Buổi chiều, trong phòng khách Lâm Dung và Lâm Y đang ngồi xem tivi, chuông
điện thoại của Lãnh Nghị thì không ngừng reo lên, hắn lẳng lặng đi đến
phòng sách trả lời điện thoại, Lâm Dung nhịn không được nhìn theo bóng
lưng của Lãnh Nghị, hỏi con gái: 'Lãnh Nghị làm việc gì vậy? Sao lại
nhiều người tìm nó đến thế? Từ hôm qua đến giờ mẹ thấy điện thoại của nó cứ reo không ngừng ...'
'Ai mà biết ...' Lâm Y rũ mi, hàm hồ
đáp, sau đó cô che miệng ngáp một cái, 'Mẹ, con đi ngủ một lát ...' Nói
rồi đi thẳng về phía phòng mình.
Lãnh Nghị rốt cuộc cũng nghe xong điện thoại trở lại phòng khách, quét mắt nhìn không thấy cô gái kia liền hỏi: 'Dì, Y Y đâu?'
'Nó nói buồn ngủ, muốn đi ngủ một lát ... ừ, Lãnh Nghị, dì đi chợ mua ít
thức ăn, con cũng nghỉ ngơi một lát đi!' Lâm Dung vừa nói vừa đứng dậy
đi về phòng thay quần áo, rồi cầm lấy túi ra ngoài.
Lãnh Nghị
ngồi một mình trong phòng khách, hắn trầm tư suy nghĩ gì đó, một lát sau mới đứng dậy, đi đến trước phòng Lâm Y, hơi khựng lại rồi mới nhẹ đẩy
cửa ra.
Lâm Y đang nằm nghiêng trên giường, trong lòng ôm một chú gấu nhồi bông lớn. Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, đáy mắt tràn đầy
sủng nịch, hắn bước nhè nhẹ đến gần ...
Cô gái nằm trên giường
đang nhắm mắt, gương mặt trắng nõn, hàng mi dày rợp như hai cánh bướm
rập rờn, giờ phút này cô đang thở đều, gương mặt lúc ngủ thật yên ổn.
Lãnh Nghị khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô thật kỹ ... chốc lát sau,
hắn kìm lòng không được cúi thấp dầu, muốn đặt lên trán cô một nụ hôn
nhưng đôi môi đó còn chưa đụng đến trán của cô gái thì cô đã nhẹ lật
người, tránh khỏi nụ hôn của người đàn ông.
Mắt Lãnh Nghị thoáng động, hắn chống tay hai bên sườn cô gái, cúi xuống nhìn cô, thấp giọng gọi: 'Y Y ...'
Hàng mi dài của cô gái rốt cuộc cũng chớp động nhưng vẫn không chịu mở mắt,
ngón tay thon dài của Lãnh Nghị nhẹ lướt qua đôi má non mịn của cô,
nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại của hắn rất không thức thời vang
lên, Lãnh Nghị thoáng chau mày, lấy điện thoại ra, cũng không xem là ai
gọi, trực tiếp ngắt đi sau đó Lâm Y lại nghe tiếng âm báo tắt máy.
'Anh nên quay về!' Cô gái trên giường lạnh lùng nói.
'Ừ, ngày mai chúng ta cùng trở về!' Đôi tay Lãnh Nghị vẫn chống hai bên
sườn cô gái, nhìn cô chằm chằm, khóe môi câu lên một nụ cười, cô gái này rốt cuộc đã chịu nói chuyện với hắn. Chỉ cần cô chịu nói chuyện thì mọi việc dễ giải quyết hơn nhiều rồi!
'Tôi không muốn đi cùng anh!' Giọng nói kia vẫn rất lạnh nhạt.
'Y Y ...' Lãnh Nghị cố nhịn, nhẹ giọng nói, 'Ngày mốt em phải đi làm mà ...'
'Tôi có thể xin nghỉ tiếp!' Lâm Y rốt cuộc cũng chịu mở mắt, xoay người nhìn đôi tay đang chống bên người mình, nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm phía trên mình; gương mặt đó quen thuộc là thế, hốc mũi Lâm Y có chút ê ẩm
chua xót, cô rũ mắt, nhìn sang một hướng khác, 'Lãnh Nghị, hai chúng ta
không thể tiếp tục được ... tôi ... không có cách nào đối mặt với những
chuyện đã qua ...'
'Y Y, chúng ta nên nhìn về tương lai chứ không phải quá khứ ...'
Lời Lãnh Nghị còn chưa nói hết thì điện thoại Lâm Y chợt reo lên, do dự một thoáng rồi cô đẩy Lãnh Nghị ngồi dậy cầm lấy điện thoại, là Đông Đông,
Đông Đông đã nói hôm nay muốn mời hắn ăn cơm.
Sóng mắt Lâm Y khẽ xao động, cô chậm rãi ấn phím, đầu bên kia truyền đến giọng nói hào
hứng của Lưu Đông Đông: 'Lâm Y, năm giờ mình đến nhà đón bạn được
không?'
Trước đây Lâm Y chưa bao giờ để hắn vào mắt, từ lúc vừa
vào trung học hắn đã bắt đầu theo đuổi cô, theo đuổi suốt ba năm cho đến khi Lâm Y vào đại học, rời khỏi thành phố G ... Không ngờ giờ Lâm Y lại chủ động gọi điện cho hắn, quả thật khiến cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ
không thôi nhưng trớ trêu tối qua đi đâu chơi cũng không thành, Đông
Đông vừa nghĩ đến liền áo não không thôi!
Mắt Lâm Y không tự chủ
được liếc sang Lãnh Nghị đang ngồi bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt sắc bén của hắn, cô chột dạ thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút rồi đồng ý,
'Ừ, được!'
Là vì cô nhớ lại buổi tối hôm qua, vô duyên vô cớ để
Đông Đông bị cuốn vào cuộc chiến giữa cô với Lãnh Nghị nên trong lòng
cảm thấy có chút ngại ngùng ...
Không nhìn Lãnh Nghị nữa, cô ngồi dậy nhàn nhạt nói: 'Tôi muốn sửa soạn một chút, lát nữa đi ăn cơm ... anh ra ngoài đi!'
Mày Lãnh Nghị hơi chau lại, mắt cũng tối sầm xuống sau đó giọng nói trầm
thấp đầy từ tính vang lên: 'Y Y, tối nay em ra ngoài chơi anh sẽ không
can thiệp vào nữa nhưng ngày mai em nhất định phải theo anh về!'
À, xem đó, cuối cùng cũng lộ bản chất thật rồi! Cái sự ôn nhu điềm đạm chỉ giả vờ được hơn một ngày thì đã chịu không nổi rồi! Lâm Y nhìn Lãnh
Nghị, khóe môi câu lên một nụ cười lạnh: 'Giờ anh đã chịu thừa nhận tối
hôm qua là anh giở trò rồi sao? Hứ, tôi vì sao phải theo anh trở về
chứ?' Lâm Y vểnh cằm, vẻ thách thức: 'Nếu như tôi nói không thì sao?'
Lãnh Nghị nhướng mắt nhìn cô gái đang không ngừng khiêu chiến tính nhẫn nại
của mình, khóe môi nhẹ câu lên, cánh tay dài khẽ duỗi ra, hung hăng ấn
chặt cô gái vào lồng ngực rắn chắc của mình, cô gái rõ ràng là bị đau,
vừa sợ vừa tức: 'Anh muốn làm gì chứ? Đây là nhà tôi, mẹ tôi đang ở bên
ngoài!'
Mắt Lãnh Nghị sáng quắc, khóe môi câu lên một nụ cười
lạnh: 'Y Y, cho dù em muốn tiếp tục xin nghỉ phép, nhà trường cũng sẽ
không đồng ý, trừ phi em không cần công việc này nữa ...'
Lâm Y trừng mắt nhìn hắn, một lúc sau mới lạnh nhạt hỏi: 'Anh đang uy hiếp tôi sao?'
'Không phải là anh uy hiếp em, Y Y, là em đang uy hiếp anh!' Một bàn tay của
Lãnh Nghị giữ chặt sau gáy Lâm Y, cố trụ, nhìn xoáy vào cô, giọng nói
trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm: 'Mấy ngày nay đều là em uy hiếp anh, biết không?'
'Tôi không có uy hiếp ai cả, chúng ta thực sự là không
tiếp tục được nữa ...' Lời Lâm Y còn chưa nói hết thì Lãnh Nghị đã cúi
xuống, đôi môi với những đường nét rõ ràng kia mạnh mẽ ngấu nghiến đôi
cánh môi hồng nhuận mê người của cô, chặn hết những lời cô chưa kịp nói
...
Nụ hôn đó bá đạo mà không thiếu phần ôn nhu, đầu lưỡi cường
thế áp chế chiếc lưỡi thơm tho của cô gái ... Sự nhớ nhung nhiều ngay
qua chợt như núi lửa trong chớp mắt lan tràn, Lâm Y suýt nữa thì hôn mê
nhưng cô rất nhanh tỉnh táo trở lại, vươn tay chụp vào mặt người đàn ông nhưng bàn tay kia lập tức bị giữ lại, chế trụ sau lưng ...
Hết
cách giãy dụa, Lâm Y bị hôn đến gần như hít thở không thông, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa của Lâm Dung rồi tiếng của bà vọng
đến từ phòng khách: 'Y Y? Lãnh Nghị?' thì Lãnh Nghị mới rời khỏi môi cô, mắt nhìn chằm chằm cô gái đang thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng trước mặt
nhưng tay vẫn không chịu buông ra ...
Lâm Y tức tối nhìn gương
mặt anh tuấn kia nhưng chỉ có thể nén xuống hơi thở hổn hển, cố gắng
dùng giọng bình thản trả lời mẹ mình: 'Mẹ, con ở trong này...' Sau đó
đẩy mạnh Lãnh Nghị ra, bước nhanh về phía cửa ...
'Y Y, con lại
cùng Đông Đông đi ăn cơm sao? Đừng đi nữa!' Trong phòng khách Lâm Dung
chau mày nhìn con gái, đứa con gái này của bà thật sự hơi quá đáng. Mắt
bà lại nhìn sang Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị mỉm cười: 'Dì, hôm nay để Y Y đi thôi ... ngày mai chúng cháu đã phải trở về rồi!'
Lâm Y nhăn mặt nhíu mày: 'Ngày mai tôi còn chưa định đi ...'
Mắt Lãnh Nghị vẫn ghim trên người cô, khóe môi nụ cười càng sâu, giọng thật nhu hòa: 'Nhưng Y Y, ngày mốt em phải đi làm rồi ...'
Quả nhiên
... nghe vậy Lâm Dung liền nhìn con gái: 'Y Y, con đã xin nghỉ phép một
tuần rồi, không thể nghỉ tiếp nữa, phải trở về trường thôi... Ừm, lúc đó để được giữ lại trường đại học H dạy học cũng không phải dễ dàng gì ... ngoan!'
Anh giỏi lắm! Lâm Y hung hăng trừng Lãnh Nghị, thấy đầu
mày cuối mắt hắn đều tràn đầy ý cười, cô mím chặt môi, không thèm để ý
đến hắn nữa, cầm lấy túi xách rồi bước ra ngoài ...
Hơn tám giờ
tối, Đông Đông và Lâm Y đã dùng xong bữa, rời khỏi nhà hàng, hai người
men theo lề đường chậm rãi tản bộ. Đột nhiên hai chiếc xe "sít" một
tiếng thắng lại trước mặt hai người, từ trên xe bước xuống khoảng bảy
tám thanh niên nam nữ ...
Cô gái cầm đầu có mái tóc xoăn dài gợn
sóng lúc này đang phẫn nộ chỉ tay vào Lâm Y, lớn giọng rống: 'Chính là
cô ta, chính là cô gái không biết xấu hổ kia quyến rũ Đông Đông của
tôi!'
'Loại cướp người yêu của người khác không biết xấu hổ kia
phải được dạy dỗ một trận!' Người bên cạnh lập tức bè theo rồi một đám
người hùng hùng hổ hổ xông về phía Đông Đông và Lâm Y ...