Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 91: Ai là bạn gái chính thức?! (3)



Lâm Y ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường chờ Lãnh Nghị đang tắm, đôi mắt đen láy nhìn quanh một vòng sau cùng ánh mắt rơi trên một mô hình nho nhỏ đặt trong một ngăn tủ pha lê, vẫn là cô bé mặc váy dài màu trắng, vẫn là động tác nhảy xoay tròn ... Mô hình của cô bé chiếm lấy góc dễ thấy nhất trong tủ ...

Mắt Lâm Y chớp lên, trong thư phòng của Lãnh Nghị ở căn biệt thự như cung điện ở ngoại ô của hắn cũng có một mô hình giống như vậy... Cô chậm rãi bước đến gần tủ pha lê đó ...

'Y Y!' Lúc này Lãnh Nghị cũng đã ăn mặc chỉnh tề từ phòng tắm bước ra, hắn nhìn Lâm Y mỉm cười: 'Chúng ta đi!'

'Ồ!' Lâm Y ngừng bước chân, xoay người lại, Lãnh Nghị kéo bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y cùng bước ra ngoài, đi qua hành lang, xuống lầu, phòng khách rộng rãi mà sang trọng đã hiện ra trước mắt, Lâm Y vừa nhìn đã thấy Từ Giai ngồi sẵn ở sofa, thấy cô ta, bước chân của Lâm Y không tự chủ được chậm lại.

'Y Y ...' Lãnh Nghị rõ ràng cảm nhận được sự bất an của cô gái, bàn tay đang nắm tay cô càng thêm dùng sức, hắn xoay đầu ôn nhu nhìn cô: 'Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước sau đó đến công ty!'

'Được!' Lâm Y lúc này mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu để mặc Lãnh Nghị kéo mình đi đến phòng ăn ...

Tầm mắt Từ Giai rơi trên chỗ hai bàn tay đang nắm chặt kia rồi chuyển sang người Lâm Y, lại nhìn sang Lãnh Nghị nhưng Lãnh Nghị dường như chẳng hề nhìn thấy cô vậy, chỉ lo kéo Lâm Y đi về hướng phòng ăn.

'Anh Nghị!' Từ Giai rốt cuộc nhịn không nổi đứng dậy từ sofa, nhìn theo bóng lưng Lãnh Nghị mà gọi với theo, giọng nói đó mang theo chút chua xót và nghẹn ngào.

Lãnh Nghị vẫn lờ đi Từ Giai, hắn dẫn Lâm Y bước vào phòng ăn, nơi có người hầu sớm đã đợi sẵn để đưa lên bữa sáng ...

'Uống cái này trước rồi hãy ăn sáng!' Lãnh Nghị chu đáo đẩy đến trước mặt Lâm Y một chung nhỏ, 'Uống lúc bụng đói!'

Lâm Y nhướng mắt nhìn Lãnh Nghị mỉm cười, cô dè dặt mở nắp chung, màu đỏ của nước canh đập vào mắt Lâm Y, cô biết đó là huyết yến cao cấp, trước đây cô cũng có uống, lúc đó Lãnh Nghị cũng dặn là phải uống lúc bụng đói ... một cảm giác ấm áp tràn vào nội tâm, cô cầm chiếc thìa nhỏ nhẹ múc một muỗng đưa vào miệng ...

Cảm giác ngọt ngào khuếch tán khắp châu thân, Lâm Y ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Lãnh Nghị, khóe môi cô cũng câu lên một nụ cười. Lâm Y mím môi, lại múc một muỗng nữa, đôi mắt đen láy nhìn Lãnh Nghị, chiếc thìa nhỏ đã đưa đến bên môi hắn: 'Anh cũng uống một muỗng ...'

'À ...' Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn nghiêng đầu, 'Những thứ này thích hợp phụ nữ hơn, anh thì miễn đi thôi!'

'Không được!' Giọng cô gái mang theo chút làm nũng, 'Anh cũng phải uống, ừm ... em đút cho anh ...'

Lãnh Nghị vẫn chỉ cười không nói, Lâm Y nhẹ rướn người vê phía trước, chiếc thìa nhỏ đã đưa đến sát bên môi người đàn ông, 'Được được được, anh uống ...' Người đàn ông không biết làm sao, chỉ đành há miệng uống chất lỏng trong muỗng, khóe môi cô gái ý cười càng sâu ...

Sau bữa sáng ấm áp và ngọt ngào, Lãnh Nghị vẫn như cũ nắm lấy tay Lâm Y đi về phía cửa chính, hai chiếc xe màu đen sớm đã đợi sẵn ở ngoài.

Lâm Y ngừng bước, thấy vậy Lãnh Nghị cũng đứng lại, xoay đầu nhìn cô: 'Sao vậy?'

'Anh đi trước đi ... em đón taxi đi đến công ty ...' Lâm Y mỉm cười nhưng sự bất an trong đáy mắt có thể thấy rất rõ ràng, cùng Lãnh Nghị đi làm, sau lưng không biết còn bao nhiêu lời ra tiếng vào nữa đây?

'Đi thôi, chúng ta cùng đến công ty!' Giọng Lãnh Nghị thật kiên quyết, hắn vừa dứt lời thì tay càng thêm dùng sức, mặc kệ sự phản đối của Lãnh Nghị, cứ kéo cô đi thẳng đến chiếc xe phía sau, Lâm Y chỉ đành loạng choạng bước theo ...

Từ Giai đứng ở cửa, nhìn thấy hai chiếc xe nối đuôi nhau rời đi, trên mặt tối sầm xuống, cô không dám tin, Lãnh Nghị thật sự còn yêu được người khác sao? Vốn cô còn tưởng trái tim Lãnh Nghị đã chết rồi ...

Xe dừng lại trước cửa tòa cao ốc tổng bộ của LS quốc tế, sớm đã có vệ sĩ xuống xe mở cửa cho họ, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị bước ra khỏi xe trước rồi hắn xoay lại, hơi cúi người vươn tay vào trong xe.

Ánh mắt Lâm Y rơi trên bàn tay đang duỗi vào trong xe rồi lại chuyển đến gương mặt anh tuấn của chủ nhân bàn tay đó lại nhìn một đám người đến tòa nhà đi làm đang ở gần đó ... cô nuốt nuốt nước bọt, nghi hoặc gọi: 'Lãnh ... tổng ...', lại không dám nắm lấy tay hắn, cô không biết Lãnh Nghị đang định làm gì.

Đang lúc giờ cao điểm, rất nhiều nhân viên vừa đến công ty đi làm kinh ngạc nhìn thấy Lãnh tổng thường ngày cao ngạo hơn người lúc này lại đứng khom lưng nơi cửa xe, chừng như đợi người nào đó trong xe bước ra ...

Người này là ai chứ? Lại dám để Lãnh tổng của chúng ta khom lưng đứng đợi? Ai nấy đều không hẹn cùng bước chậm lại, người lớn mật thì nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên đường, những người nhát gan hơn thì chỉ dám dùng khóe mắt lén lút liếc nhìn mọi chuyện ...

Trong xe một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, Lãnh Nghị rốt cuộc không còn kiên nhẫn, hắn lại khom người sâu hơn, cánh tay dài duỗi ra nắm lấy cánh tay Lâm Y kéo cô đi ra.

'Aaa ...' Kèm theo tiếng thét chói tai, Lâm Y lảo đảo thân người bị Lãnh Nghị cứng rắn kéo ra khỏi xe, khi cô kích động đứng vững lại, đã thấy quả nhiên như dự đoán của cô, tất cả những bước chân vội vã đi làm đều dừng lại, tất cả ánh mắt đều nhìn cô chằm chằm, đủ loại thần thái khác nhau ...

Lâm Y muốn rũ bàn tay kia ra nhưng đành bất lực bởi nó cứng như gọng kìm, giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, người đàn ông bên cạnh cô thì vẫn như thường ngày, lạnh lùng sải bước vào cổng lớn của tòa nhả, chỉ có khác là lần này tay hắn đang giữ chặt tay một cô gái!

Lâm Y mặt đỏ bừng chỉ đành bước thấp bước cao theo chân hắn cùng đi, cô không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan sát của những người xung quanh ...

Lãnh Nghị bước vào thang máy, Lâm Y cũng bị kéo đi vào thang máy, đứng vững rồi Lâm Y mới nhướng mắt nhìn Lãnh Nghị, một tay bất an kéo góc áo hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: 'Lãnh Nghị ...'

Lúc này khóe môi Lãnh Nghị mới câu lên một nụ cười, hắn liếc mắt nhìn cô gái đang kinh hoảng lẫn nghi hoặc trước mặt, giọng nói có chút trêu chọc: 'Anh muốn em, cô tình phụ dấu mặt này, lộ ra dưới ánh mặt trời ...'

Lâm Y trừng to mắt ngây ngẩn nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia, mím chặt cánh môi, một lúc lâu sau vẫn chưa nói được nên lời, đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, muốn nói gì đó thì thang máy đã ngừng. Cửa mở, Lãnh Nghị tiếp tục nắm tay Lâm Y sải bước về phía trước, đi qua văn phòng của Ngãi Mỹ rồi dừng lại trước văn phòng tổng giám đốc.

Ngãi Mỹ và trợ lý của cô đã đến đầy đủ, đang xếp hàng chờ tổng giám đốc, bọn họ nhìn thấy Lãnh Nghị đang kéo Lâm Y, mặt đỏ rực, hoảng hốt không thôi đi đến thì há hốc mồm, Lãnh Nghị thì vẫn lạnh lùng như cũ, chân vẫn sải những bước dài ...

Mắt ai nấy đều ghim chặt nơi giao nhau của hai bàn tay, sóng mắt Ngãi Mỹ thoáng xao động, tất cả những điều này sớm đã nằm trong dự đoán của cô ...

'Ngãi Mỹ, lát nữa đến văn phòng của tôi!' Đi ngang qua Ngãi Mỹ, Lãnh Nghị cất giọng lạnh như băng nhưng ánh mắt không dừng lại trên người Ngãi Mỹ một giây, bàn tay đang nắm tay Lâm Y thì lại không buông lỏng chút nào.

'Dạ, Lãnh tổng!' Ngãi Mỹ vội đáp lời.

Lãnh Nghị một hơi kéo Lâm Y vào văn phòng tổng giám đốc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, "phanh" một tiếng sập cửa lại, văn phòng rộng lớn giờ chỉ có hai người, lúc này Lãnh Nghị mới buông tay Lâm Y ra, khóe môi câu lên, bước thẳng đến giá áo, cởi áo vest ra treo lên để lộ áo sơ mi màu đen của hắn ...

Lâm Y xoa nhẹ bàn tay bị Lãnh Nghị nắm đến đau kia, thoáng nhíu mày, vẫn đứng yên tại chỗ bất động, cô tin lúc này cả tòa nhà LS quốc tế đều đang sôi sùng sục, mà cô thì chính là miếng thịt trong nồi nước đang sôi sùng sục kia ...

Lãnh Nghị quay đầu nhìn cô gái vẫn còn đang đứng giữa phòng ngây người kia, khóe môi ý cười càng sâu, hắn đi đến chiếc bàn làm việc rộng rãi của mình ngồi xuống, ánh mắt đen thâm thúy nhìn Lâm Y: 'Em định đứng mãi thế này, không ngồi sao?'

'Nghị ...' Lâm Y vẫn mặt ủ mày chau đi đến chiếc ghế đối diện với hắn ngồi xuống, trong đáy mắt nỗi phiền muộn có thể thấy thật rõ ràng.

Mắt Lãnh Nghị nhìn cô chằm chằm, cười: 'Chẳng lẽ em lại thích làm tình phụ sao? Không muốn làm bạn gái chính thức của anh sao?'

'Không phải...' Lâm Y cũng nói không được, không hiểu vì sao sâu thẳm trong nội tâm cô luôn cảm thấy có chút bất an, cô cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.

'Đừng lo lắng, Y Y, anh sẽ thu xếp ổn thỏa!' Lãnh Nghị nói rồi ấn điện thoại bàn: 'Ngãi Mỹ, cô qua đây!'

Rất nhanh Ngãi Mỹ đã gõ cửa rồi tiến vào, cô mỉm cười nhìn Lãnh Nghị rồi lại nhìn Lâm Y, gật đầu: 'Lãnh tổng, ngài tìm tôi ...'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.