'
'Ồ ... vậy nếu như có sâu
thì em cứ gọi anh!' Đáy mắt người đàn ông rõ ràng là có chút thất vọng,
hắn chỉ đành ôm chiếc chăn mỏng đi chầm chậm về phía cửa, đầu vẫn thỉnh
thoảng ngoái lại nhìn Lâm Y.
Thấy Lâm Y vẫn không có chút phản
ứng nào, bước chân vừa mới bước ra khỏi cửa của Lãnh Nghị chợt dừng lại, hắn nhìn cô: 'Lâm Y, trong vùng núi sâu như vậy, nhớ cẩn thận có cả rắn đấy!'
Lần này mắt Lâm Y trừng thật to! Lãnh Nghị, ý anh là sao
đây? Không dọa hỏng tôi anh quyết không cam lòng phải không? Cô rầu rĩ
nhìn Lãnh Nghị, 'Rắn? Anh không cắn nó thì nó sẽ không cắn anh đâu!'
Lãnh Nghị sửng sốt sau đó nhịn không được bật cười ra tiếng: 'Thì ra là như vậy!'
'Nhanh đi ngủ đi!' Lâm Y ảo não ra lệnh.
'Haizz ...' Lãnh Nghị cố nhịn cười, 'Anh còn một chuyện muốn nói với em ...'
'Tôi không muốn nghe!' Lâm Y bịt tai quát lên.
'Em phải nghe!' Nụ cười trên môi Lãnh Nghị chợt trở nên nghiêm túc, hắn nói rành mạch từng chữ: 'Con người anh có lúc bị bệnh mộng du ...'
'Hả???' Lâm Y lần này triệt để suy sụp, 'Lãnh Nghị, ý anh là sao đây?!'
'Anh không có ý gì khác ...' Lãnh Nghị ngược lại rất bình tĩnh, hắn nghiêm
túc nói, 'Có thể anh sẽ chạy ra lan can, cũng có thể anh sẽ chạy vào
trong phòng, chạy xuống lầu gì gì đó ... đến lúc đó em đừng bị dọa sợ là được ...'
'Vậy ... vậy anh cứ chạy ra lan can là được ... Ra
ngoài, tôi muốn khóa cửa đi ngủ!' Lâm Y rầu rĩ nhảy xuống giường, đẩy
Lãnh Nghị ra ngoài sau đó đóng cửa, khóa chặt lại ...
'Lâm Y, em
không thể khóa cửa, lỡ như ... thật sự có chuyện thì làm sao đây?' Ngoài cửa Lãnh Nghị cố nhịn cười, nhưng giọng nói nghe thật ủy khuất ...