Anh nói chuyện khó nghe
như vậy, lưng Ngô Đồng chợt lạnh, theo thói quen cô cúi đầu, nhưng lại
nghĩ, anh dựa vào cái gì mà lớn tiếng chỉ trích cô?
Chẳng lẽ bây giờ anh định tu thân dưỡng tính, trở thành tấm gương sáng cho Đồng Đồng chắc?
Ngô Đồng cố hết sức mỉm cười đáp: “Anh Lệ, chúng ta không có quan hệ gì.”
Hướng Tá tiến lên phía
trước, trong tay vẫn cầm túi xách của Đồng Đồng, anh đưa cho Lệ Trọng
Mưu, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Tôi còn chưa so đo chuyện của cô ấy thì
thôi, anh quản hơi rộng rồi.”
Lệ Trọng Mưu không nhận
chiếc túi, đột nhiên anh túm cổ áo Hướng Tá. Động tác của nhanh đến mức
Hướng Tá không kịp tránh né. Kề tai Hướng Tá, anh đè thấp thanh âm: “Cậu không từ thủ đoạn nào để theo đuổi cô ấy, không phải vì tôi và cô ấy có quan hệ khó nói hay sao? Cậu không thấy mình quá đê tiện à? Hãy đối mặt với tôi đây này, đừng lôi cô ấy vào!”
Hướng Tá bị người đàn ông cao lớn chặn lại, anh không giận cũng chẳng xấu hổ. Nhìn ánh mắt sắc
bén của Lệ Trọng Mưu, anh càng không muốn giải thích.
Mặc dù Ngô Đồng không
nghe được hai người họ nói gì với nhau, cô vẫn lờ mờ đoán được vài phần. Cô phân vân: vì sao anh phải tức giận như thế?
Vì cô ư?
Châm chọc quá…
Thói quen của anh là ngửa mặt sai khiến người khác cơ mà; là để cho phụ nữ phải phủ phục dưới chân anh cơ mà…
Hay là, sáng nay cô cự tuyệt nên anh coi đó là sỉ nhục?
Phải chăng tối hôm qua trên giường cô thể hiện tốt nên anh “động lòng trắc ẩn”?
Giờ cô quyết định quay bước thì tự tôn của anh bị giẫm đạp?
Ngô Đồng đặt tay lên vai
Lệ Trọng Mưu, cố kéo tay anh khỏi Hướng Tá: “Chuyện của chúng ta không
liên quan đến anh ấy, buông anh ấy ra.”
Lệ Trọng Mưu bỏ ngoài tai câu nói của cô, nhìn thẳng vào mắt Hướng Tá: “Cách xa cô ấy một chút!”
Lệ Trọng Mưu gằn từng
tiếng, Hướng Tá nghe xong không nhịn được bật cười, anh đứng vững lại,
cất giọng như thách thức: “Lập trường của anh ở đâu chui ra thế? Anh có
tư cách gì để nói những lời này?”
“…”
Một lần nữa Hướng Tá bị Lệ Trọng Mưu ghì chặt, tay anh gồng lên gần như muốn bóp nghẹt cổ Hướng Tá.
Hướng Tá càng cười tươi
hơn: “À, đúng rồi, tôi quên không báo với anh, tôi, bây giờ, là…”, Hướng Tá liếc qua Ngô Đồng, “…bạn trai cô ấy.”
Thần sắc Lệ Trọng Mưu
trầm xuống, có vẻ gì buồn bã nhưng nhanh chóng bị lửa giận thiêu cháy.
Hướng Tá quan sát sắc thái trên khuôn mặt Lệ Trọng Mưu, anh khoan thai
bồi thêm: “Cho nên, hẳn là phải để tôi nói, anh hãy cách xa cô ấy một
chút.”
Lệ Trọng Mưu không nói
gì, mi tâm chau lại thành hình chữ xuyên, quay đầu nhìn Ngô Đồng, con
ngươi lạnh băng, chăm chú đợi câu trả lời của cô.
Trong thời gian ngắn, Ngô Đồng như nếm đủ ngủ vị tạp trần, cô thấy giải thoát, thoải mái, còn rất nhiều cảm giác không tả hết được.
Lệ Trọng Mưu từ từ buông
lỏng nhưng đầu ngón tay anh bấu chặt bả vai Hướng Tá. Anh lạnh lùng:
“Cậu và người phụ nữ này muốn làm gì thì làm – chỉ cần không phiền đến
cuộc sống của con trai tôi.”
Mặt Hướng Tá không thay
đổi, anh đánh giá Lệ Trọng Mưu: “Đừng có dùng giọng điệu đó ra lệnh cho
tôi, tôi không phải cấp dưới của anh.”
Lệ Trọng Mưu dừng lại:
“Muốn tốt cho cậu thôi. Cậu ngẫm xem, quan hệ của tôi và cô ấy sẽ mãi
mãi dây dưa không rõ, liệu “ông-bố-tốt-đẹp” kia của cậu sẽ đồng ý cho
cậu cưới cô ấy sao?”
Ngữ khí đầy châm chọc, nhắm trúng vào mục tiêu, chỉ như câu nói bâng quơ bình thường.
Ánh mắt Hướng Tá chợt đượm buồn, mím chặt môi không phản bác được.
Lệ Trọng Mưu đã đụng tới tử huyệt của anh.
Cuối cùng Lệ Trọng Mưu
cười khẽ, nhìn Hướng Tá đầy khiêu khích, nhận lấy cặp sách của Đồng
Đồng, xoay người. Anh đến cạnh Ngô Đồng, hơi cúi người sát tai cô, nói:
“Không ngờ em cự tuyệt lời câu hôn của anh là vì cậu ta. Nhưng mà, quy
tắc của trò chơi này do anh quyết định. Đừng quên điều đó.”
Ngô Đồng nâng mắt, đụng
phải mâu quang lạnh như băng. Cô cảm thấy anh quay về với Lệ Trọng Mưu
trước đây: mình đồng da sắt, không có tình cảm, khó xác định cảm xúc,
giết người không dao. Anh biết hết mọi hành động của cô, cách đối xử của anh với cô không hề thay đổi.
Đây thực sự là người đàn ông cô cần sao?
Tình yêu của cô đã trở thành thứ quá đỗi xa vời bị chính tay anh phá hủy từ lâu.
Nhưng sao cô vẫn thấy thê lương thế này?
Lệ Trọng Mưu tiêu sái bước đi, lưu lại Hướng Tá và Ngô Đồng, hai con người hoảng loạn, sợ hãi, bất lực…
**************************************
Đồng Đồng ngồi rtong xe
chờ lâu đến phát chán, túm dây an toàn. Đến tận khi Lệ Trọng Mưu vào xe, Đồng Đồng còn ảo não nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng tìm kiếm thân ảnh
Ngô Đồng phía sau.
Không thấy cô, Đồng Đồng thất vọng, tự an ủi một lúc, sau đó mới ngồi ngay ngắn.
Xe chạy khá lâu, Đồng
Đồng không kìm được hỏi Lệ Trọng Mưu: “Ba, không phải ba nói chúng ta
cùng mẹ quay về nhà à? Sao hai người lại cãi nhau?”
Lệ Trọng Mưu nghiêng đầu
nhìn con trai, vô tình thấy chiếc vòng trên cổ tay Đồng Đồng. Ánh mắt
anh sắc bén, kéo tay thằng bé, tỉ mỉ xem xét: “Đây là…?”
“Chú Hướng tặng con.”
“Chú Hướng…” Lệ Trọng Mưu nghiến răng.
“Chú ấy siêu lắm nhá, cầm con dao vung vung thành bông hoa trên quả táo.”
“Ồ?”
Thanh âm Lệ Trọng Mưu có
chút nguy hiểm, Đồng Đồng hồn nhiên kể tiếp chuyện, không quên bổ sung:
“Chú ấy còn khiến mẹ cười rất nhiều nữa. Ba không biết đâu —”
Đồng Đồng đang hưng phấn, tự nhiên thấy xung quanh im lặng như tờ, thằng bé quay sang nhìn Lệ Trọng Mưu.
Ấy, nguy hiểm!
Cả Đồng Đồng và Lệ Trọng Mưu đều tự hiểu, tốt nhất là không nên tiếp tục đề tài này.
Lát sau, đột nhiên Đồng
Đồng nhìn thẳng anh, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Ba, mẹ mang bạn trai đi
cùng, ba có muốn mang chị Mandy đi không?”
Lệ Trọng Mưu bất đắc dĩ,
giọng điệu thằng nhóc này khiến anh không biết trả lời thế nào, nhưng
cũng không thể thừa nhận được. Anh đăm chiêu ngắm con trai, chau mày, từ từ dừng xe.
“Đồng Đồng thích chị Mandy thật sao?”
“Tất nhiên!”, Đồng Đồng thật thà đáp, “Trương Hàn Khả thích chị ấy lắm lắm luôn, trong phòng toàn là ảnh chị ấy.”
Biểu tình khá gượng gạo, có vẻ không cam lòng, thanh âm thằng bé trầm xuống: “…Nhưng con thích mẹ nhất.”
Lệ Trọng Mưu sờ sờ mặt con: “Nếu ba nói, ba cũng thích mẹ thì sao?”
Đồng Đồng giật mình, nghi ngờ nhìn anh. Không hiểu biểu tình trên mặt ba là gì nhỉ? Ý ba là sao đây? Nghĩ không ra…
Mãi sau Đồng Đồng mới thỏ thẻ: “Ờm… Chú Hướng phải làm thế nào?”
“Nên làm gì thì làm thôi.” Lệ Trọng Mưu thản nhiên trả lời, vừa nói vừa tháo chiếc vòng trong tay Đồng Đồng xuống.
Anh mỉm cười, vuốt cằm, khởi động xe.
Ngô Đồng, anh nói rồi, quy tắc trò chơi do anh quyết định…
***********************************
Ngô Đồng mang hành lí đơn giản ra khỏi nhà.
Định xuống gara lấy xe
thì thấy có chiếc xe đã sớm chờ cô. Trên thảm cỏ bên cạnh là bạn nhỏ Ngô Đồng Đồng sung sướng khua tay múa chân: “Mẹ ơi!!!”
Ngô Đồng thấy con thì cười hạnh phúc, nhưng mắt vừa chạm đến Lệ Trọng Mưu đứng bên cạnh thì trầm xuống ngay lập tức.
Cô đến gần, nghe thấy con thúc giục Lệ Trọng Mưu: “Ba, mau lên, mau lấy đồ ra đi.”
Nháy mắt, Lệ Trọng Mưu
lấy từ trong xe ra một bó hồng tươi đưa đến chỗ cô. Ngô Đồng nhìn những
bông hoa được bọc tỉ mỉ, lại nghe Đồng Đồng nói: “Con chọn đấy mẹ ạ, có
đẹp không? Có đẹp không?”
Lệ Trọng Mưu đứng im re bên cạnh, không giải thích, không trả lời.
Cô nói với con: “Đồng Đồng, mẹ có chuyện muốn nói với ba con, con vào xe chờ mẹ nhé.”
Đồng Đồng ngoan ngoãn vào trong xe ngồi, chốc chốc ngoảnh ra sau nhìn hai người.
Ngô Đồng không biết Lệ
Trọng Mưu lại muốn giở trò gì, chỉ thấy anh dựa người vào thân xe, vẻ
mặt không giống đang suy tính, cũng không giống đang khiêu khích cô.
Cô muốn đi ra chỗ khác
nói chuyện, miễn cho Đồng Đồng thấy bọn họ cãi nhau. Lệ Trọng Mưu không
động, Ngô Đồng cực kì sợ anh như vậy, càng sợ cô càng tức giận, tiến gần đến anh.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Anh không vội trả lời, hạ tầm mắt, nhìn bàn tay cô kéo áo tay anh. Ánh mắt Lệ Trọng Mưu khiến mu
bàn tay Ngô Đồng bỏng rát, cô vội vàng buông ra.
Anh quan sát biểu cảm hoảng hốt trên mặt cô rồi nói: “Anh chỉ muốn Đồng Đồng vui vẻ.”