Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 83: Yêu và được yêu (3)



Ba ngày sau, trường đại học H bắt đầu quá trình giảm biên chế đồng thời điều chỉnh cương vị của một số nhân sự trong trường, Uông Linh vẫn là hiệu trưởng, theo nhu cầu thực tế, LS Quốc tế điều ba nhân viên từ trường đại học H đến LS Quốc tế làm nhân viên, một trong số đó là Lâm Y!

Mặt mày tối sầm Lâm Y xông vào tòa cao ốc tổng bộ của LS Quốc tế, bảo vệ tòa nhà nhận ra cô là người liên lạc từ trường đại học H cũng gần như là thư ký của Lãnh tổng nên cô lên tầng 22, nơi đặt văn phòng tổng giám đốc rất thuận lợi.

Trợ lý của Ngãi Mỹ rất lễ phép nhìn Lâm Y: 'Lâm tiểu thư, xin chào cô, Lãnh tổng và Ngãi tiểu thư đều đang họp, cô ngồi đây trước đi, đợi khi họ họp xong tôi sẽ báo với cô một tiếng!'

Lâm Y chỉ đành nhìn cô gái cười: 'Cám ơn, vậy tôi đợi một lát!' Nói rồi cô ngồi xuống, thuận tay cầm lấy một tờ báo lên xem, trong lòng thầm tính toán xem nên tính sổ với người đàn ông kia thế nào, hắn dựa vào cái gì mà dám điều cô ra khỏi trường đại học H chứ!

Thật lâu sau đó mới thấy Ngãi Mỹ đẩy cửa vào, cô vừa vào đã thấy Lâm Y đang ngồi đợi ở sofa, trên gương mặt lạnh lùng lập tức lộ ra nụ cười, giọng nói cũng rất nhu hòa: 'Lâm tiểu thư ...'

'Ngãi Mỹ!' Lâm Y vội đặt tờ báo xuống đứng dậy, mỉm cười nhìn Ngãi Mỹ nói: 'Tôi có chuyện muốn tìm Lãnh tổng ... liên quan đến việc điều động nhân sự của trường đại học H ...'

'Ừ, được, không vấn đề gì, tôi dẫn cô vào!' Ngãi Mỹ rất nhiệt tình nói.

Lâm Y theo chân Ngãi Mỹ đi vào căn phòng làm việc xa hoa kia, cô vừa nhìn đã thấy Lãnh Nghị đang thoải mái ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc êm ái bằn da thật của mình, một tay chống cằm, trên mặt là vẻ lạnh lùng sắc bén cùng ngạo khí bức nhân thường thấy.

'Lãnh tổng, Lâm tiểu thư đến rồi!' Ngãi Mỹ báo cáo một tiếng rồi rất thức thời rời khỏi đó đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, ánh mắt sắc bén dần trở nên nhu hòa nhìn cô gái trước mặt, hắn biết cô vì sao chạy đến đây!

Nụ cười trên mặt Lâm Y đã biến mất, cô áo não nhìn gương mặt tuấn tú kia, bất mãn: 'Anh dựa vào cái gì mà điều em khỏi trường đại học?'

Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn vươn tay về phía cô gái, giọng nhu hòa: 'Y Y, em qua đây!'

'Em không muốn đến đây làm việc, để em trở về trường đại học H đi!' Lâm Y né tránh ánh mắt đàu nhu tình của hắn, mặc kệ vẻ dỗ dành của hắn.

'Em muốn thế nào đều có thể thương lượng ... giờ em qua đây đã, anh có chuyện muốn nói với em!' Người đàn ông tiếp tục dỗ dành.

'Anh có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi!' Lâm Y trừng Lãnh Nghị, ánh mắt mang theo chút cảnh giác, cùng Lãnh Nghị giao tranh từ trước đến giờ cô đều là bại tướng, luôn là cô bất tri bất giác mắc bẫy của hắn, giờ cô không muốn tiếp tục như vậy nữa.

'Haizz, đứng xa như vậy làm sao mà nói? Em qua đây trước đi ...' Lãnh Nghị thấy ánh mắt cảnh giác của Lâm Y, khóe môi ý cười càng sâu, thân hình cao lớn cũng đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh đến bên cạnh cô, tay chỉ khẽ nhấc lên đã bế bổng cô lên, đi trở lại ghế ngồi.

'Anh buông ra, đây là văn phòng làm việc!' Lâm Y không ngừng giãy dụa nhưng không dám quá dùng sức, chỉ sợ bên ngoài có người nghe được.

Lãnh Nghị ôm cô gái ngồi xuống ghế, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái trong lòng, nhìn vẻ áo não của cô, nhìn đôi môi anh đào hé mở đầy vẻ dụ hoặc kia, mắt người đàn ông thoáng qua một ý cười ái muội, cúi đầu phủ môi lên đôi môi đỏ mộng kia.

'Ô ...' Cô gái cả kinh thất sắc, liều mạng đẩy gương mặt tuấn mỹ kia ra nhưng đôi môi nóng rực kia chỉ có tiến không lùi, rất nhanh cô gái đã không phát ra được âm thanh gì nữa ...

Rất lâu, mãi đến khi thân thể cô gái trở nên mềm nhũn, người đàn ông mới lưu luyến rời khỏi đôi môi đầy dụ hoặc kia, nhìn đôi mắt mê ly của cô gái, khóe môi hắn nhẹ câu lên, 'Y Y, em không thích cùng anh sao?'

'Ân!' Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu.

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, giọng càng thêm ngọt như mật: 'Anh cũng hy vọng mỗi ngày em đều ở bên cạnh anh ...' Sóng mũi cao thẳng cọ nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của cô gái, 'Ăn cơm theo cùng anh, đi họp theo cùng anh, xã giao cũng theo cùng ...'

'Hả ...' Cô gái trừng mắt, ngắt lời người đàn ông: 'Ý của anh là, có phải ah đi vệ sinh em cũng phải đi theo không?'

Người đàn ông thoáng ngẩn người rồi làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ sau đó nghiêm túc nói: 'Ừ, vậy cũng tốt ...'

Cô gái rốt cuộc nhịn không được bật cười, tay huých mạnh vào ngực người đàn ông, người đàn ông cũng cười thành tiếng, tay ôm cô gái càng thêm siết chặt ...

Hai người cười nói một hồi, rốt cuộc cô gái yên tĩnh trở lại, ngồi tựa vào lòng người đàn ông, một lúc sau mới nói bằng giọng nghiêm túc: 'Nhưng ... em rất thích công việc này ...'

'Ừ, trường học em muốn trở về lúc nào cũng được...' Người đàn ông tì cằm lên đỉnh đầu cô gái, tiếp tục dụ dỗ, 'Nếu như em thích, tặng trường học đó cho em, em muốn làm thế nào cũng được ... chỉ có điều hiện tại, anh muốn em ở bên cạnh anh!'

'Nhưng em không thích cuộc sống không có tự do ...' Hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp.

'Ở đây anh cho em tự do tuyệt đối, em muốn làm gì cũng được, anh tuyệt không can thiệp ...' Đáy mắt người đàn ông tràn đầy ý cười, lời thề son sắt nói.

'Nhưng mẹ em chắc chắn sẽ không vui, mẹ ... thích em ở trường học hơn ...'

'Khụ khụ ... tên của em vẫn trong danh sách giáo viên của trường, em cứ nói với dì là tạm thời điều qua đây, em vẫn là người của trường học ...'

Ừm, nói cũng phải, cô gái cúi đầu, không lên tiếng nữa, Lãnh Nghị thừa dịp cô rối rắm, tiếp tục tấn công: 'Y Y, em thích làm việc gì? Hay muốn chức vụ gì?'

Cô gái khẽ chớp hàng mi, khóe môi cũng câu lên một nụ cười: 'Em muốn vị trí tổng giám đốc này của anh!'

'Được! Không vấn đề gì!' Người đàn ông rất sảng khoái nhận lời, 'Cứ quyết định như vậy đi, sau này chiếc ghế này nhường cho em ngồi!'

'Vậy anh ngồi ở đâu?' Cô gái cười thầm.

'Ồ ... ngồi ở đối diện bàn làm việc của em, được không? ...' Người đàn ông nói rất nghiêm túc.

'Được, vậy bây giờ anh đi sang bên kia ngồi, nơi đây em ngồi!' Cô gái đẩy gương mặt nãy giờ vẫn dán sát mình ra, giãy dụa muốn đứng lên: 'Nói lời phải giữ lời đấy!'

'Được!' Người đàn ông quả nhiên đứng dậy, đặt cô gái ngồi ở chiếc ghế rộng rãi êm ái kia còn mình thì bước về phía đối diện ngồi xuống, hai chân thoải mái gác lên nhau, mắt đầy ý cười nhìn cô gái: 'Như vậy em hài lòng rồi chứ?'

'Tạm được!' Cô gái cố nhịn cười, ngả người vào lưng ghế, học biểu tình cao ngạo của hắn ...

Cứ như vậy, dưới sự dụ dỗ lẫn lôi kéo của Lãnh Nghị, Lâm Y rốt cuộc đồng ý đến LS Quốc tế làm việc ...

Lúc rời đi, Lâm Y tranh thủ đến lầu hai gặp Trương Tiểu Mạn, Trương Tiểu Mạn đang ngồi trước máy vi tính gõ gõ gì đó, 'Tiểu Mạn!' Lâm Y nhỏ giọng kêu.

Trương Tiểu Mạn ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Y đứng ngoài cửa, sửng sốt lẫn mừng rỡ gọi: 'Lâm Y, sao bạn lại đến đây?' Cô vừa nói vừa đứng dậy kéo một chiếc ghế để Lâm Y ngồi xuống.

'Mình ... bị điều đến đây làm việc ...' Lâm Y điềm tĩnh nói.

'Đến đây làm việc?' Tiểu Mạn thoáng kinh ngạc nhưng rất nhay thay bằng sự vui mừng, 'Tốt quá, vậy mình có bạn rồi ... nhưng mà sao bạn bị điều đến đây? Đến bộ phận nào làm việc?'

'Trường của bọn mình bị LS Quốc tế mua lại, hiện giờ đang cải tổ, mình bị điều sang đây ...' Lâm Y tận lực nói một cách thoải mái, 'Chắc là sẽ làm dưới quyền của Ngãi Mỹ, làm trợ lý thư ký!'

Trương Tiểu Mạn há hốc miệng, nét mặt đầy hâm mộ: 'Làm trợ lý của Ngãi Mỹ? Tốt vậy sao Lâm Y? Có phải là nhờ Ngãi Mỹ giúp đỡ không?'

'Trên cơ bản là vậy!' Lâm Y hàm hồ đáp.

'Trương Tiểu Mạn, giờ làm việc không được tiếp khách, trò chuyện, sẽ bị trừ lương đấy!' Một giọng nam trầm nghiêm khắc vang lên sau lưng hai cô gái. Lâm Y quay đầu lại nhìn, là một người thanh niên ngũ quan đoan chính, nhưng lúc này mặt đang sầm xuống, đứng ở sau lưng cô, trừng mắt nhìn Trương Tiểu Mạn.

'Ồ ...' Trương Tiểu Mạn có chút bất mãn chu môi, 'Tổ trưởng, bạn tốt của tôi đến chơi một lát, tôi nói mấy câu cũng không được sao?'

'Không được! Giờ làm việc không được tiếp bất cứ người nào không liên can!' Mắt người thanh niên chỉ lưu lại trên mặt Lâm Y một giây rồi lại quay nhìn Trương Tiểu Mạn, giọng vẫn rất kiên định.

Thì ra đây là tổ trưởng mà Trương Tiểu Mạn hay nhắc đến! Khóe môi Lâm Y nhẹ câu lên, cô vội giải thích: 'Thật ngại quá, tổ trưởng, là tôi đến tìm Trương Tiểu Mạn, anh đừng trách bạn ấy! Giờ tôi đi ngay!' Cô vừa nói vừa vẫy tay về phái bạn mình, 'Tiểu Mạn, mình đi trước đây!' Nói rồi đi nhanh về phía cửa, loáng thoáng còn nghe được giọng rầu rĩ của Tiểu Mạn: 'Tổ trưởng Hà, bạn học của tôi cũng không phải người ngoài, cô ấy đã được điều đến công ty của chúng ta, làm trợ lý của Ngãi Mỹ...'

'Khụ ... mới được điều đến thì càng nên hiểu rõ quy định của công ty ...'

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Lâm Y đã dần nghe không rõ, cô không nhịn được lắc đầu cười, ách, có cần nghiêm khắc như vậy không? Thật đúng là có chủ nào thì có tớ nấy ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.