"Nếu như không thể làm Lãnh phu nhân, cháu có còn muốn ở bên cạnh Nghị, thậm chí là sinh cho Nghị một đứa con không?" Lâm Y ngẩn người sửng sốt, vấn đề này cô quả thật chưa từng suy nghĩ tới, câu nói này của Lãnh Thành
là có ý gì? Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, nhất thời cô không biết
trả lời thế nào, chỉ ngẩn người nhìn Lãnh Thành.
Nhìn cô gái đang ngây ngốc trước mặt, ánh mắt Lãnh Thành xẹt qua một ý cười nhàn nhạt
rồi lại trở nên nhu hòa: 'Xem ra Lâm tiểu thư vẫn còn chưa chuẩn bị tư
tưởng cho chuyện này ... ồ, có đôi khi thật khó làm phu nhân của hào
môn!'
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, thu hồi tầm mắt đang nhìn Lãnh
Thành, cô không trả lời ông, thực ra cô cũng tự ý thức được cô với Lãnh
Nghị vẫn chưa phát triển đến mức bàn chuyện cưới gả, bây giờ nhắc đến
cái gì "Lãnh phu nhân", hay "phu nhân của hào môn" hình như còn xa vời
lắm ...
Thấy Lâm Y không lên tiếng, Lãnh Thành lại nở nụ cười,
nói: 'Nhưng mà, Lâm tiểu thư, nếu như cô thật sự muốn làm nàng dâu của
nhà họ Lãnh ... ờ ... tôi tình nguyện giúp đỡ cô ...'
Lâm Y lần nữa sững người, đầu óc quay cuồng không ngừng suy đoán ý tứ của Lãnh Thành khi nói câu này ...
Chính ngay lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra, Lãnh Nghị nghe xong điện thoại đã quay lại, bước đến ngồi bên cạnh Lâm Y...
Lãnh Thành quét mắt về phía Lãnh Nghị, mỉm cười nói: 'Vừa nãy chú với Lâm Y
đang thảo luận về mối quan hệ giữa danh phận và tình yêu ...' Sóng mắt
Lãnh Nghị hơi xao động, anh thoáng nhíu mày nhìn Lãnh Thành, ánh mắt có
chút sắc bén, không nói một lời.
Lãnh Thành thì chẳng hề để ý đến ánh mắt của Lãnh Nghị, ông lại tự tại thoải mái cười: 'Lâm Y nói, giữa
tình yêu và danh phận cô ấy sẽ chọn tình yêu ...'
Đôi mắt đen
thâm thúy của Lãnh Nghị xoáy về phía Lâm Y, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cô
cũng đang nhìn mình, khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, ánh mắt dần trở nên nhu hòa ...
Sau bữa cơm, giải tán tất cả vệ sĩ, Lãnh
Nghị đích thân lái xe đưa Lâm Y trở về ký túc xá, chiếc xe sang trọng
màu đen lướt đi không chút tiếng động rồi dừng lại trong một góc tối
dưới lầu ký túc xá. Đôi mắt đen láy của Lâm Y chợt lóe lên, cô nghiêng
đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi nơi ghế lái, cười dịu dàng:
'Nghị, tạm biệt!'
'Y Y, ngồi lại với anh một lúc!' Lãnh Nghị cũng quay đầu nhìn Lâm Y, trong mắt có thể thấy rõ nhu tình nồng đượm.
'Dạ ...' Giờ phút này cô gái thật nhu thuận nghe lời, ngoan ngoãn ngồi lại ghế phụ không hề nhúc nhích.
'Qua đây!' Sự nhu thuận của cô gái khiến tâm tình người đàn ông cực kỳ vui vẻ, anh nhìn cô gái ngồi nơi ghế phụ, vươn tay sang.
Cô gái nhìn bàn tay đang vươn về phía mình, mặt thoáng có chút đỏ, cô mím
cánh môi, giọng nói có chút nũng nịu mà chính mình cũng không nhận ra:
'Không qua được!'
Nơi khóe môi người đàn ông độ cong càng sâu,
anh nhướn người về phía cô gái, hai tay ôm chặt lấy bờ vai cô gái, chỉ
nhấc nhẹ đã dễ dàng kéo cô gái từ chỗ ngồi vào trong lòng mình, đôi chân dài của cô gái vẫn vướng lại nơi ghế ngồi, đầu cô thì gác lên cánh tay
người đàn ông cứ thế nửa nằm nửa ngồi trên người người đàn ông.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, gương mặt kia tươi mát thanh
thuần đến độ khiến người ta không dám có suy nghĩ gì quá phận, không
biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó liền khiến người đàn ông
không tự giác nhớ đến một gương mặt nhỏ nhắn khác đã từ lâu bị giấu kín
trong đầu hắn, cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng xoay tròn ... nhưng, gương mặt nhỏ kia rõ ràng là Họa Nhi, không phải Y Y ...
'Y Y ...' Người đàn ông thấp giọng gọi, 'Em thật sự cho rằng tình yêu quan trọng hơn danh phận sao?'
'Ừ!' Cô gái cũng nhỏ giọng trả lời, đôi mắt cô đen láy, trong veo như hồ
nước, sáng rỡ như sao trời, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của
người đàn ông trước mặt mình, ánh mắt sắc bén lạnh lùng thường ngày giờ
chỉ còn lại tình yêu đầy ắp.
Khóe môi người đàn ông nụ cười càng sâu, anh cúi đầu khẽ khàng đặt lên trán cô gái một nụ hôn: 'Anh thích em, Y Y ...'
Cô gái vươn bàn tay nhỏ nhắn nhẹ cọ sóng mũi cao thẳng của người đàn ông,
giọng ngọt như mật: 'Nghị, vậy anh ... thích em từ lúc nào?'
'Ờ ...' Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng động, 'Chắc là từ lần đầu tiên nhìn thấy em nhảy múa trên sân khấu hội trường ...'
'Vậy chẳng phải là tiếng sét ái tình sao?' Bàn tay cô gái dùng sức cọ mạnh
hơn nữa, cô nhớ lúc đó Lãnh Nghị cứ luôn tìm cớ này cớ nọ bảo cô đưa đồ
sang LS quốc tế, nhưng lại luôn cố tình giả vờ lạnh như băng sương thì
không khỏi mỉm cười: 'Nhưng lúc đó anh thật hung dữ, em rất sợ anh!'
'Vậy sao?' Lãnh Nghị cũng cười, 'Vậy bây giờ còn sợ anh không?'
'Không sợ!' Cô gái chợt nghĩ đến một vấn đề nữa, 'Vậy anh thích gì ở em?'
'Cái gì cũng thích, chân mày, mắt, mũi, miệng, ờ ... còn có tư thế lúc em nhảy múa!' Mắt Lãnh Nghị lòe lòe sáng.
'Anh cũng thích vũ đạo sao?' Cô gái phát ra một tiếng kêu kinh ngạc vui
mừng, vũ đạo đối với cô mà nói có thể nói là chuyên ngành thứ hai.
'Ừ ...' Người đàn ông nói, giọng thật nhu hòa.
'Vậy sau này em thường múa cho anh xem, được không?' Cô gái rõ ràng rất hưng phấn khi nghe điều này.
'Được ...' Người đàn ông cười nhẹ, hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn tươi mát ngọt
ngào của cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng làm động tác xoay tròn lần nữa lại xuất hiện trong đầu hắn, người đàn ông không kìm lòng được lại cúi
đầu đặt một nụ hôn lên trán cô gái, rồi lại trượt xuống đôi cánh hoa
đào, trong xe dần trở nên thật yên lặng, chỉ còn nghe tiếng tim đập và
hơi thở của nhau ...
Mãi rồi cũng đến lúc phải chia tay, Lãnh
Nghị dõi mắt nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Lâm Y khuất dần sau cửa
ký túc xá, đợi cho đến khi thấy đèn cầu thang sáng lên mới nổ máy xe rời đi ...
Lâm Y vui vẻ rảo bước lên cầu thang, một tầng rồi lại một tầng, ngay khi cô bước đến cầu thang giữa lầu bốn với lầu năm thì chợt
dừng bước chân, ánh mắt trong nháy mắt đông cứng lại, cô vừa nhìn thấy,
đứng ở cuối cầu thang là bóng dáng cao lớn của một người ...
'Cao Lăng!?' Lâm Y ngạc nhiên thất thanh kêu lên, 'Sao anh lại ở đây?'
'Y Y ...' Giọng Cao Lăng hơi ngập ngừng, anh đã nhìn thấy chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước cửa ký túc xá, thật lâu thật lâu sau thì Lâm Y
mới từ đó bước ra, mà anh cũng nghe được tiếng bước chân vui vẻ của Lâm Y ...
Y Y? Lâm Y ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại kịp, từ
khi Cao Lăng xuất ngoại cho đến khi cô gặp lại hắn, Cao Lăng đã không
còn gọi cô là "Y Y" nữa!
'Anh muốn nói chuyện với em một lát ...' Cao Lăng nhìn Lâm Y, trên gương mặt tuấn tú đã có chút tiều tụy, 'Có
thể đến chỗ em ngồi một lát được không?'
Do dự một lát rồi Lâm Y
cũng gật đầu, cô đi trước dẫn đường cho Cao Lăng lên tầng năm, Lâm Y
đoán chuyện mà Cao Lăng định nói với cô nhất định có liên quan đến tập
đoàn Cao thị.
Cao Lăng nhìn một vòng xung quanh căn phòng trọ nhỏ dành cho những giáo viên độc thân, đơn giản mà sạch sẽ ấm áp, trong
lòng chợt dâng lên nỗi thương cảm thật sâu, nếu như không phải chuyện
xảy ra nửa năm trước, giờ Lâm Y chắc đã là vợ của hắn rồi, chí ít thì
cũng là vị hôn thê...
'Anh ngồi đi!' Lâm Y kéo một chiếc ghế, nhìn Cao Lăng mỉm cười, 'Em đi pha cho anh tách trà!'
Cao Lăng chậm rãi ngồi xuống, nhìn Lâm Y đặt một tách trà nóng trước mặt
mình, anh nhìn Lâm Y, giọng vẫn như cũ có chút ngập ngừng, 'Y Y, em ngồi đi ...'
'Được ...' Lâm Y vừa đáp vừa kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống đối diện với Cao Lăng, nhìn anh, Cao Lăng cũng nhìn cô, Lâm Y
thoáng lẩn tránh ánh mắt của anh, cô nhìn chân trời đen kịt ngoài cửa sổ qua vai anh, 'Cao Lăng, không phải em tìm người đối phó với Cao thị
...'
'Anh biết!' Cao Lăng mỉm cười, gương mặt tiều tụy trong chớp mắt sáng sủa hơn rất nhiều, anh biết, Lâm Y chắc chắn sẽ không tìm cách đối phó với anh!
'Anh với Triệu Viêm ... hợp lại đi thôi ...' Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói.
Cao Lăng nhìn Lâm Y, đáy mắt rõ ràng có chút mất mát, một lúc lâu sau mới
nhàn nhạt nói: 'Chuyện anh muốn làm đều đã làm xong rồi, quan hệ giữa
anh với cô ấy cũng đã kết thúc!'
Lâm Y nghi hoặc nhìn anh: 'Chuyện gì của anh đã làm xong? Có liên quan đến Triệu Viêm sao?'
Cao Lăng không trả lời câu hỏi của Lâm Y, chỉ nhìn cô chằm chằm, một lúc
sau mới lạnh mạc hỏi: 'Y Y, anh biết vị thiếu gia - người đoạt tấm thân
ngọc nữ của em là ai!'
Lời này của Cao Lăng vừa nói ra miệng, đầu Lâm Y lập tức vang lên tiếng ong ong không ngừng, cô kinh ngạc trừng
mắt nhìn Cao Lăng, thật lâu thật lâu mới lên tiếng, giọng nhẹ như gió
thoảng: 'Là ai?'
'Lãnh Nghị!' Giọng Cao Lăng lạnh như băng, trong đáy mắt chớp mắt dâng trào sự phẫn nộ.