Đông Đông đuổi theo mấy bước rồi quay người đi về phía Lâm Y, nụ cười sáng
lạn trong chớp mắt đã trở lại, 'Lâm Y, thật ngại quá, mình mua bó khác
tặng bạn ... Ừ, sao lại rảnh rỗi mà trở về vậy?'
'Trở về chơi mấy hôm!'
'Muốn đi đâu khiêu vũ?'
'Đi đâu cũng được ...' Lâm Y vốn không muốn khiêu vũ, chỉ là cố tình làm
vậy để chọc tức người đàn ông kia thôi! Cô vừa nói vừa ngồi vào xe của
người thanh niên: 'Đông Đông, gọi thêm mấy bạn học nữa đến chơi đi!'
'Được, em muốn gọi ai?' Đông Đông đồng ý ngay, chỉ cần là Lâm Y thích, cái gì cũng đều được ...
Tại một hội quán khiêu vũ, đèn hoa đủ màu, âm nhạc dập dìu, nơi sàn nhảy
từng cặp từng cặp đang ôm nhau khiêu vũ, Lâm Y cùng mấy người bạn học
ngồi nơi một chiếc bàn nhỏ gần sàn nhảy cười cười nói nói, đang đợi phục vụ mang đến nước uống và thức ăn ...
Đông Đông thật chu đáo ngồi bên cạn Lâm Y, ân cần giúp cô lấy thức ăn nước uống, vừa nghe một điệu
nhạc khác vang lên, hắn đã vội vàng vươn tay về phía Lâm Y: 'Lâm Y,
chúng ta nhảy một điệu nhé?'
'À, được!' Lâm Y đứng dậy theo Đông
Đông ra sàn nhảy nhưng khi tay Đông Đông vừa đáp xuống eo Lâm Y thì tất
cả đèn của sàn nhảy chợt sáng lên, âm nhạc cũng chợt ngừng lại, người
trong sàn nhảy ai nhấy đều kêu ồ lên, nhìn quanh như tìm hiểu xem vì sao ...
Ngay sau đó đã thấy khói cuồn cuộn bốc lên từ trong phòng
phát nhạc, có người chạy đến trên bục cao, thét lên: 'Cháy! Cháy! Mọi
người mau chạy thoát thân...'
'Aaa!' Trong đám người vọng đến những tiếng thét chói tai, ai nấy đều chen chúc nhau chạy về phía lối thoát hiểm.
'Lâm Y, mau đi theo anh!' Trong đám hỗn loạn, Đông Đông vẫn còn nhớ Lâm Y,
hắn vội vàng che người cô cùng chạy về phía cửa; một đoàn người sợ đến
hồn phi phách tán chạy ra khỏi hội quán khiêu vũ, vẫn còn chưa định thần xôn xao bàn tán tình cảnh nguy hiểm vừa rồi ...
Đông Đông còn
chưa muốn trở về sớm như vậy, hắn nhìn Lâm Y đang đứng bên cạnh, đề
xuất: 'Hay là chúng ta đi hát karaoke, được không?'
'Được, nếu đã ra ngoài chơi, dù sao cũng phải chơi cho đã hẵng về ...' Lời đề nghị
của Đông Đông lập tức được các bạn học khác tán đồng, Lâm Y ngẫm lại
thấy cũng phải, dù sao trở về sớm như vậy không chừng sẽ bị người đàn
ông kia cười thối mũi!
Trong một phòng karaoke, Đông Đông nhiệt
tình rót rượu cho Lâm Y, đám bạn học bắt đầu hào hứng ca hát nhưng hát
chưa được mấy bài thì từ ngoài phòng bao đã truyền đến một trận ồn ào
sau đó cửa phòng bao bị đẩy ra, mấy cảnh sát vũ trang đầy đủ xông vào.
Thấy vậy tất cả đều ngây người, chuyện này ... chẳng lẽ có ai phạm tội
gì sao?
'Thực xin lỗi các vị, vừa nhận được tin báo trong phòng
bao này của các vị có người bán thuốc lắc!' Một sĩ quan cảnh sát dẫn đầu nhóm thân hình cao lớn, sắc mặt nghiêm trang quét ánh mắt sắc bén lên
mặt từng người một.
Hả?! Ai nấy đều ngẩn người, hôm nay sao lại
xui xẻo đến vậy chứ? Làm gì cũng không xuôi chèo mát mái! Đông Đông là
người đầu tiên đứng dậy lên tiếng với phía cảnh sát: 'Anh cảnh sát, đây
nhất định là có hiểu lầm gì! Tôi là Lưu Đông Đông của tập đoàn Lưu thị
...'
'Đừng nhắc đến thân phận với tôi!' Người cảnh sát chau mày,
xua tay, 'Cho dù là con ông Trời cũng vô dụng thôi ... Xin mời các vị
theo tôi về hỗ trợ điều tra!'
Nhóm người bị dẫn về đồn cảnh sát,
thẩm vấn tra hỏi hết hơn một giờ mới được thả ra, ai nấy đều cúi đầu rầu rĩ, làm gì còn tâm tình đi chơi, chỉ có Đông Đông là vẫn còn hào hứng,
hắn lại đề nghị: 'Này này, chúng ta đi uống trà đi, ở đó chắc chẳng có
việc gì đâu!'
Vậy cũng phải, ai nấy cố vực dậy tinh thần đi về
phía xe, Đông Đông vừa định nổ máy thì nhìn thấy trên đồng hồ hiển thị
cảnh báo lốp xe không có hơi. Mấy người bạn vội đến kiểm tra, quả nhiên
phát hiện hai bánh trước đã xẹp hẳn ...
'Ai? Là ai làm? Mau lăn
ra đây cho ta!' Đông Đông nổi trận lôi đình khua tay múa chân gào thét
không ngừng. Tối hôm nay rõ ràng là có người cố tình gây sự với hắn!
Sóng mắt Lâm Y thoáng động, đầu óc dần sáng láng nhận ra điều gì, cô thoáng
nhíu mày, nhìn bốn phía nhưng xung quanh tối đen, không có một bóng
người. Lâm Y cắn cắn môi, lên tiếng, 'Đông Đông, bạn gọi điện thoại kêu
cứu hộ đến kéo xe đi đi ...'
Đông Đông gọi xong điện thoại, quay
lại nhìn Lâm Y bằng ánh mắt áy náy: 'Thực xin lỗi Lâm Y ... hôm nay thật quá xui xẻo ... ngày mai mình mời bạn ăn cơm bù lại ...'
Tức
giận đùng đùng Lâm Y trở về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang
nhàn nhã ngồi dựa vào sofa, vừa xem tivi vừa trò chuyện cùng Lâm Dung,
trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia là một vẻ thản nhiên, nghe tiếng mở
cửa, hai người cùng nhìn về phía Lâm Y.
Thấy sắc mặt tối sầm của
cô, khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười không dễ phát hiện còn Lâm
Dung thì nhìn con gái bằng ánh mắt dò xét: 'Về trễ như vậy sao vẫn còn
không vui?'
'Vui cái gì mà vui, tối nay có chơi được gì đâu ...' Lâm Y áo não trừng mắt nhìn Lãnh Nghị, 'Nhất định là do anh ta giở trò!'
'Y Y, con đang nói gì vậy?' Lâm Dung âu yếm trừng con, 'Lãnh Nghị tối nay
chỉ đi dạo một lát rồi quay về ngay, từ tối đến giờ vẫn luôn xem tivi
với mẹ ... có thể giở trò gì được chứ?'
'Mẹ hỏi anh ta thì biết!' Lãnh Nghị này quả thật lá gan không nhỏ! Sự nhẫn nại ôn hòa của hắn lúc này chỉ là giả vờ thôi, gạt người! Hắn gạt mình thật thảm! Nhưng Lâm Y
không có cách nào giải thích rõ ràng với mẹ, chỉ đành tưc tối dẫm chân
trở về phòng mình.
'Dì à, con vào nói chuyện với Y Y một lát ...' Lãnh Nghị mỉm cười đứng dậy lễ phép nói với Lâm Dung rồi bước về phía
phòng của Lâm Y, hắn khẽ khàng đẩy cửa ra thì thấy cô gái kia đang ngồi
nơi giường, nét mặt tức tối.
Nhìn thấy người đẩy cửa vào là Lãnh
Nghị, cô gái trừng mắt nhìn hắn, giọng không thân thiện chút nào: 'Ra
ngoài, không cho phép anh vào phòng tôi!'
Lãnh Nghị mặc kệ cô cứ
đi thẳng đến bên cạnh cô, hơi cúi người xuống, đôi mắt đen thâm thúy
nhìn cô chằm chằm, khóe môi câu lên một nụ cười, cô gái cứ làm như không thấy, mắt chỉ lướt qua mặt hắn nhìn thẳng ra cửa sổ. Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, giọng trầm ấm nói: 'Y Y, đừng tức giận nữa có được không? Chúng ta nói chuyện ...' Vừa nói bàn tay vừa vươn về phía cô gái ...
Bàn tay vừa vươn ra được một nửa thì đã bị Lâm Y hung hăng
đẩy ra, cô đứng bật dậy, dùng sức đẩy mạnh Lãnh Nghị: 'Ra ngoài! Ra
ngoài! Anh ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nói chuyện với anh ...'
'Y Y ...' Lâm Dung nghe tiếng ồn đẩy cửa bước vào, mày thoáng chau lại:
'Con đừng bướng bỉnh nữa được không ... Con đi chơi một buổi tối thì
Lãnh Nghị chờ con một buổi tối, cái gì cũng chưa nói, con còn muốn thế
nào nữa?'
'Mẹ!' Lâm Y mặt ủ mày chau, 'Anh ta là tên lừa gạt!'
'Lãnh Nghị sao lại là tên lừa gạt được chứ? Gạt con cái gì?' Lâm Dung chau mày hỏi ngược lại.
'Anh ta ... anh ta ...' Lâm Y thế nào cũng giải thích không được, cô rầu rĩ ngồi phịch xuống giường, 'Mẹ hỏi anh ta thì biết!'
Lâm Dung xoay mặt về phía Lãnh Nghị, thấy vậy hắn mỉm cười, 'Thực xin lỗi
dì, con ... chỉ đùa với Y Y một chút, dỗ cô ấy một chút ...'
'Đùa? Dỗ tôi?' Lâm Y trừng mắt nhìn Lãnh Nghị, cô mấp máy cánh môi nhưng vẫn
không có cách nào nói ra, chẳng lẽ lại nói với mẹ, Lãnh Nghị đã đoạt tấm thân ngọc nữ của cô, lừa cô lên giường sao?
Lâm Y áo não không
thôi, lời muốn nói sau cùng chỉ gom lại thành một câu: 'Con muốn đi ngủ, được không?' Cô vừa nói vừa nằm xuống giường, kéo chăn che kín đầu,
ngay cả quần áo cũng không thèm thay ...
'Lãnh Nghị, để nó bình tĩnh lại đi, có chuyện gì ngày mai nói sau!' Lâm Dung chỉ đành nói thế.
'Dạ!' Lãnh Nghị cười, bình thản đáp lời rồi cùng Lâm Dung rời khỏi phòng.
Không sao cả! Chỉ cần Y Y còn ở bên cạnh hắn thì chuyện gì cũng dễ nói.
Hắn tin, đợi đến khi cô hết giận thì mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều ...
Ngày hôm sau là thứ bảy, Lâm Y rời giường, rửa mặt chải đầu xong vừa ra khỏi phòng thì đã nghe tiếng trò chuyện ăn ý của mẹ cô và Lãnh Nghị. Lâm Y
hơi chu môi, Lãnh Nghị này cũng thật biết lấy lòng mẹ!
Thấy Lâm Y rời phòng, Lâm Dung vẫy tay gọi cô: 'Y Y, qua đây ăn sáng!'
'Dạ!' Lâm Y chậm rì rì bước qua, liếc mắt nhìn lên bàn thấy bánh trứng,
sữa... sóng mắt thoáng xao động, trí nhớ về bữa sáng trong căn nhà nhỏ
trong rừng lại hiện lên trong đầu cô ...
Rồi cô thấy mẹ tươi cười bê lên bánh mì nướng cùng xúc xích, 'Y Y, bữa sáng hôm nay là Lãnh Nghị làm đó, ừm, là bữa sáng kiểu Tây rất khá ... tranh thủ ăn lúc nóng đi
con ...' Trong giọng nói của bà không giấu được sự tán thưởng.
Mắt Lâm Y đảo một vòng, vừa hay bắt gặp ánh mắt Lãnh Nghị đang nhìn mình,
ánh mắt mang đầy ý cười, cô vội thu hồi tầm mắt, rũ mi, bắt đầu chậm rãi ăn.